Thánh Tử Sáu Tuổi, Tay Trái Bình Sữa, Tay Phải Trấn Vạn Cổ

Chương 103: Tiểu tổ tông hai cái tiểu chân chó trở về

**Chương 103: Hai Tiểu Tổ Tông Nô Lệ Trung Thành Trở Về**
"Hiện tại biên cảnh chiến loạn, sư mẫu của ngươi phải đích thân xuất chinh."
"Kỳ thật."
"Nàng cũng biết đây là một âm mưu, có người muốn đối phó nàng, nàng không thể không đích thân ra trận. Nói thật, làm nữ đế trong thế tục có gì tốt? Cả đời đều bị thế tục ràng buộc."
"Dựa vào thiên phú của sư mẫu ngươi, nếu không phải bởi vì bị hoàng triều liên lụy, hiện tại đã sớm chứng đạo thành thánh rồi."
Tần Ngọc Uyển nói.
Đối với Thượng Quan Cẩn Huyên, nàng không có hảo cảm cũng không có thành kiến.
Duy chỉ có một điều khiến nàng bất mãn.
Là sau khi kết hôn với sư huynh, vẫn luôn ở trong hoàng cung.
Rất ít khi đến Thiên Tông.
Thậm chí.
Ngay cả lúc sư huynh tạ thế, nàng cũng không hề đến Thiên Tông.
"Sư thúc."
"Bao giờ chúng ta đến biên cảnh đây?"
Quân Tiêu Dao hỏi.
Bất kể thế nào.
Đó cũng là sư nương, hắn biết bí mật của sư tôn, tự nhiên đối với sư nương không có bất kỳ thành kiến gì. Chỉ là có chút hiếu kỳ, không hiểu làm sao sư nương lại có quan hệ thông gia cùng với sư tôn. Lẽ nào là vì gia tộc Thượng Quan của sư nương cần Thiên Tông làm chỗ dựa.
Cho nên mới cùng sư tôn nữ cải nam trang kết làm thông gia.
Khó trách.
Từ trước tới nay, chính mình chưa từng được diện kiến sư nương.
Sư tôn là nữ.
Sư nương là nữ đế.
Hai người làm sao có thể cùng một chỗ đây.
Sở dĩ ở bên nhau, hoàn toàn cũng chỉ là ngụy trang mà thôi. Vì vậy sau khi kết hôn, vô cùng ít khi gặp mặt.
Đúng rồi.
Việc sư tôn là nữ, bí mật này.
Những người khác không biết sao?
"Phải đợi thêm mấy ngày nữa."
Tần Ngọc Uyển đáp.
"Sư thúc."
"Ngươi có biết quá khứ của sư tôn ta không?"
Quân Tiêu Dao tò mò hỏi.
Đến Phiếu Miểu Phong ba tháng.
Thì sư tôn đã vẫn lạc khi chứng đạo Đại Đế. Hắn đối với sư tôn căn bản là không hiểu rõ, duy chỉ có một điều hắn biết, đó là sư tôn là nữ. Nhưng mà điều này, lại chính là bí mật mà sư tôn trước khi tạ thế mới tiết lộ cho hắn biết.
Trong lòng hắn.
Vô cùng ngạc nhiên về quá khứ của sư tôn.
"Ta so với sư huynh, nhập môn muộn hơn cả trăm năm."
"Đến Phiếu Miểu Phong lúc."
"Hắn đã là phong chủ Phiếu Miểu Phong rồi, mấy trăm năm qua vẫn luôn là nửa bước Đại Đế. Nghe nói sư tôn của ngươi là cô nhi, thiên phú yêu nghiệt, độc lai độc vãng. Cuối cùng bằng vào thực lực mà trở thành phong chủ Phiếu Miểu Phong."
"Tính khí không tốt, dễ nổi giận."
"Tại Thiên Tông, quan hệ với các sư huynh đệ khác cũng không được hòa hợp cho lắm. Sau khi kết hôn với sư mẫu của ngươi, hai người cũng ở hai nơi khác nhau."
Tần Ngọc Uyển trầm tư một chút.
Rồi mở miệng nói.
Nàng không hiểu rõ sư huynh nhiều lắm.
Chủ yếu là do sư huynh tính khí không tốt, quan hệ cùng với mọi người cũng không hòa hợp.
Nói cách khác.
Rất khó ở chung.
Hắn trước nay luôn luôn độc lai độc vãng.
"Nguyên lai, sư tôn là cô nhi à."
Quân Tiêu Dao bừng tỉnh đại ngộ.
Như vậy cũng không khó lý giải.
Thì ra.
Sư tôn từ nhỏ thân phận đã là nam nhi, lại không một ai hay biết. Cái người có khuôn mặt trắng nõn, không râu, tướng mạo thường thường, lại hỉ nộ vô thường, không ngờ lại là một nữ tử tuyệt thế vô song.
Nhan trị của nàng, so với cung chủ mà hắn từng gặp, quả thực không hề thua kém chút nào.
Sưu ~
Sưu ~
Lúc này, Mộ Dung Ngọc Điệp trở về.
Đem bình sữa đưa cho Quân Tiêu Dao.
ùng ục ục ~
ùng ục ục ~
Cậu ôm lấy bình sữa, uống ùng ục. Một hồi sau, thỏa mãn đánh một cái nấc sữa, một bên hai vị sư thúc nhìn ở trong mắt, đều mang ý cười, tuyệt đối đừng xem thường tiểu bất điểm này.
Hắn nhưng là một cái Đại Đế nha.
Hơn nữa còn là loại k·h·ủ·n·g· ·b·ố kia.
Năm tuổi Đại Đế.
"Ngọc Điệp sư thúc."
"Ngọc Uyển sư thúc."
"Ta muốn xuống núi đi chơi, có được không?"
Uống xong sữa.
Quân Tiêu Dao hướng đôi mắt trong veo về phía hai vị sư thúc.
Ôm lấy đôi chân dài mang tất đen của Ngọc Điệp sư thúc.
Nũng nịu lay động.
"Đi thôi."
Tần Ngọc Uyển gật đầu.
Phất tay nói.
Điều này khiến cho Mộ Dung Ngọc Điệp giật mình, tỷ tỷ sao có thể để mặc tiểu gia hỏa ra ngoài chơi chứ. Chuyện ngày hôm qua chẳng lẽ chưa đủ để rút kinh nghiệm hay sao?
Tuy rằng Minh Thiên La đã c·hết.
Nhưng.
Tiểu gia hỏa còn quá nhỏ.
Bất quá nhìn thấy tỷ tỷ đã nói như vậy, nàng cũng không tiện phản bác. Cùng lắm thì, lát nữa sẽ hỏi lại nàng sau.
"Đi?"
"Sư thúc, ngài là đáp ứng!"
Quân Tiêu Dao cũng giật mình.
Đáp ứng?
Không phải ta nghe lầm chứ.
Nói thật.
Hắn cũng có chút không tin. Dù sao, sau khi phát sinh chuyện ngày hôm qua như vậy. Hôm nay hắn lại muốn xuống núi chơi, sư thúc khẳng định không cho phép a. Có thể Ngọc Uyển sư thúc làm sao đáp ứng dứt khoát như vậy.
"Đúng."
"Nhưng, không thể rời khỏi phạm vi Bích Lạc Thánh Thành."
"Buổi tối nhất định phải trở về."
"Đúng rồi, buổi tối sau khi trở về, là tại chỗ ta, hay vẫn là chỗ Ngọc Điệp sư thúc. Ngươi rời đi từ nơi nào, thì phải trở về nơi đó, hiểu ý của ta không?"
Tần Ngọc Uyển gật đầu.
Sau đó nói nghiêm túc.
Nếu như hắn ra ngoài chơi rồi trở về ở chỗ Ngọc Dao các nàng, mà bên này lại cứ ngóng chờ, trong lòng khẳng định lo lắng a.
Cho nên.
Từ chỗ nào rời đi, buổi tối phải trở về đúng chỗ đó.
"Ta hiểu rồi ạ."
"Sư thúc."
"Ta đi nha."
"Buổi chiều ta sẽ về chỗ người."
Quân Tiêu Dao sau khi nghe xong.
Cao hứng vô cùng.
Còn chưa dứt lời, thân hình nhỏ bé đã bay vụt đi mất, rất nhanh đã rời khỏi Ngọc Uyển Cung, cầm bình sữa, lanh lợi hướng về phương hướng dưới chân núi mà chạy đi, đôi chân ngắn lanh lẹ nhún nhảy, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu.
"Tỷ, tỷ sao lại đồng ý với hắn."
Nhìn thấy tiểu bất điểm rời đi.
Mộ Dung Ngọc Điệp vội vàng hỏi.
Trong lúc nói chuyện.
Con ngươi vẫn không ngừng hướng về phía tiểu bất điểm rời đi, muốn lập tức đem hắn bắt trở lại.
"Tuyền Cơ sư tỷ nói."
"Chỉ cần hắn không rời khỏi phạm vi thánh thành, cứ mặc hắn."
"Đã được cung chủ cho phép."
"Ta cảm thấy, coi như là Thánh Nhân bình thường, cũng không làm gì được hắn."
Tần Ngọc Uyển đáp.
Đây là Tuyền Cơ sư tỷ nói với các nàng.
Tựa như là cung chủ đã cho phép qua.
Nàng không ngốc.
Chắc hẳn là, thông qua chuyện ngày hôm qua, cung chủ đã biết thực lực của tiểu bất điểm. Trên phương diện an toàn không có vấn đề gì.
"Ra là vậy a."
"Suy nghĩ một chút, hắn đã là Đại Đế."
"Chỉ là quá nhỏ, ta vẫn luôn coi hắn là hài tử uống sữa, nên mới lo lắng cho hắn."
Mộ Dung Ngọc Điệp nói.
Chủ yếu.
Là do Quân Tiêu Dao còn quá nhỏ. Tính từ khi tiếp xúc với tu luyện cho tới khi trở thành Đại Đế, vỏn vẹn chỉ có hơn một tháng thời gian mà thôi.
Trong mắt của các nàng.
Tiểu bất điểm vẫn là hài tử không có tu vi.
Mà không hề để ý, hắn là Đại Đế trên thực tế.
...
Sưu ~
Sưu ~
Chân trời, hai đạo thân ảnh nhanh chóng hướng về Thiên Tông bay đến.
Cuối cùng hướng về phía Phiếu Miểu Phong phương hướng bay đi.
Đi vào chân núi Phiếu Miểu Phong.
Đáp xuống.
Là hai vị nữ tử tuyệt mỹ.
"Cuối cùng cũng trở lại."
Mộc Tâm Ngữ nhìn Phiếu Miểu Phong.
Cảm khái nói.
Từ Thánh Vương Cổ Giới sau khi rời đi, một đường trực tiếp quay về Thiên Tông.
Chỉ bất quá.
Các nàng từ Thiên Loan sơn mạch tiến vào Bích Lạc Thánh Thành, phải mất mấy ngày thời gian.
Này mới trở lại được Thiên Tông.
"Chỉ là."
"Tiểu tổ tông lưu lại bí cảnh."
Quân Thiên Mạch nói ra.
Cao ngạo.
Lạnh lùng.
Tựa như là một tảng băng. Bất quá, khi ở trước mặt tiểu tổ tông, lại là một tiểu nô lệ tiêu chuẩn. Cũng rất được tiểu tổ tông coi trọng. Đối với việc các nàng là nô lệ của mình, vô cùng tán thành.
Đáng tiếc tiểu tổ tông lại không thể trở về.
Não hải bên trong.
Đều là thân ảnh tiểu tổ tông.
"Tới."
Đúng lúc này.
Một thanh âm nũng nịu truyền đến.
Thanh âm rất quen thuộc.
Nghe được thanh âm này, Quân Thiên Mạch hơi giật mình.
Tim đập rộn lên.
Đây không phải là thanh âm tiểu tổ tông sao?
Chẳng lẽ ta sinh ra ảo giác?
Không chỉ là nàng.
Mộc Tâm Ngữ cũng chấn động vô cùng, tiểu tổ tông cùng sư tổ lưu lại Thánh Vương Cổ Giới, không thể xuất hiện ở Thiên Tông, sao có thể nghe được thanh âm tiểu tổ tông đây, chẳng lẽ là quá nhớ hắn rồi?
Trong lúc nhất thời.
Hai người ngơ ngẩn, đứng nguyên tại chỗ.
"Lỗ tai điếc sao?"
Thanh âm nhàn nhạt lại vang lên lần nữa.
Bất quá.
Trong thanh âm có chút tức giận.
Giờ khắc này.
Hai người lấy lại tinh thần, hướng về nơi phát ra thanh âm nhìn qua, chỉ thấy. Trên tấm bảng hiệu ở sơn môn Phiếu Miểu Phong, có một tiểu nam hài đang ngồi. Tiểu nam hài chân không, đưa qua đưa lại.
"Tiểu... Tiểu... Tiểu, tiểu tổ tông."
Mộc Tâm Ngữ cùng Quân Thiên Mạch, sau khi nhìn thấy tiểu nam hài đó.
Đều kinh hô lên.
Hơn nữa còn nói lắp bắp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận