Tham Gia Luyến Tống, Ngươi Đem Quốc Dân Nữ Nhi Lừa Gạt Chạy?

Chương 70:Từ Minh Lam: Minh bài

**Chương 70: Từ Minh Lam: Đánh bài ngửa**
"Không cần, cho hắn B đúng không? Cho hắn C, ta tự mình đi đàm phán!"
Vương Thiếu Thần trong lòng điên cuồng mắng: "Tô Hành là cái cấp bậc gì, có thể cùng ta ký hợp đồng như nhau chứ?"
"Thiếu Thần ca, anh xác định chỉ cho Tô Hành mở hợp đồng B thôi sao? Nếu để công ty biết thì phải làm thế nào?"
Trợ lý lộ vẻ khó xử, công ty giao cho hắn mệnh lệnh là cố gắng hết sức ký được với Tô Hành, thậm chí có thể mở cho hắn hợp đồng cấp A.
Nhưng nếu Vương Thiếu Thần chỉ dùng hợp đồng cấp B hoặc là C để nói chuyện với Tô Hành, đây không phải chuyện "nghìn lẻ một đêm" sao?
Nếu để công ty biết đến, hắn nhất định sẽ bị công ty trách cứ.
Vương Thiếu Thần nghe vậy, hắn khoát tay: "Không có việc gì, phía công ty, ta sẽ đích thân đi giải thích, không cần lo lắng."
Trợ lý nghe vậy, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu.
Hắn trong lòng yên lặng nói thầm: "Ngươi là không thèm để ý đến phía công ty, bối cảnh của ngươi thông thiên, nhưng nếu công ty muốn trách cứ ta thì sao đây?"
Hắn hiện tại thật sự rất muốn cầu cứu cư dân mạng: "Cứu mạng, ta là trợ lý của Vương Thiếu Thần, phải làm gì bây giờ?"
"Còn có chuyện gì không?" Vương Thiếu Thần chăm chú suy nghĩ làm sao để ký được với Tô Hành, hắn hờ hững hỏi.
Hiện tại hắn đột nhiên suy nghĩ thông suốt, nếu hắn ký được Tô Hành về công ty của bọn hắn, chẳng phải muốn sắp xếp cho Tô Hành rất dễ dàng sao?
Hắn nhất định phải ký được với Tô Hành, hắn tin tưởng, Tô Hành cũng sẽ không cự tuyệt hắn.
Không, người không muốn lăn lộn trong ngành giải trí sẽ không cự tuyệt Đựng Khoa Giải Trí!
"Tạm thời không có." Trợ lý trong lòng chăm chú suy nghĩ xem làm thế nào để tự cứu, dù sao Vương Thiếu Thần hố trợ lý quá.
Nhận được câu trả lời, Vương Thiếu Thần một lần nữa trở lại phòng nghỉ.
Hắn đi đến phòng nghỉ mới phát hiện Lý Chính cũng ở trong phòng nghỉ.
Lý Chính nhìn thấy Vương Thiếu Thần trở về, hắn cũng không dài dòng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề mà nói:
"Thời gian không còn nhiều, các ngươi có thể đi theo nhân viên công tác tương ứng đến địa điểm bữa tối ánh nến lộ thiên của riêng mình."
Có thể hẹn hò rồi!
Từ Minh Lam nghe nói như thế, nàng có chút kích động đứng lên: "Đã đến giờ rồi sao? Da Da Da!"
Tô Hành thấy thế, trêи mặt hắn lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
Hiện tại cũng đã là chạng vạng tối sáu giờ rưỡi, hắn cũng có chút đói bụng.
Hắn có chút chờ mong bữa tiệc ánh nến giá trị hai mươi ngàn nguyên có những gì.
Tăng Trí Kiệt vừa cười vừa nói: "Đi thôi, đều ở đây chờ đợi một giờ, đều đói bụng lắm rồi!"
Trần Hành Dữ đồng ý nói: "Đúng vậy, ta cũng đói bụng rồi."
Kết quả là, một đoàn người đeo lên bộ ba món đồ của minh tinh, bọn hắn đi theo nhân viên công tác đến địa điểm bữa tối ánh nến lộ thiên của riêng mình.
Tô Hành cùng Từ Minh Lam vai sánh vai đi theo sau lưng một vị nhân viên công tác.
"Oa, phong cảnh đẹp quá!" Từ Minh Lam nhìn qua Long Tú Sơn lúc chạng vạng, không khỏi cảm khái.
Ráng chiều tươi đẹp cùng sự hùng vĩ của Long Tú Sơn tôn lên lẫn nhau, phác họa ra một bức tranh khiến người ta say mê.
Mấy người đi trên con đường nhỏ yên tĩnh trong núi, ráng chiều như thơ, làm cho lòng người hướng tới, phảng phất như đang ở ngoài chốn trần thế.
"Trời chiều đẹp vô hạn, chỉ tiếc gần hoàng hôn," Tô Hành không khỏi thốt lên.
Ân?
Những người có mặt tại hiện trường nghe được câu "Trời chiều đẹp vô hạn, chỉ tiếc gần hoàng hôn" đều sửng sốt một chút, chợt mở to hai mắt nhìn Tô Hành.
A!
Tô Hành tự mình cũng có chút mộng, trí nhớ của hắn không phải bị khuyết thiếu sao?
Làm sao bật thốt lên lại là một câu thơ kinh điển từ kiếp trước?
"Trời chiều đẹp vô hạn, chỉ tiếc gần hoàng hôn, Tô Hành, đây là danh ngôn của vị thi nhân nào vậy?" Từ Minh Lam đôi mắt sáng như sao trời: "Rất đẹp, nhưng nghe tới rất ưu thương."
"Từng thấy trêи một bản cổ tịch." Tô Hành cảm nhận được ánh mắt của mọi người, hắn thuận miệng qua loa nói: "Đúng vậy, bất kỳ vật gì đều sẽ có một mặt đẹp và một mặt không tốt."
Lúc này, một nhân viên công tác ở phía sau bọn họ nhìn bóng lưng của hai người, hắn theo bản năng nói một câu: "Nói thật, hình tượng hai người bọn họ rất đẹp."
Nhân viên công tác Ất lắc đầu: "Tô Hành và Vương Thi Hạm mới là xứng đôi, cặp đôi dương cầm vạn tuế."
Nhân viên công tác Bính: "..." Khá lắm, ta làm việc, các ngươi đến ghép cặp đôi à?
Không thể tách biệt công việc và cuộc sống là điều tối kỵ, hai tên ngốc này!
Trong lúc hai người trò chuyện, bọn hắn đã đến địa điểm bữa tối ánh nến lộ thiên, nơi này là một khoảng đất bằng trống trải.
Ở giữa khoảng đất, bày một chiếc bàn ăn tinh xảo cùng hai chiếc ghế, bên cạnh còn có một chiếc bàn trà nhỏ và một chiếc lều vải.
Xung quanh trêи cây đều treo rất nhiều đèn với đủ loại màu sắc, giờ phút này đèn đã được thắp sáng, nhìn từ xa, rất có cảm giác.
"Oa!" Từ Minh Lam kinh hô: "Nơi này chính là địa điểm hẹn hò sao? Thoạt nhìn quá có cảm giác!"
"Cũng không tệ." Tô Hành khẽ gật đầu, trong lòng yên lặng nói: Tổ tiết mục thật là có tâm.
Hai người ngồi tại bên cạnh bàn trà nhỏ, hưởng thụ gió nhẹ nhàng thổi qua, thật là dễ chịu!
Từ Minh Lam vụng trộm liếc nhìn Tô Hành, nội tâm của nàng "bùm bùm" nhảy không ngừng, vừa mới vào phòng nhỏ lần đầu tiên, nàng đã cảm thấy Tô Hành rất đẹp trai.
Bây giờ nhìn lâu lại càng thêm đẹp.
Phát giác được có người đang nhìn mình, Tô Hành theo bản năng nhìn về phía Từ Minh Lam, hai người liếc mắt nhìn nhau, hắn nghi ngờ hỏi:
"Thế nào?"
"Không có việc gì, Tô Hành, cho đến bây giờ, có nữ khách quý nào khiến anh động tâm không?"
Nghe vậy, lông mi Tô Hành run rẩy, hắn nâng cằm lên, con mắt bỗng nhiên trở nên sáng chói, hắn khẽ gật đầu: "Có."
Nếu như trước ngày hôm nay, hắn có lẽ sẽ nói không có, nhưng khi đã trải qua những chuyện của ngày hôm nay, hắn đã có thể cơ bản xác định rõ tâm ý của mình.
Từ Minh Lam nhìn Tô Hành mắt sáng lên, nàng bỗng nhiên trở nên vô cùng khẩn trương và bất an, người đó là ai?
Sẽ là nàng sao? Hay là Vương Thi Hạm?
Nàng giật giật bờ môi, muốn nói gì đó, nhưng lại rất sợ hãi nghe được đáp án, cuối cùng, nàng vẫn là không hỏi ra lời.
Tô Hành hỏi ngược lại: "Vậy còn em? Em thích kiểu con trai như thế nào?"
Từ Minh Lam nghe được vấn đề này, nàng không hề do dự, nàng cười nói.
"Dáng dấp đẹp trai, biết ca hát, biết đánh đàn dương cầm, còn biết sáng tác bài hát..."
Lời nói vừa dứt, nàng ngước mắt nhìn Tô Hành, trêи mặt lộ ra nụ cười rạng rỡ.
Ta, Từ Minh Lam: Đánh bài ngửa!
Oa!
Nhân viên công tác ở phía sau màn hình quan sát nhỏ giọng kinh hô: "Đây là đánh bài ngửa sao?"
Nhân viên công tác Ất: "Minh Minh quá dũng cảm! Đáng tiếc, Tô Hành là thuộc về Vương Thi Hạm."
Nhân viên công tác Giáp nhíu mày: "Dựa vào cái gì?"
Nhân viên công tác Ất: "Chỉ bằng lúc vừa mới vào phòng nhỏ, chỉ có Vương Thi Hạm không ghét bỏ Tô Hành là một ca sĩ bị vùi dập giữa chợ, chỉ có Vương Thi Hạm kiên định tin tưởng Tô Hành về sau nhất định sẽ thực hiện được ước mơ của mình."
Nhân viên công tác Bính: "Lời này ngược lại không sai, ta ủng hộ!"
Là người trong cuộc, Tô Hành nghe được lời nói thẳng thắn của Từ Minh Lam, con ngươi của hắn đột nhiên mở to.
Ân?
Từ Minh Lam miêu tả chính là hắn sao? Hắn cho dù có "trai thẳng" đến mấy cũng nghe ra được đối phương miêu tả rất có thể chính là hắn!
Nàng từ khi nào lại thích mình?
---
Trời lạnh quá, các nghĩa phụ, chú ý giữ gìn sức khỏe.
Cảm ơn lễ vật!!!
Hai ngày nay quá lạnh, ban ngày vặn ốc vít, ban đêm gõ chữ, vẫn phải xử lý đại cương tiếp theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận