Tham Gia Luyến Tống, Ngươi Đem Quốc Dân Nữ Nhi Lừa Gạt Chạy?
Chương 251:Tô Hành, ngươi vì cái gì phong bút đâu?
Chương 251: Tô Hành, vì sao ngươi lại phong bút?
Cửa hàng bữa sáng này có món tào phớ ngon tuyệt đỉnh, xứng danh đệ nhất Ma Đô!
Vương Thi Hàm kéo Tô Hành đến trước cửa tiệm, nhìn khung cảnh quen thuộc, trong lòng nàng dâng lên bao nỗi cảm khái.
"Hai vị, xin hỏi muốn dùng món gì ạ?" Bà lão thoạt nhìn tinh thần quắc thước, nở nụ cười hiền lành, nhìn hai người đang đứng ngoài cửa tiệm, mở lời hỏi.
A!
Khi Trương nãi nãi đưa mắt nhìn Vương Thi Hàm, bà cảm thấy người này có chút quen mắt. Nhưng đối phương hiện tại đang đeo khẩu trang, nên bà có chút không dám chắc.
"Trương nãi nãi, cho chúng cháu hai bát tào phớ, thêm hai bát mì hoành thánh." Vương Thi Hàm cười tủm tỉm nói, đồng thời tháo khẩu trang xuống.
"A, là Thi Thi à, mau vào đi cháu." Trương nãi nãi mừng rỡ, vội vàng nói: "Cháu lâu lắm rồi không ghé quán ăn sáng, ta nhớ lần gần nhất cũng phải mấy tháng trước rồi!"
Mấy năm trước, Vương Thi Hàm có thể nói là ngày nào cũng đến đây ăn sáng, dần dà hai người trở nên thân thiết. Trương nãi nãi thậm chí còn xem nàng như cháu gái ruột mà đối đãi.
Tô Hành nghe hai người trò chuyện, trong lòng có chút kinh ngạc, xem ra Thi Thi và vị lão nãi nãi này là người quen, hơn nữa quan hệ có vẻ không tầm thường.
Nhìn vừa rồi Thi Thi lúc chọn món đã tháo khẩu trang, có thể thấy Thi Thi hẳn là rất tin tưởng đối phương.
"Thi Thi, vị này là bạn trai cháu hả, tiểu tử này trông thật tuấn tú!" Trương nãi nãi nhìn Tô Hành khôi ngô tuấn tú, trêu ghẹo nói: "Ta nhớ đây là lần đầu tiên cháu dẫn nam sinh đến đây!"
Vương Thi Hàm nghe vậy, liếc mắt nhìn Tô Hành, mỉm cười gật đầu: "Vâng ạ, Trương nãi nãi, đây chính là bạn trai cháu, Tô Hành." Nói xong, nàng khẽ chọc Tô Hành, ra hiệu hắn chào hỏi.
Tô Hành lập tức hiểu ý, cười nói: "Chào Trương nãi nãi, cháu là Tô Hành, đã sớm nghe Thi Thi nhắc mãi về đồ ăn sáng ở đây ngon tuyệt. Hôm nay nàng ấy cuối cùng cũng chịu dẫn cháu đến!"
Hắn sao lại có cảm giác như được Vương Thi Hàm dẫn về ra mắt trưởng bối thế này?
Thi Thi rủ hắn tới đây ăn sáng, chắc không chỉ đơn thuần là ăn sáng, mà còn muốn dẫn hắn đến gặp Trương nãi nãi.
"Ai, tốt tốt tốt, hai đứa chờ một lát, ta đi làm đồ ăn sáng ngay!" Trương nãi nãi tràn đầy ý cười hạnh phúc, phảng phất như rất hài lòng về Tô Hành.
Sự thật đúng là như thế, bà rất vui khi Vương Thi Hàm tìm được người mình thích, bà nhận ra, hai người là thật lòng thích nhau.
Vương Thi Hàm nghe vậy, đáp lời, sau đó dẫn Tô Hành đến chỗ ngồi quen thuộc của nàng trong góc quán.
Nàng ngồi trên chiếc ghế tròn quay lưng ra ngoài tiệm, còn Tô Hành ngồi đối diện.
"Thi Thi, mấy năm trước, em thường xuyên đến đây ăn sáng sao?" Tô Hành ghi nhớ lời Trương nãi nãi vừa nói, có chút hiếu kỳ hỏi.
Vương Thi Hàm nghe vậy, hơi sững người, trên mặt lộ ra vẻ hồi tưởng, khẽ gật đầu, nói:
"Ừm, mấy năm trước, khi danh tiếng chưa có, áp lực rất lớn, lúc đó cũng không có ai để dốc bầu tâm sự, chỉ có đến cửa hàng bữa sáng của Trương nãi nãi, em mới cảm thấy thư thái đôi chút, cho nên em rất thích đến đây."
Giọng nàng nghe qua rất nhẹ nhàng, nhưng Tô Hành hiểu được, có lẽ khoảng thời gian vô danh đó đối với nàng là một ngày bằng một năm.
"Thi Thi, em đã sống thật xuất sắc. Em mới 22 tuổi, nhưng đã là tiểu thiên hậu của giới ca hát được người người biết đến. Em đã đánh bại rất nhiều người!"
"Còn có rất nhiều người khác, ngày ngày nỗ lực vì ước mơ, nhưng có lẽ cả đời này họ cũng chẳng thể thực hiện được ước mơ đó. Bọn họ cũng giống như ta lúc ban đầu."
Tô Hành suy nghĩ rồi chân thành nói. Hắn nói đều là những lời từ tận đáy lòng, sự thật đúng là như vậy.
Phải biết, Vương Thi Hàm hiện tại mới 22 tuổi, mà thành tích của nàng đã vượt qua phần lớn ca sĩ Hoa Quốc, tương lai của nàng vô cùng tươi sáng!
Bọn họ cũng giống như ta lúc ban đầu!
Vương Thi Hàm nghe vậy, có chút không biết trút giận vào đâu, nhịn không được nhéo nhẹ cánh tay Tô Hành, bực bội nói:
"Sao anh lại so sánh mình với bọn họ? Bọn họ đều là những người dốc hết sức vì ước mơ, còn anh, anh chính là “Thủy Nê Phong Tâm” lừng danh, cho dù cả đời này anh không có thành tích gì trong âm nhạc, anh cũng không phải lo lắng về cuộc sống!"
"Trước đây, em còn rất đồng cảm với anh, cảm thấy cuộc sống của anh trước khi nổi tiếng rất bi thảm, kết quả là em đã nghĩ nhiều rồi, chỉ sợ cuộc sống của anh so với em tưởng tượng còn đặc sắc hơn nhiều."
Tô Hành với ánh mắt vô tội, giải thích: "Đâu phải lỗi tại ta, ta chỉ nói là ta không nổi tiếng trong giới võng hồng, nhưng ta không có nói ta không nổi tiếng trong giới văn học mạng!"
Vương Thi Hàm nghe xong, nhịn không được liếc mắt nhìn hắn, một giây sau, vẻ mặt nàng trở nên nghiêm túc.
"Tô Hành, với tư cách là một fan trung thành của anh, thật ra em rất muốn thay mặt đông đảo bạn đọc hỏi anh một câu, tại sao hai năm trước anh nói phong bút liền phong bút vậy?"
Kỳ thật, khi Tô Hành phong bút, nàng đã rất ít đọc tiểu thuyết.
Nhưng nàng vẫn không hiểu, vì sao Tô Hành lại từ bỏ danh hiệu tác giả tiểu thuyết nổi tiếng, chuyển nghề sang làm một streamer nhỏ trên Douyin? Hơn nữa còn ít người biết đến.
Theo nàng thấy, cho dù Tô Hành livestream với thân phận “Thủy Nê Phong Tâm”, thì độ nổi tiếng cũng sẽ cao hơn trước khi hắn nổi tiếng rất nhiều.
Tô Hành nghe được câu hỏi này, hắn chưa trả lời ngay.
Dù sao quyết định này không phải do hắn đưa ra, mà là do tiền thân của hắn. Về phần tại sao tiền thân lại quyết định như vậy, nguyên nhân thật ra rất đơn giản, đó chính là bị bệnh.
Lúc tiền thân đang hăng hái nhất, lại bị chẩn đoán mắc bệnh nan y, tuổi thọ không còn được bao lâu. Hắn hy vọng trong những năm tháng cuối đời có thể làm những điều mình thích.
Cho nên hắn lựa chọn trở thành một streamer âm nhạc trên Douyin.
Vương Thi Hàm thấy Tô Hành trầm tư, phảng phất rất xoắn xuýt và do dự.
Nàng rất tinh tế nói: "Tô Hành, nếu anh không tiện, vậy cũng không cần trả lời em."
Tô Hành nghe vậy, ngước mắt nhìn giai nhân trước mặt:
"Không có gì không tiện. Nguyên nhân rất đơn giản, sau này ta phát hiện những bản thảo do ta viết đều không được như ý, hơn nữa thời gian đó sức khỏe rất kém, dứt khoát liền phong bút."
"Ta chỉ muốn để lại ấn tượng tốt nhất cho fan, ta không muốn làm những fan hâm mộ ủng hộ ta phải thất vọng, nếu không viết được những tác phẩm khiến fan hài lòng, ta thà không viết!"
Cửa hàng bữa sáng này có món tào phớ ngon tuyệt đỉnh, xứng danh đệ nhất Ma Đô!
Vương Thi Hàm kéo Tô Hành đến trước cửa tiệm, nhìn khung cảnh quen thuộc, trong lòng nàng dâng lên bao nỗi cảm khái.
"Hai vị, xin hỏi muốn dùng món gì ạ?" Bà lão thoạt nhìn tinh thần quắc thước, nở nụ cười hiền lành, nhìn hai người đang đứng ngoài cửa tiệm, mở lời hỏi.
A!
Khi Trương nãi nãi đưa mắt nhìn Vương Thi Hàm, bà cảm thấy người này có chút quen mắt. Nhưng đối phương hiện tại đang đeo khẩu trang, nên bà có chút không dám chắc.
"Trương nãi nãi, cho chúng cháu hai bát tào phớ, thêm hai bát mì hoành thánh." Vương Thi Hàm cười tủm tỉm nói, đồng thời tháo khẩu trang xuống.
"A, là Thi Thi à, mau vào đi cháu." Trương nãi nãi mừng rỡ, vội vàng nói: "Cháu lâu lắm rồi không ghé quán ăn sáng, ta nhớ lần gần nhất cũng phải mấy tháng trước rồi!"
Mấy năm trước, Vương Thi Hàm có thể nói là ngày nào cũng đến đây ăn sáng, dần dà hai người trở nên thân thiết. Trương nãi nãi thậm chí còn xem nàng như cháu gái ruột mà đối đãi.
Tô Hành nghe hai người trò chuyện, trong lòng có chút kinh ngạc, xem ra Thi Thi và vị lão nãi nãi này là người quen, hơn nữa quan hệ có vẻ không tầm thường.
Nhìn vừa rồi Thi Thi lúc chọn món đã tháo khẩu trang, có thể thấy Thi Thi hẳn là rất tin tưởng đối phương.
"Thi Thi, vị này là bạn trai cháu hả, tiểu tử này trông thật tuấn tú!" Trương nãi nãi nhìn Tô Hành khôi ngô tuấn tú, trêu ghẹo nói: "Ta nhớ đây là lần đầu tiên cháu dẫn nam sinh đến đây!"
Vương Thi Hàm nghe vậy, liếc mắt nhìn Tô Hành, mỉm cười gật đầu: "Vâng ạ, Trương nãi nãi, đây chính là bạn trai cháu, Tô Hành." Nói xong, nàng khẽ chọc Tô Hành, ra hiệu hắn chào hỏi.
Tô Hành lập tức hiểu ý, cười nói: "Chào Trương nãi nãi, cháu là Tô Hành, đã sớm nghe Thi Thi nhắc mãi về đồ ăn sáng ở đây ngon tuyệt. Hôm nay nàng ấy cuối cùng cũng chịu dẫn cháu đến!"
Hắn sao lại có cảm giác như được Vương Thi Hàm dẫn về ra mắt trưởng bối thế này?
Thi Thi rủ hắn tới đây ăn sáng, chắc không chỉ đơn thuần là ăn sáng, mà còn muốn dẫn hắn đến gặp Trương nãi nãi.
"Ai, tốt tốt tốt, hai đứa chờ một lát, ta đi làm đồ ăn sáng ngay!" Trương nãi nãi tràn đầy ý cười hạnh phúc, phảng phất như rất hài lòng về Tô Hành.
Sự thật đúng là như thế, bà rất vui khi Vương Thi Hàm tìm được người mình thích, bà nhận ra, hai người là thật lòng thích nhau.
Vương Thi Hàm nghe vậy, đáp lời, sau đó dẫn Tô Hành đến chỗ ngồi quen thuộc của nàng trong góc quán.
Nàng ngồi trên chiếc ghế tròn quay lưng ra ngoài tiệm, còn Tô Hành ngồi đối diện.
"Thi Thi, mấy năm trước, em thường xuyên đến đây ăn sáng sao?" Tô Hành ghi nhớ lời Trương nãi nãi vừa nói, có chút hiếu kỳ hỏi.
Vương Thi Hàm nghe vậy, hơi sững người, trên mặt lộ ra vẻ hồi tưởng, khẽ gật đầu, nói:
"Ừm, mấy năm trước, khi danh tiếng chưa có, áp lực rất lớn, lúc đó cũng không có ai để dốc bầu tâm sự, chỉ có đến cửa hàng bữa sáng của Trương nãi nãi, em mới cảm thấy thư thái đôi chút, cho nên em rất thích đến đây."
Giọng nàng nghe qua rất nhẹ nhàng, nhưng Tô Hành hiểu được, có lẽ khoảng thời gian vô danh đó đối với nàng là một ngày bằng một năm.
"Thi Thi, em đã sống thật xuất sắc. Em mới 22 tuổi, nhưng đã là tiểu thiên hậu của giới ca hát được người người biết đến. Em đã đánh bại rất nhiều người!"
"Còn có rất nhiều người khác, ngày ngày nỗ lực vì ước mơ, nhưng có lẽ cả đời này họ cũng chẳng thể thực hiện được ước mơ đó. Bọn họ cũng giống như ta lúc ban đầu."
Tô Hành suy nghĩ rồi chân thành nói. Hắn nói đều là những lời từ tận đáy lòng, sự thật đúng là như vậy.
Phải biết, Vương Thi Hàm hiện tại mới 22 tuổi, mà thành tích của nàng đã vượt qua phần lớn ca sĩ Hoa Quốc, tương lai của nàng vô cùng tươi sáng!
Bọn họ cũng giống như ta lúc ban đầu!
Vương Thi Hàm nghe vậy, có chút không biết trút giận vào đâu, nhịn không được nhéo nhẹ cánh tay Tô Hành, bực bội nói:
"Sao anh lại so sánh mình với bọn họ? Bọn họ đều là những người dốc hết sức vì ước mơ, còn anh, anh chính là “Thủy Nê Phong Tâm” lừng danh, cho dù cả đời này anh không có thành tích gì trong âm nhạc, anh cũng không phải lo lắng về cuộc sống!"
"Trước đây, em còn rất đồng cảm với anh, cảm thấy cuộc sống của anh trước khi nổi tiếng rất bi thảm, kết quả là em đã nghĩ nhiều rồi, chỉ sợ cuộc sống của anh so với em tưởng tượng còn đặc sắc hơn nhiều."
Tô Hành với ánh mắt vô tội, giải thích: "Đâu phải lỗi tại ta, ta chỉ nói là ta không nổi tiếng trong giới võng hồng, nhưng ta không có nói ta không nổi tiếng trong giới văn học mạng!"
Vương Thi Hàm nghe xong, nhịn không được liếc mắt nhìn hắn, một giây sau, vẻ mặt nàng trở nên nghiêm túc.
"Tô Hành, với tư cách là một fan trung thành của anh, thật ra em rất muốn thay mặt đông đảo bạn đọc hỏi anh một câu, tại sao hai năm trước anh nói phong bút liền phong bút vậy?"
Kỳ thật, khi Tô Hành phong bút, nàng đã rất ít đọc tiểu thuyết.
Nhưng nàng vẫn không hiểu, vì sao Tô Hành lại từ bỏ danh hiệu tác giả tiểu thuyết nổi tiếng, chuyển nghề sang làm một streamer nhỏ trên Douyin? Hơn nữa còn ít người biết đến.
Theo nàng thấy, cho dù Tô Hành livestream với thân phận “Thủy Nê Phong Tâm”, thì độ nổi tiếng cũng sẽ cao hơn trước khi hắn nổi tiếng rất nhiều.
Tô Hành nghe được câu hỏi này, hắn chưa trả lời ngay.
Dù sao quyết định này không phải do hắn đưa ra, mà là do tiền thân của hắn. Về phần tại sao tiền thân lại quyết định như vậy, nguyên nhân thật ra rất đơn giản, đó chính là bị bệnh.
Lúc tiền thân đang hăng hái nhất, lại bị chẩn đoán mắc bệnh nan y, tuổi thọ không còn được bao lâu. Hắn hy vọng trong những năm tháng cuối đời có thể làm những điều mình thích.
Cho nên hắn lựa chọn trở thành một streamer âm nhạc trên Douyin.
Vương Thi Hàm thấy Tô Hành trầm tư, phảng phất rất xoắn xuýt và do dự.
Nàng rất tinh tế nói: "Tô Hành, nếu anh không tiện, vậy cũng không cần trả lời em."
Tô Hành nghe vậy, ngước mắt nhìn giai nhân trước mặt:
"Không có gì không tiện. Nguyên nhân rất đơn giản, sau này ta phát hiện những bản thảo do ta viết đều không được như ý, hơn nữa thời gian đó sức khỏe rất kém, dứt khoát liền phong bút."
"Ta chỉ muốn để lại ấn tượng tốt nhất cho fan, ta không muốn làm những fan hâm mộ ủng hộ ta phải thất vọng, nếu không viết được những tác phẩm khiến fan hài lòng, ta thà không viết!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận