Tham Gia Luyến Tống, Ngươi Đem Quốc Dân Nữ Nhi Lừa Gạt Chạy?

Chương 379:Thế nhưng là ta vừa mới nhìn thấy sở một ngọn núi!

Chương 379: Thế nhưng ta vừa mới nhìn thấy Sở Nhất Phong!
Trở lại vị trí làm việc của mình, thư ký của Sở Nhất Phong suy tư một chút.
Nàng làm thế nào để báo cho Tần tổng biết rằng, Sở tổng vì bồi Tô Hành ăn cơm, đã hủy tất cả công việc chiều nay và tối nay đây?
Quan trọng nhất chính là, nàng làm thế nào để nói với người đại diện của Diệp Thiên rằng Sở tổng hôm nay không tiếp đãi bọn họ nữa đây?
Nghĩ đến đây, mặt nàng nhăn lại như trái mướp đắng, thật là khó khăn!
Suy tư hồi lâu, nàng vẫn không nghĩ ra được cách gì.
Cuối cùng, nàng quyết định sử dụng biện pháp cổ xưa mà vô số học sinh đều rất thành thạo —— giả bệnh!
Nghĩ tới đây, nàng cẩn thận sắp xếp lại ngôn từ, sau đó bấm số điện thoại của người đại diện Diệp Thiên.............
Sở Nhất Phong đến phòng riêng trong nhà hàng mà Tô Hành đặt trước sớm nửa tiếng đồng hồ.
Hắn hiện giờ rất tò mò không biết đối phương có chuyện quan trọng gì muốn gặp mặt nói chuyện với hắn.
Hắn chỉ hy vọng Tô Hành có thể đưa thêm vài ca khúc cho công ty chế tác của hắn.
Mà nếu những ca khúc này toàn bộ thành bạo khoản, danh tiếng công ty bọn họ trong giới liền có thể hoàn toàn lan truyền ra ngoài!
Dù sao, ca sĩ nào ở tầng dưới chót có thể từ chối một công ty chế tác âm nhạc có thể mang đến gia trì cho ca khúc chứ?
Khi còn năm phút nữa là đến giờ hẹn của bọn họ, bên ngoài cửa phòng riêng truyền đến một trận tiếng bước chân đ·ạ·p đ·ạ·p đ·ạ·p.
Ngay sau đó, cửa phòng riêng bị người mở ra.
Một khuôn mặt quen thuộc hiện ra trong mắt Sở Nhất Phong, hắn theo bản năng đứng dậy.
Đến rồi!
Vừa đẩy cửa vào, Tô Hành thấy Sở Nhất Phong đã ở trong phòng riêng, hắn chủ động chào một tiếng:
“Sở ca.” Sở Nhất Phong cười đáp: “Đến rồi.” Tô Hành vừa gật đầu, vừa đóng cửa lại, rồi đi đến vị trí bên trái Sở Nhất Phong, ngồi xuống.
“Sở ca có muốn ăn gì không? Tuyệt đối đừng khách khí với ta.” Tô Hành mỉm cười, đưa menu trên bàn cho Sở Nhất Phong.
Sở Nhất Phong nhận lấy menu, hắn chăm chú mở ra, Sau đó, hắn liên tiếp nói tên ba bốn món ăn: “Thịt kho tàu đại bảo cánh, cung bảo kê đinh, gia yến hành dầu gà.........” Vừa nói, hắn còn theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt, nói đến mức bụng hắn cũng hơi đói rồi.
“Tô Hành, những món này......” “Đều muốn những món này hả?” Tô Hành khẽ gật đầu, hắn đang chuẩn bị gọi phục vụ viên vào gọi món.
“Không phải, ta là muốn hỏi ngươi có thích ăn những món này không, nếu không thích ăn, ta xem lại một chút.” Thấy Tô Hành chuẩn bị gọi phục vụ viên vào gọi món, hắn vội vàng ngăn đối phương lại, mở miệng nói.
Hắn chỉ là muốn hỏi thăm Tô Hành có thích ăn những món này không, nếu thích thì sẽ gọi những món này.
Nghe rõ lời Sở Nhất Phong nói, Tô Hành ngẩn ra một chút, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần, hắn cười cười:
“Vậy thì những món này đi.” Lời vừa dứt, đúng lúc hắn đang chuẩn bị đứng dậy ra ngoài tìm phục vụ viên thì đột nhiên, Sở Nhất Phong ngồi bên cạnh hắn đã đứng lên trước, Hắn nhìn về phía Tô Hành, quan tâm nói:
“Tô Hành, ngươi vừa mới lái xe tới đây, chắc là còn hơi mệt, ngươi cứ nghỉ ngơi đi, để ta đi nói với phục vụ viên.” Nói xong, không đợi Tô Hành trả lời, hắn liền trực tiếp đi ra ngoài.
Trong lòng Tô Hành thấy ấm áp, Sở ca thật biết quan tâm người khác, không biết sau này cô gái may mắn nào có thể gả cho Sở ca.
Sở Nhất Phong đi ra đại sảnh nhà hàng, hắn nhìn thấy một cô phục vụ viên tiểu muội đang ở quầy lễ tân tiếp khách, hắn bình thản mở miệng nói:
“Muội tử, phiền phức gọi một phục vụ viên đến phòng riêng 206, chúng ta chuẩn bị gọi món.” Cô muội tử ở quầy lễ tân nhìn thấy vị suất ca thành thục trước mắt, đôi mắt nàng lập tức sáng lên, nàng nở một nụ cười ngọt ngào:
“Được ạ, ta sẽ thông báo cho phục vụ viên đến phòng riêng 206 ngay bây giờ.” Vừa nói, nàng vừa không ngừng nháy mắt với Sở Nhất Phong, thể hiện rằng nàng rất có ý với Sở Nhất Phong!
Sở Nhất Phong thấy vậy, hắn nhếch miệng cười, dặn một câu: “Phiền phức xin nhanh một chút, cảm ơn.” Lời vừa dứt, hắn liền quay người rời đi.
Chỉ là đúng lúc hắn quay người rời đi, một người đàn ông đeo khẩu trang và kính râm tình cờ đi tới, lại tình cờ thoáng thấy được mặt hắn.
Đây không phải Sở Nhất Phong sao?
Diệp Thiên vừa mới bước vào nhà hàng, nhìn thấy bóng lưng Sở Nhất Phong quay người rời đi, trong lòng giật mình, không phải nói hắn bị bệnh sao?
Sao lại ở đây!
Nơi này cũng đâu phải bệnh viện.
Nghĩ vậy, phía sau hắn truyền đến giọng nói của người đại diện: “Diệp ca, ngươi đứng ở cổng làm gì thế, sao không vào đi?” Người đại diện của hắn, Ngô Ba, mang vẻ mặt nghi hoặc, đi đến bên cạnh Diệp Thiên.
Sao lại không vào, đứng ở cửa làm gì?
“Diệp ca, chúng ta mau đi ăn cơm thôi, Tần tổng của công ty chế tác âm nhạc Mộng Tưởng còn đang ở công ty chờ chúng ta kìa.”
Nghe người đại diện của mình nhắc đến công ty chế tác âm nhạc Mộng Tưởng, Diệp Thiên nghiêng người qua, hỏi thẳng: “Ngươi không phải nói Sở Nhất Phong bị bệnh sao?” Ngô Ba còn chưa biết chuyện gì xảy ra: “Đúng vậy a, thư ký của hắn đích thân gọi điện thoại cho ta, nói Sở Nhất Phong bị bệnh, tối nay đổi thành Tần tổng của bọn họ đến tiếp đãi chúng ta.” Mặc dù lúc nghe tin này, trong lòng hắn có chút khó chịu, nhưng người ta bị bệnh, hắn cũng không tiện nói gì, Với lại người mà đối phương đổi sang tiếp đãi cũng là một tổng giám đốc, nên không có vấn đề gì, hắn đã báo cáo trung thực lại cho Diệp Thiên.
Diệp ca cũng đã đồng ý rồi mà, lúc này mới qua mấy tiếng đồng hồ, chẳng lẽ hắn lại muốn đổi ý.
Nghĩ tới đây, Ngô Ba theo bản năng nín thở, nhịp tim cũng tăng nhanh mấy phần.
Diệp Thiên cau mày, ngữ khí vô cùng bất thiện:
“Thế nhưng ta vừa mới nhìn thấy Sở Nhất Phong ngay tại đây.” “Cái gì, sao có thể như vậy được!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận