Tham Gia Luyến Tống, Ngươi Đem Quốc Dân Nữ Nhi Lừa Gạt Chạy?

Chương 22:Tỉ trọng thấp nhất

**Chương 22: Tỉ trọng thấp nhất**
Theo Vương thiếu Thần xuất hiện tại phòng khách lầu một, Từ Minh Lam nhiệt tình bắt chuyện với hắn.
Vương thiếu Thần hôm nay so với hôm qua cứ như hai người khác nhau, bất luận ai nói chuyện với hắn, hắn đều vô cùng kiên nhẫn đáp lại.
Hiển nhiên, hắn đã biết mình đang ghi hình một chương trình thực tế.
Từ Minh Lam: "Thiếu Thần, bữa sáng chúng ta dự định ăn sandwich, trứng tráng và sữa bò, ngươi có muốn cùng ăn không?"
Vương thiếu Thần mỉm cười: "Có thể, làm phiền các ngươi, cảm ơn."
Tăng Trí Kiệt: "Không có việc gì, không có việc gì, vậy ngươi chờ một chút, hôm nay ở đây có tới ba vị đại trù!"
Ninh Tuyết: "Ba vị đại trù, a, ngươi không phải tính cả mình vào đấy chứ, ngươi chỉ là đánh trứng gà mà thôi."
Tăng Trí Kiệt mặt không đổi sắc nói: "Đương nhiên, kỹ thuật đánh trứng của ta không phải để trưng cho đẹp."
Bởi vì Vương thiếu Thần xuất hiện trong phòng khách, nhiệt huyết của mọi người càng tăng, chỉ chốc lát sau, mấy phần bữa sáng thoạt nhìn tương đối tinh mỹ đã xuất hiện trên bàn ăn.
Mọi người nhao nhao ngồi xuống, bắt đầu hưởng thụ bữa sáng hôm nay.
Vương thiếu Thần chú ý thấy bên cạnh mình còn có thêm một phần bữa sáng, hắn theo bản năng hỏi: "Phần này là chuẩn bị cho ai?"
Ninh Tuyết trả lời: "Chuẩn bị cho Tô Hành, hắn sáng sớm ra ngoài vận động, hiện tại hẳn là rất đói bụng."
Lời vừa dứt, nơi cầu thang truyền đến tiếng bước chân, Tô Hành vừa mới được nhắc tới xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Chỉ thấy Tô Hành mặc một chiếc áo tay dài màu trắng, phía dưới là quần jean xanh đậm, phối hợp cùng đôi giày thể thao màu trắng, cả người thoạt nhìn vô cùng rạng rỡ, sạch sẽ.
Đặc biệt là khi hắn từ trên lầu đi xuống, ánh nắng chiếu xuống người hắn, toát lên vẻ thiếu niên mười phần!
Vương thiếu Thần thấy cảnh này, trong lòng hắn thầm nói: Gia hỏa này dáng dấp đúng là dạng chó hình người.
Không hiểu sao, nội tâm hắn bỗng chốc dâng lên một tia cảm giác nguy cơ.
Ánh mắt mấy người còn lại trên bàn ăn cũng lộ ra vẻ kinh diễm, nhan sắc của Tô Hành thật sự rất cuốn hút.
Tô Hành đi đến bên cạnh Vương thiếu Thần, hắn chỉ chỉ phần bữa sáng thêm ra trên bàn ăn, cười hỏi: "Phần bữa sáng này là của ta sao?"
Ninh Tuyết khẽ gật đầu: "Ừ, là của ngươi."
Tô Hành tán thưởng một câu: "Thoạt nhìn rất ngon miệng, cảm tạ các ngươi, đã để cho ta không đến mức đói bụng."
Ninh Tuyết nghe vậy, trên mặt nàng lộ ra nụ cười vui vẻ, phải công nhận, Tô Hành ăn nói rất ngọt ngào.
Tăng Trí Kiệt chủ động đưa ra chủ đề: "Các ngươi lát nữa đều phải đi làm sao?"
Vương thiếu Thần nghe được hai chữ "công tác", hắn theo bản năng đưa tay nhìn thoáng qua đồng hồ: "Trong khoảng thời gian này hẳn là ta không có công việc, lát nữa hẹn mấy người bạn gặp mặt."
Từ Minh Lam nghe tiếng nhìn lại, nàng liếc mắt liền thấy chiếc đồng hồ trên tay Vương thiếu Thần, hôm nay hắn mang theo chiếc đồng hồ Hoa Quốc gần đây vừa nổi, một kiểu mới dành cho nam giới, giá trị bảy chữ số!
Cái đồng hồ này so với hôm qua không phải cùng một chiếc.
Từ Minh Lam thầm nghĩ trong lòng, tuổi trẻ, nhiều tiền, dáng dấp còn đẹp trai, nàng phải cố gắng.
Ninh Tuyết nhìn thoáng qua thời gian, khuôn mặt đáng yêu lộ ra một tia bối rối, nàng hiếm khi sốt ruột nói: "Hỏng bét, ta sắp trễ rồi, mọi người trong nhà, ta đi trước."
Nàng vội vàng nuốt xuống thức ăn trong miệng, sau đó cầm lấy túi xách màu trắng rời đi.
Tô Hành thấy bộ dạng này của nàng, xem ra vẫn là rất vội vàng.
Có người bắt đầu, những người tiếp theo lần lượt rời đi.
Bởi vì Tô Hành ăn muộn nhất, hắn chủ động đảm nhận nhiệm vụ thu dọn bàn ăn, khi hắn đang rửa chén, Trần Hành cùng mơ mơ màng màng đi xuống.
Trần Hành cùng nhìn thấy chỉ có Tô Hành một mình, hắn mở miệng hỏi: "Chỉ có một mình ngươi thôi sao?"
Tô Hành gật đầu: "Bọn hắn đều đi ra ngoài rồi, Y Y có lẽ còn chưa rời giường."
Trương Tử Y là một giáo viên dạy vũ đạo, công việc của nàng tương đối tự do. Các cơ cấu của nàng phân công theo lao động, muốn kiếm nhiều tiền thì dạy nhiều tiết, muốn nghỉ ngơi thì giảm bớt số tiết học.
Bởi vậy, thời gian của nàng phần lớn là do mình làm chủ.
Trần Hành: "Đi, vậy ta cũng đi trước, lớp học của chúng ta sắp bắt đầu rồi, hẹn gặp lại."
Nói xong, hắn cũng rời khỏi căn phòng nhỏ.
Đại sảnh lầu một rộng lớn lại lần nữa chỉ còn Tô Hành một người.
Tô Hành vừa rửa chén, vừa ngâm nga ca khúc «Bao Xa Đều Muốn Cùng Một Chỗ».
Rất nhanh, hắn đem chén bát sạch sẽ đặt vào tủ, sau đó đi đến bên cạnh khay trà, rút mấy tờ giấy lau tay.
Đột nhiên, điện thoại mà tổ tiết mục chuẩn bị cho hắn rung lên.
Hắn lấy điện thoại ra, nhìn thoáng qua nội dung tin nhắn.
"Mộng tưởng âm nhạc chế tác công ty, Sở Nhất Phong."
Nội dung rất đơn giản, bao gồm tên công ty chế tác âm nhạc, tên người phụ trách, cùng số điện thoại liên lạc.
Ngoài những tin tức này, còn có một số câu hỏi từ tổ tiết mục, hỏi Tô Hành hôm nay muốn làm gì, có tiện cho việc ghi hình của chương trình hay không.
Nhìn thấy tin nhắn này, khóe miệng Tô Hành khẽ nhếch lên, đây chính là công ty chế tác âm nhạc mà Vương Thi Hàm đề cử cho hắn.
Hắn tra cứu thông tin về công ty chế tác âm nhạc này trên điện thoại, hóa ra nó rất gần chỗ hắn, chỉ mất khoảng nửa giờ đi xe là tới.
Hắn đi ra ngoài viện, dùng điện thoại của mình gọi cho người phụ trách công ty chế tác âm nhạc Mộng Tưởng, Sở Nhất Phong.
Rất nhanh, điện thoại kết nối.
"A lô?" Đầu dây bên kia truyền tới một giọng nói trầm ấm, mười phần.
Tô Hành trình bày rõ mục đích của mình, hắn nói qua về nhu cầu của mình, đồng thời hỏi thăm đối phương về việc ghi hình cho chương trình thực tế, muốn biết liệu công ty có cho phép quay phim không.
Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Sở Nhất Phong: "Không có vấn đề, chỉ là giá phòng thu âm của chúng ta có hơi đắt, ngươi có chấp nhận được không. Về phần quay chụp, chúng ta yêu cầu không được ghi hình nhân viên công tác của chúng ta, còn lại thì không có yêu cầu gì quá đặc biệt."
Tô Hành: "Có thể chấp nhận, Sở ca, vậy khoảng mười giờ chúng ta đến quý công ty, thời gian này có được không?"
Sở Nhất Phong: "Buổi chiều có được không? Buổi sáng chúng ta đã có người hẹn rồi, buổi chiều mới có phòng thu âm trống."
Tô Hành: "Có thể."
Sở Nhất Phong: "Được, ta còn có chút việc, hai giờ chiều ngươi đến công ty của chúng ta là được. Tạm biệt."
Tô Hành: "Tạm biệt."
Cúp điện thoại, hắn quay trở lại căn phòng nhỏ.
Lúc này, Trương Tử Y đã xuống lầu, nàng đang chuẩn bị bữa sáng cho mình, thấy Tô Hành đi tới.
Nàng có chút kinh ngạc hỏi: "A, ngươi còn chưa đi sao? Ta còn tưởng rằng ta là người muộn nhất. Ngươi hôm nay rất đẹp trai đó."
Tô Hành trêu ghẹo nói: "Ta đây là cố ý ở lại chờ ngươi đó, ngươi cũng rất đẹp."
Trương Tử Y nghe vậy, sắc mặt của nàng khẽ thay đổi, liếc nhìn Tô Hành: "Ngươi thật biết nói đùa, đúng rồi, ngươi hôm nay không có công việc sao?"
Tô Hành nhận thấy cảm xúc của đối phương, hắn không đùa nữa, thuận miệng nói: "Buổi sáng không có, buổi chiều có công việc."
Xem ra hiện tại trong lòng các vị nữ khách quý, tỉ trọng của mình hẳn là thấp nhất.
Trương Tử Y có chút hiếu kỳ hỏi: "Đúng rồi, ngươi là một ca sĩ ở Douyin, hẳn là đã ký hợp đồng với mcn nào rồi chứ?"
Theo nàng nhận thức, đại bộ phận các võng hồng ở Douyin đều đã ký hợp đồng với cơ cấu mcn.
Tô Hành lắc đầu: "Không có, ta tương đối thích tự do."
Trương Tử Y "ồ" một tiếng, ánh mắt dời về bữa sáng của mình, không biết đang suy nghĩ gì.
Thích tự do?
Là thích tự do? Hay là không có cơ cấu mcn nào để ý tới Tô Hành?
Vấn đề này vẫn còn là một ẩn số cần xem xét kĩ càng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận