Tham Gia Luyến Tống, Ngươi Đem Quốc Dân Nữ Nhi Lừa Gạt Chạy?

Chương 127:Trên mặt đất có hai cái cái bóng

**Chương 127: Trên mặt đất có hai cái bóng**
* * *
Vương Thi Hàm nghe tiếng, trong ánh mắt nàng hiện lên một tia vui mừng, chợt xoay người, chỉ thấy Tô Hành cầm laptop đang đứng tại chỗ đất trống bên cạnh quán cà phê, chính cười hì hì nhìn qua nàng.
Trên mặt của nàng tràn ra một nụ cười tươi sáng rực rỡ, nhanh chóng lan tỏa trên khuôn mặt.
Ngoái nhìn cười một tiếng, khuynh quốc khuynh thành.
Giờ khắc này, Tô Hành không khỏi nhìn ngây ngẩn cả người, trong lòng hắn hiện lên một ý niệm, đây chính là ngoái đầu nhìn lại cười một cái, trăm vẻ quyến rũ sinh ra sao?
Đột nhiên, hắn có chút hiểu vì cái gì cổ đại một ít quân vương sẽ “từ đó quân vương không tảo triều”.
Mà một màn này, đúng lúc bị nhân viên công tác quay lại, đồng thời đồng bộ tại phòng trực tiếp tiết mục.
Khán giả trực tiếp phòng đều nhìn ngây người, một giây sau, trên màn hình mưa đạn điên cuồng nhấp nhô.
【 Oa! Nụ cười này......Trực tiếp cho tôi thấy choáng. 】
【 Vocal, tôi rốt cục có thể hiểu được các vị vì cái gì luôn nói Vương Thi Hàm là ca sĩ có nhan sắc cao nhất Hoa Quốc! Giờ khắc này, tôi đã rõ. 】
【 Nụ cười này, ai xem mà không mơ hồ chứ! 】
【 Thật rất hâm mộ Tô Hành tên vương bát đản này, dựa vào cái gì, hắn dựa vào cái gì có thể cùng Vương Thi Hàm yêu đương, thiết thiết, tôi thích nói lời nói thật! 】
【 Nhất tiếu khuynh thành, mọi người trong nhà, tôi đã say rồi, nếu để cho tôi cùng Thi Thi nói yêu thương, dù có nói cầm lương cao ở biệt thự tôi cũng nguyện ý a! 】
【 Ha ha, lầu trên, anh thật sự là một chút thiệt thòi cũng không nguyện ý chịu a. 】
【 Đến rồi, đến rồi, hai người bọn họ lại tới, tôi còn tưởng rằng Tô Hành đã trở về, không ngờ vẫn luôn ở chỗ này đợi Thi Thi. 】
Vương Thi Hàm nhìn thấy Tô Hành ngơ ngác nhìn mình, trong đôi mắt nàng hiện lên một tia hân hoan, hắn làm sao cứ trừng trừng nhìn mình, nàng có chút dời ánh mắt đi.
Qua trọn vẹn vài giây, Tô Hành mới hồi phục tinh thần, vừa rồi nụ cười của Vương Thi Hàm thật sự kinh diễm đến hắn.
Hắn đi đến bên người Vương Thi Hàm, cười hỏi: “Thi Thi, em xử lý xong chuyện của em rồi sao?”
Hắn vừa rồi thử nghe xong ba bài hát của mình, vốn định gọi Vương Thi Hàm nhưng nhìn thấy nàng còn đang chăm chú công tác, hắn liền không có quấy rầy nàng.
Vương Thi Hàm khẽ gật đầu: “Ừ, vừa mới xử lý xong, còn anh, sao anh còn chưa về! Hiện tại đã khuya rồi.”
Nói xong, nàng ngước mắt nhìn Tô Hành, trong ánh mắt có chút rung động.
Tô Hành trực tiếp nói: “Anh ở chỗ này chờ em, chờ em cùng trở về, dù sao đã trễ thế này, em là một cô nương, vẫn tương đối nguy hiểm.”
Vương Thi Hàm nghe vậy, khóe miệng của nàng nhịn không được hơi cong lên, nội tâm thấm ra một tia ngọt ngào.
Nhưng biểu lộ trên mặt nàng không đổi, nàng liếc nhìn Tô Hành: “Nói gì vậy, ở đây làm sao có thể phát sinh nguy hiểm chứ.”
Hả!?
Đang ở phía sau màn nhìn hai người, nhân viên công tác nghe nói như thế, bọn hắn lập tức mở to hai mắt.
Có ý gì?
Không phải, các người yêu đương liền yêu đương, không cần nhấc chúng tôi lên chứ.
Cái gì gọi là một cô nương sẽ khá nguy hiểm, các người coi chúng tôi là đồ trang trí sao?
Tô Hành cười tủm tỉm nói: “Em có gấp trở về không? Nếu không chúng ta đi dạo quanh nơi này một vòng, nói thật, anh đối với xung quanh đây vẫn còn tương đối lạ lẫm.”
Vương Thi Hàm nghe vậy, nàng thận trọng vài giây, cuối cùng vẫn nở nụ cười gật đầu: “Anh nói như vậy, em cũng chưa từng đi dạo quanh đây, vậy thì đi dạo thôi.”
“Để anh đi.” Tô Hành mười phần tự nhiên nhận lấy túi đựng laptop từ trong tay nàng.
“A, a, cám ơn.” Vương Thi Hàm không nghĩ tới đối phương là muốn cầm máy tính của nàng, nhìn thấy đối phương vươn tay ra, nàng theo bản năng liền đưa máy tính tới.
Hả!?
Động tác tự nhiên vậy sao?
Động tác này khiến đám dân mạng trong phòng trực tiếp nhìn thấy, lập tức nổi điên rồi.
【 Cứu mạng, đây không phải là phương thức chung sống giữa các cặp tình nhân nhỏ sao? 】
【 Hình như là vậy, bọn họ thật sự hình như là vậy, xem bọn họ giống như đang xem tình lữ vậy. 】
【 Ngọt chết tôi rồi cứu mạng, thật sự rất thích loại trạng thái này của bọn họ. 】
【 Bọn họ đây là muốn hẹn hò sao? 】
【 Nếu Trần Hành có một nửa chủ động như Tô Hành, nói không chừng hiện tại cũng đã ôm được mỹ nhân về rồi. 】
Hai người vai sóng vai đi trên đường nhỏ khu biệt thự, bóng hai người dưới ánh đèn bị kéo rất dài.
Nhân viên quay chụp của bọn họ đi theo ở đằng sau, không gần không xa, đồng thời, phía trước cũng xuất hiện mấy nhân viên công tác, đang lấy những góc độ khác nhau quay hai người.
Bởi vì đã gần mười giờ, phòng nhỏ tâm động đã đóng trực tiếp.
Tô Hành nhìn bóng trên mặt đất, hắn nhìn về phía Vương Thi Hàm bên cạnh, vừa cười vừa nói: “Thi Thi, có một câu miêu tả về cái bóng, em có muốn biết không?”
Nói xong, hắn chỉ chỉ cái bóng trên mặt đất.
Vương Thi Hàm thuận theo ánh mắt của hắn, nhìn xuống một cao một thấp cái bóng trên mặt đất, trên mặt nàng lộ ra một tia nghi hoặc: “Lời gì vậy?”
Tô Hành: “Trên mặt đất có hai cái bóng, một cái là anh, một cái khác...... cũng là anh.” Lúc nói chuyện, hắn còn cố ý dừng lại một chút.
Trên mặt đất có hai cái bóng, một cái là anh, một cái khác cũng là anh!
Vương Thi Hàm nghe nói như thế, cơ hồ trong nháy mắt, nàng liền hiểu hàm nghĩa trong đó, khuôn mặt nàng thoáng cái đỏ lên.
Gia hỏa này đang nói nhảm nhí gì vậy.
“Cái gì anh, em, a, em nghe không hiểu rồi!” Mang theo thẹn thùng nói xong, nàng hướng về phía trước đi mau mấy bước, mặt nàng hiện tại nóng ran.
Khán giả trong phòng trực tiếp cùng nhân viên công tác phía sau màn nghe được lời của Tô Hành, bọn hắn đều kinh ngạc tột độ, kinh ngạc qua đi liền là điên cuồng chèo thuyền cặp đôi.
Đúng, đúng.
Đây mới là thứ nên cho chúng tôi xem, đây mới là show thực tế yêu đương.
Tô Hành nhìn Vương Thi Hàm thẹn thùng, khóe miệng hắn cong lên một đường cong, không chịu được đùa như vậy sao?
Hắn bước nhanh đi theo.
“Đêm nay trăng vẫn rất tròn.” Vương Thi Hàm thấy hắn đuổi kịp, chủ động mở miệng nói, sợ hắn lại nói ra lời kỳ quái gì đó.
“Tối nay có trăng sao?” Tô Hành nghi ngờ ngẩng đầu nhìn bầu trời, chỉ thấy một mảnh đen kịt, căn bản không thấy bóng dáng mặt trăng.
“A! Không có sao?” Vương Thi Hàm ngẩng đầu nhìn: “Em nhớ nhầm, là hôm qua!”
“Thế nhưng hôm qua hình như trời mưa.”
“A, vậy chính là hôm trước!” Vương Thi Hàm liếc Tô Hành, gia hỏa này chính là muốn làm mình mất mặt có đúng không?
“Được được được, là hôm trước!” Tô Hành mỉm cười, trong ánh mắt lóe lên vẻ cưng chiều.
Hai người cứ như vậy vai sóng vai, từ từ đi vòng quanh phòng nhỏ tâm động, một cảm giác khác thường trong lòng hai người bén rễ, nảy mầm!
“Thi Thi, em có chuyện gì đặc biệt muốn làm không?”
“Có, thật ra em rất muốn nuôi một con chó, nhưng lại lo lắng không thể chăm sóc tốt nó, cho nên vẫn luôn không có nuôi, em còn rất muốn leo núi, muốn cắm trại dã ngoại trên núi, ngắm mặt trời mọc mặt trời lặn! Còn anh?”
“Vậy cũng rất đơn giản mà.”
“Đúng, còn anh, anh có chuyện gì muốn làm không?”
“Anh, anh cũng không có chuyện gì muốn làm, leo núi, ngắm mặt trời sao?”
“........”
Bạn cần đăng nhập để bình luận