Tham Gia Luyến Tống, Ngươi Đem Quốc Dân Nữ Nhi Lừa Gạt Chạy?
Chương 311:Đông phương xe tốc hành án mưu sát
**Chương 311: Án m·ưu s·á·t trên Chuyến tàu tốc hành Phương Đông**
E rằng sau này, thanh danh của "Thủy Nê Phong Tâm" với bút danh này sẽ rớt xuống ngàn trượng...
Khúc Chí Vân nghe tổng biên nói xong, hắn ngây ra một chút, sự tình hẳn là không nghiêm trọng đến mức đó chứ?
"Tổng biên, sự tình nghiêm trọng vậy sao?"
"Đương nhiên, đây chính là 'Thủy Nê Phong Tâm' a, với danh tiếng bao năm tích lũy của hắn, một khi tác phẩm mới không được như mong đợi, danh tiếng e rằng sẽ đảo ngược hoàn toàn."
Tổng biên ngữ khí ngưng trọng: "Nhất là khi hắn đã phong bút nhiều năm, fan hâm mộ của hắn hẳn sẽ rất kỳ vọng vào cuốn sách đầu tiên khi hắn tái xuất, dù sao, fan của hắn đều hi vọng hắn có thể trở lại như một vị vua."
Thêm nữa, e rằng các công ty xuất bản khác đều biết "Thủy Nê Phong Tâm" tái xuất, hẳn là bọn họ đều không muốn sách mới của hắn trở nên nổi tiếng.
Dù sao, bọn hắn đều không hi vọng "Thủy Nê Phong Tâm" tái xuất, trừ khi tác phẩm mới của "Thủy Nê Phong Tâm" có thể được xuất bản ở công ty của bọn hắn.
Khúc Chí Vân nghe vậy, hắn suy tư một lát, cuối cùng trong lòng âm thầm đưa ra một quyết định, nếu như tác phẩm mới của Tô Hành không được như mong đợi, vậy thì hắn quyết không để cuốn sách này được xuất bản.
Hắn không hi vọng "Thủy Nê Phong Tâm" mà mình một tay nâng đỡ lại rơi khỏi thần đàn.
"Đúng rồi, Tô Hành đã gửi bản thảo mới cho cậu chưa?" Tổng biên hỏi.
"Vẫn chưa, hắn nói trong khoảng thời gian này sẽ gửi cho tôi." Khúc Chí Vân không nói cho tổng biên biết chuyện ngày mai Tô Hành sẽ gửi bản thảo mới, hắn tùy tiện bịa ra một câu trả lời mập mờ.
Nếu như cuốn sách mới thật sự rất tệ, thì một khoảng thời gian, đủ để hắn thuyết phục Tô Hành.
"Được, vậy cậu xem qua rồi nói sau, còn có chuyện gì không? Không có chuyện gì, tất cả đợi đến ngày mai lên ban rồi nói."
"Không có gì."
Ngày hôm sau.
9 giờ sáng.
Khúc Chí Vân vừa ngáp, vừa đi đến đại sảnh làm việc của tổ biên tập số ba.
"Chủ biên, chào buổi sáng!"
"Chủ biên, buổi sáng tốt lành!"
"Chủ biên, tối qua ngủ không ngon sao? Sao cảm giác tinh thần ngài không được tốt?"
"Đúng vậy ạ, chủ biên, tôi có cà phê nhập khẩu, ngài có muốn thử một chút không?"
Trên đường đi, không ít biên tập viên của tổ biên tập số ba nhìn thấy chủ biên của mình mặt mày ủ rũ, bọn hắn đều rất ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên bọn hắn nhìn thấy chủ biên như thế này.
Dù sao, trong ấn tượng của bọn họ, chủ biên Khúc Chí Vân là một người rất kỷ luật, lại rất gần gũi, mỗi ngày đều nở nụ cười trên môi.
Không giống như hôm nay, không chỉ có quầng thâm mắt, mà còn có vẻ mặt rất tâm trạng.
Khúc Chí Vân chỉ nói một câu "tối qua ngủ không ngon" rồi trở về phòng làm việc của mình, hắn hiện tại không có tâm trạng cùng các biên tập trong tổ nói chuyện phiếm.
Trong đầu hắn hiện giờ tràn ngập suy nghĩ về cuốn sách mới của Tô Hành.
Dù sao, bản thảo mới này có thể quyết định vận mệnh của toàn bộ tổ ba bọn hắn.
Hắn ngồi trên ghế làm việc của mình, tâm trạng thấp thỏm chờ đợi hai giờ chiều, Tô Hành nói hôm nay trước hai giờ sẽ gửi bản thảo mới tới.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, rất nhanh, một buổi sáng đã qua.
Khúc Chí Vân cả buổi sáng đều không xử lý việc gì, tâm trạng của hắn bây giờ rất phức tạp, vừa khẩn trương, lại lo lắng, còn có một tia chờ mong nho nhỏ.
Đúng vậy, hắn vẫn ôm một tia hi vọng, vạn nhất cuốn sách mới của Tô Hành có thể giống như mấy năm trước, khiến mình kinh diễm thì sao?
Sau bữa trưa.
Khúc Chí Vân lại lần nữa trở lại phòng làm việc, chỉ là hắn không biết, tin tức tổ biên tập số ba sắp giải tán đã bị một biên tập viên nào đó trong tổ biết được.
Biên tập viên kia trở lại đại sảnh của tổ ba liền đem chuyện này nói cho mọi người.
Nghe được tin tức, các biên tập viên của tổ ba trong nháy mắt hoảng hồn.
"Khó trách hôm nay chủ biên có dáng vẻ bất an, thì ra là chúng ta..... Tổ ba chuẩn bị giải tán..." Một vị biên tập viên kỳ cựu cười khổ nói.
"Công ty hai năm gần đây tình hình kinh doanh không tốt..... không như ý, cắt giảm nhân sự là tất nhiên, chỉ là tôi không ngờ rằng, người bị cắt lại là chúng ta."
"Đây coi là cái gì! Chúng ta đã cống hiến cho công ty nhiều như vậy? Bây giờ nói bỏ chúng ta là bỏ chúng ta sao?"
"Chủ biên chẳng lẽ cứ như vậy nhìn chúng ta bị giải tán sao?"
"Xin nhờ, chủ biên chỉ là một tổ trưởng, hắn cũng không phải là lãnh đạo cấp cao của công ty, hắn có thể có biện pháp nào?"
"Tin tức này có đáng tin không? Chủ biên đều không có nói với chúng ta, đây có thể hay không là tin đồn?"
"Đúng vậy, đừng nghĩ nhiều, làm việc trước đi, nếu là sự thật, chủ biên sẽ nói với chúng ta, đây nhất định là tin đồn."
Các biên tập viên của tổ ba, người một câu, kẻ một lời thảo luận, cuối cùng bọn hắn cũng không muốn tin tin tức này là thật.
Cuối cùng, bọn họ thống nhất cho rằng, chủ yếu là Khúc chủ biên không tự mình công bố tin tức này, thì sẽ coi như đây là tin đồn!
Chỉ là..... nhiệt huyết làm việc cùng sự chuyên chú của bọn họ rõ ràng đã giảm đi không ít, trên mặt bọn họ đều ít nhiều lộ ra một tia ưu sầu.
Một đám mây đen vô hình đè nặng trong lòng mọi người.
Cùng lúc đó,
Trong phòng làm việc, Khúc Chí Vân không ngừng làm mới hộp thư của mình, sợ bỏ lỡ bản thảo mới của Tô Hành.
Chỉ là làm mới mãi, hắn vẫn không thấy bản thảo mình muốn xem, ngược lại, bản thảo của những người khác gửi tới lại nhiều thêm mấy phần.
Đúng lúc hắn có chút sốt ruột, đột nhiên, một tiêu đề quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt hắn ----
Lão Khúc, sách mới của ta mời đọc qua!
Lại tập trung nhìn vào, ID gửi bản thảo này không phải là ID hộp thư của Tô Hành sao? Mặc dù đã qua nhiều năm, nhưng Tô Hành vẫn không thay đổi ID hộp thư.
Mắt hắn bỗng nhiên sáng lên, nhanh chóng tải bản thảo đối phương gửi tới, sau đó không kịp chờ đợi mở ra sách mới của Tô Hành ---
Đập vào mắt là bảy chữ lớn: « **Đông Phương Xe Tốc Hành Án Mưu Sát** ».
"Đông phương xe tốc hành án mưu sát, vừa nghe là biết bối cảnh câu chuyện là ở trên xe lửa." Khúc Chí Vân nhìn thấy tên sách, hắn theo bản năng lẩm bẩm một câu.
Mở đầu câu chuyện, trong vùng băng tuyết bao phủ, một chuyến tàu hướng về phía đông đang chạy, trên tàu có đủ loại tầng lớp người, bao gồm quý tộc, thương nhân, nhân viên phục vụ, gia sư, v.v.
Không lâu sau khi tàu khởi hành, vị phú thương tìm tới nhân vật chính, thám tử lừng danh Ba Lạc, nói muốn trả giá để Ba Lạc bảo vệ mình, bởi vì hắn từng nhận được một bức thư đe dọa, trên tàu có người muốn g·iết hắn!
Ba Lạc sau khi nghe xong nói hắn không có hứng thú với tiền, liền cự tuyệt phú thương.
Vào ban đêm, do bão tuyết, đường phía trước bị chặn, tàu bị buộc phải dừng lại, mọi người chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi trên tàu cho đến khi đường thông.
Sau bữa tối, mọi người trở về khoang của mình nghỉ ngơi, khi Ba Lạc vừa thiếp đi không lâu, hắn liền nghe thấy tiếng thét trên tàu, là từ phòng của vị phú thương ở sát vách truyền đến.
Hắn đứng dậy xem xét, khi đến hành lang, mới phát hiện nhân viên tàu đã ở cổng phòng phú thương hỏi thăm, phú thương trả lời nhân viên tàu không có việc gì, chỉ là gặp ác mộng.........
Đọc đến đây, Khúc Chí Vân đã có chút manh mối, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, tối nay sẽ có chuyện, mà người bị hại hẳn là vị phú thương này.
E rằng sau này, thanh danh của "Thủy Nê Phong Tâm" với bút danh này sẽ rớt xuống ngàn trượng...
Khúc Chí Vân nghe tổng biên nói xong, hắn ngây ra một chút, sự tình hẳn là không nghiêm trọng đến mức đó chứ?
"Tổng biên, sự tình nghiêm trọng vậy sao?"
"Đương nhiên, đây chính là 'Thủy Nê Phong Tâm' a, với danh tiếng bao năm tích lũy của hắn, một khi tác phẩm mới không được như mong đợi, danh tiếng e rằng sẽ đảo ngược hoàn toàn."
Tổng biên ngữ khí ngưng trọng: "Nhất là khi hắn đã phong bút nhiều năm, fan hâm mộ của hắn hẳn sẽ rất kỳ vọng vào cuốn sách đầu tiên khi hắn tái xuất, dù sao, fan của hắn đều hi vọng hắn có thể trở lại như một vị vua."
Thêm nữa, e rằng các công ty xuất bản khác đều biết "Thủy Nê Phong Tâm" tái xuất, hẳn là bọn họ đều không muốn sách mới của hắn trở nên nổi tiếng.
Dù sao, bọn hắn đều không hi vọng "Thủy Nê Phong Tâm" tái xuất, trừ khi tác phẩm mới của "Thủy Nê Phong Tâm" có thể được xuất bản ở công ty của bọn hắn.
Khúc Chí Vân nghe vậy, hắn suy tư một lát, cuối cùng trong lòng âm thầm đưa ra một quyết định, nếu như tác phẩm mới của Tô Hành không được như mong đợi, vậy thì hắn quyết không để cuốn sách này được xuất bản.
Hắn không hi vọng "Thủy Nê Phong Tâm" mà mình một tay nâng đỡ lại rơi khỏi thần đàn.
"Đúng rồi, Tô Hành đã gửi bản thảo mới cho cậu chưa?" Tổng biên hỏi.
"Vẫn chưa, hắn nói trong khoảng thời gian này sẽ gửi cho tôi." Khúc Chí Vân không nói cho tổng biên biết chuyện ngày mai Tô Hành sẽ gửi bản thảo mới, hắn tùy tiện bịa ra một câu trả lời mập mờ.
Nếu như cuốn sách mới thật sự rất tệ, thì một khoảng thời gian, đủ để hắn thuyết phục Tô Hành.
"Được, vậy cậu xem qua rồi nói sau, còn có chuyện gì không? Không có chuyện gì, tất cả đợi đến ngày mai lên ban rồi nói."
"Không có gì."
Ngày hôm sau.
9 giờ sáng.
Khúc Chí Vân vừa ngáp, vừa đi đến đại sảnh làm việc của tổ biên tập số ba.
"Chủ biên, chào buổi sáng!"
"Chủ biên, buổi sáng tốt lành!"
"Chủ biên, tối qua ngủ không ngon sao? Sao cảm giác tinh thần ngài không được tốt?"
"Đúng vậy ạ, chủ biên, tôi có cà phê nhập khẩu, ngài có muốn thử một chút không?"
Trên đường đi, không ít biên tập viên của tổ biên tập số ba nhìn thấy chủ biên của mình mặt mày ủ rũ, bọn hắn đều rất ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên bọn hắn nhìn thấy chủ biên như thế này.
Dù sao, trong ấn tượng của bọn họ, chủ biên Khúc Chí Vân là một người rất kỷ luật, lại rất gần gũi, mỗi ngày đều nở nụ cười trên môi.
Không giống như hôm nay, không chỉ có quầng thâm mắt, mà còn có vẻ mặt rất tâm trạng.
Khúc Chí Vân chỉ nói một câu "tối qua ngủ không ngon" rồi trở về phòng làm việc của mình, hắn hiện tại không có tâm trạng cùng các biên tập trong tổ nói chuyện phiếm.
Trong đầu hắn hiện giờ tràn ngập suy nghĩ về cuốn sách mới của Tô Hành.
Dù sao, bản thảo mới này có thể quyết định vận mệnh của toàn bộ tổ ba bọn hắn.
Hắn ngồi trên ghế làm việc của mình, tâm trạng thấp thỏm chờ đợi hai giờ chiều, Tô Hành nói hôm nay trước hai giờ sẽ gửi bản thảo mới tới.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, rất nhanh, một buổi sáng đã qua.
Khúc Chí Vân cả buổi sáng đều không xử lý việc gì, tâm trạng của hắn bây giờ rất phức tạp, vừa khẩn trương, lại lo lắng, còn có một tia chờ mong nho nhỏ.
Đúng vậy, hắn vẫn ôm một tia hi vọng, vạn nhất cuốn sách mới của Tô Hành có thể giống như mấy năm trước, khiến mình kinh diễm thì sao?
Sau bữa trưa.
Khúc Chí Vân lại lần nữa trở lại phòng làm việc, chỉ là hắn không biết, tin tức tổ biên tập số ba sắp giải tán đã bị một biên tập viên nào đó trong tổ biết được.
Biên tập viên kia trở lại đại sảnh của tổ ba liền đem chuyện này nói cho mọi người.
Nghe được tin tức, các biên tập viên của tổ ba trong nháy mắt hoảng hồn.
"Khó trách hôm nay chủ biên có dáng vẻ bất an, thì ra là chúng ta..... Tổ ba chuẩn bị giải tán..." Một vị biên tập viên kỳ cựu cười khổ nói.
"Công ty hai năm gần đây tình hình kinh doanh không tốt..... không như ý, cắt giảm nhân sự là tất nhiên, chỉ là tôi không ngờ rằng, người bị cắt lại là chúng ta."
"Đây coi là cái gì! Chúng ta đã cống hiến cho công ty nhiều như vậy? Bây giờ nói bỏ chúng ta là bỏ chúng ta sao?"
"Chủ biên chẳng lẽ cứ như vậy nhìn chúng ta bị giải tán sao?"
"Xin nhờ, chủ biên chỉ là một tổ trưởng, hắn cũng không phải là lãnh đạo cấp cao của công ty, hắn có thể có biện pháp nào?"
"Tin tức này có đáng tin không? Chủ biên đều không có nói với chúng ta, đây có thể hay không là tin đồn?"
"Đúng vậy, đừng nghĩ nhiều, làm việc trước đi, nếu là sự thật, chủ biên sẽ nói với chúng ta, đây nhất định là tin đồn."
Các biên tập viên của tổ ba, người một câu, kẻ một lời thảo luận, cuối cùng bọn hắn cũng không muốn tin tin tức này là thật.
Cuối cùng, bọn họ thống nhất cho rằng, chủ yếu là Khúc chủ biên không tự mình công bố tin tức này, thì sẽ coi như đây là tin đồn!
Chỉ là..... nhiệt huyết làm việc cùng sự chuyên chú của bọn họ rõ ràng đã giảm đi không ít, trên mặt bọn họ đều ít nhiều lộ ra một tia ưu sầu.
Một đám mây đen vô hình đè nặng trong lòng mọi người.
Cùng lúc đó,
Trong phòng làm việc, Khúc Chí Vân không ngừng làm mới hộp thư của mình, sợ bỏ lỡ bản thảo mới của Tô Hành.
Chỉ là làm mới mãi, hắn vẫn không thấy bản thảo mình muốn xem, ngược lại, bản thảo của những người khác gửi tới lại nhiều thêm mấy phần.
Đúng lúc hắn có chút sốt ruột, đột nhiên, một tiêu đề quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt hắn ----
Lão Khúc, sách mới của ta mời đọc qua!
Lại tập trung nhìn vào, ID gửi bản thảo này không phải là ID hộp thư của Tô Hành sao? Mặc dù đã qua nhiều năm, nhưng Tô Hành vẫn không thay đổi ID hộp thư.
Mắt hắn bỗng nhiên sáng lên, nhanh chóng tải bản thảo đối phương gửi tới, sau đó không kịp chờ đợi mở ra sách mới của Tô Hành ---
Đập vào mắt là bảy chữ lớn: « **Đông Phương Xe Tốc Hành Án Mưu Sát** ».
"Đông phương xe tốc hành án mưu sát, vừa nghe là biết bối cảnh câu chuyện là ở trên xe lửa." Khúc Chí Vân nhìn thấy tên sách, hắn theo bản năng lẩm bẩm một câu.
Mở đầu câu chuyện, trong vùng băng tuyết bao phủ, một chuyến tàu hướng về phía đông đang chạy, trên tàu có đủ loại tầng lớp người, bao gồm quý tộc, thương nhân, nhân viên phục vụ, gia sư, v.v.
Không lâu sau khi tàu khởi hành, vị phú thương tìm tới nhân vật chính, thám tử lừng danh Ba Lạc, nói muốn trả giá để Ba Lạc bảo vệ mình, bởi vì hắn từng nhận được một bức thư đe dọa, trên tàu có người muốn g·iết hắn!
Ba Lạc sau khi nghe xong nói hắn không có hứng thú với tiền, liền cự tuyệt phú thương.
Vào ban đêm, do bão tuyết, đường phía trước bị chặn, tàu bị buộc phải dừng lại, mọi người chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi trên tàu cho đến khi đường thông.
Sau bữa tối, mọi người trở về khoang của mình nghỉ ngơi, khi Ba Lạc vừa thiếp đi không lâu, hắn liền nghe thấy tiếng thét trên tàu, là từ phòng của vị phú thương ở sát vách truyền đến.
Hắn đứng dậy xem xét, khi đến hành lang, mới phát hiện nhân viên tàu đã ở cổng phòng phú thương hỏi thăm, phú thương trả lời nhân viên tàu không có việc gì, chỉ là gặp ác mộng.........
Đọc đến đây, Khúc Chí Vân đã có chút manh mối, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, tối nay sẽ có chuyện, mà người bị hại hẳn là vị phú thương này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận