Tây Du Chi Bắt Đầu Từ Chối Đại Náo Thiên Cung

Chương 36: Xấu bụng Thông Thiên, xui xẻo 2 lang thần

Chương 36: Bụng dạ khó lường của Thông Thiên, xui xẻo Nhị Lang Thần
Thiên Đình cùng Bắc Câu Lô Châu rối tung lên.
Chỉ có Phật môn trốn ở khu vực xa xôi mừng rỡ thanh tĩnh.
Việc này khiến Ngọc Đế trong lòng vô cùng bất bình.
Huống chi, Thiên Bồng và Quyển Liêm vốn là người mà Phật môn muốn dùng để đi lấy kinh.
Nếu đều là những người dự định đưa đi, dựa vào cái gì chỉ có Thiên Đình bận bịu tứ phía kiếm lời yêu uống?
Còn có Kim Thiền Tử.
Hắn cũng ở trên địa bàn của Thiên Đình, lúc nào cũng có thể gặp phải tai họa từ Yêu Tộc.
Thiên Đình còn phải phân thần đi bảo hộ.
Vậy mà Phật môn lại tốt, không quản không để ý, chẳng nói một lời.
Vất vả lắm mới chờ được Như Lai, lại chỉ toàn nói những lời mát mẻ.
Ngọc Đế làm sao có thể không buồn bực!
"Ai!"
Như Lai thở dài.
Hắn biết rõ khoảng thời gian này đã phát sinh không ít chuyện.
Tháng ngày của Phật môn cũng không dễ chịu.
Thiên Đình không bắt được sự tình, Phật môn chỉ có thể theo mù quáng bận tâm.
Thậm chí hắn còn hoài nghi Thiên Đình không tận lực làm việc.
Bây giờ xem ra, không phải Thiên Đình sai lầm, mà thật sự là biến số quá lớn.
Bây giờ, Tôn Hầu Tử còn chưa lên thiên, càng khỏi nói đến chuyện đại náo Thiên Cung.
Thiên Bồng ngược lại hay, làm chuyện của Tôn Hầu Tử, bản thân lại chạy xuống hạ giới làm yêu quái vương.
Quyển Liêm cũng theo mù quáng dính líu.
Nếu không phải Như Lai phản ứng rất nhanh, Kim Thiền Tử lần thứ ba chuyển thế còn chưa công đức viên mãn, liền phải tiếp thu đời thứ tư luân hồi.
Những khổ sở bực bội này, hắn vô pháp nói với Ngọc Đế, chỉ có trong lòng hắn rõ ràng nhất.
"Bệ hạ, lần này bản tọa đến, chính là để giúp Thiên Đình chia sẻ ưu sầu."
"Chỉ có điều, mấy vị trong Tử Tiêu Cung kia thật sự khiến người không bớt lo."
"Việc cấp bách, đáng lẽ là lập tức điều đình."
"Nếu không, những đệ tử Tiệt giáo trong Thiên Đình sợ là muốn chạy hết."
"Dù hai ta liên thủ, cũng không có khả năng chống lại Vạn Yêu thành thần tiên đi!"
Như Lai lo lắng nói.
"Ha ha!"
Ngọc Đế cười khổ một tiếng, làm sao hắn có thể không biết đạo lý trong đó.
Nhưng Thông Thiên Giáo Chủ ở trong Tử Tiêu Cung đang gây chuyện ầm ĩ kia, có phải cứ nói dừng là dừng được đâu?
Huống chi, tham dự chiến đấu còn có một vị Thánh Nhân khác, tính khí so với Thông Thiên Giáo Chủ còn táo bạo hơn là Nguyên Thủy Thiên Tôn.
E sợ ngay cả Lão Tử cũng vô pháp ngăn cản.
"Kế trước mắt, chỉ có sư tôn đứng ra điều đình."
Ngọc Đế bất đắc dĩ thở dài.
Ngọc Đế, tên khác là Hạo Thiên.
Vốn là đồng tử dưới trướng Hồng Quân.
Khi Hồng Quân giảng đạo, Hạo Thiên không có tư cách thành thánh.
Nhưng Hồng Quân yêu chuộng Hạo Thiên, bởi vậy sau Phong Thần, Hạo Thiên trở thành Ngọc Đế, chưởng quản Thiên Đình.
Bây giờ trong Tử Tiêu Cung phát sinh Thánh Nhân chi chiến.
Lão Tử đều vô pháp ngăn cản.
Chỉ có Hồng Quân đứng ra, mới có thể xoa dịu lửa giận của hai vị Thánh Nhân.
Ngọc Đế bị bức ép bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là truyền âm cho Hồng Quân.
...
...
Tử Tiêu Cung.
Thánh Nhân giao thủ, hủy thiên diệt địa.
Vô số pháp tắc đan dệt tung hoành, giơ tay chính là mấy vạn pháp tắc.
Nếu không phải nơi giao thủ ở Kim Ngao đảo, sợ là không biết bao nhiêu thế giới sẽ hôi phi yên diệt.
Lão Tử ở bên xem lo ngại, hắn cũng biết trong tam giới đều đang quan tâm đến Tử Tiêu Cung.
Nhưng hắn coi như là đại sư huynh, cũng vô pháp nhúng tay vào cuộc chiến giữa hai đại Thánh Nhân.
"Dừng tay đi!"
Một thanh âm trầm thấp vang lên.
Nguyên Thủy Thiên Tôn và Thông Thiên Giáo Chủ như gặp phải đòn nghiêm trọng.
Cùng Lão Tử cùng nhìn về phía bên ngoài đảo.
Một đạo bạch y lão giả tóc bạc mặt hồng hào như ẩn như hiện.
Hiển nhiên vẫn chưa phải bản tôn giáng xuống.
"Sư tôn!"
Ba người đồng thời ôm quyền.
Lệ khí trên người Nguyên Thủy Thiên Tôn và Thông Thiên Giáo Chủ trong nháy mắt tiêu trừ.
Vị kia thế nhưng là Thánh Nhân mạnh nhất do Thiên Đạo hiển hóa, cũng là sư tôn của bọn họ, Hồng Quân Lão Tổ.
Mặc dù Thông Thiên Giáo Chủ có oán thán với Hồng Quân, nhưng cũng không dám biểu hiện ra trên mặt.
"Ai!"
"Thông Thiên, ngươi còn đang oán niệm vì chuyện giam cầm ngươi năm đó sao?"
Hồng Quân nhìn Thông Thiên Giáo Chủ, thản nhiên nói.
"Đệ tử không dám!"
Thông Thiên Giáo Chủ ngoài miệng nói không dám, nhưng trên mặt lại toát ra một tia không cam lòng.
Hồng Quân khẽ lắc đầu, hắn quá hiểu rõ bản tính của Thông Thiên.
Thông Thiên ngạo nghễ bất thuần, càng ôm ấp oán niệm rất lớn đối với Phong Thần Lượng Kiếp năm đó.
Nếu không cũng sẽ không đem lửa giận trút hết lên người Nguyên Thủy Thiên Tôn.
"Thiên Đạo Thọ Sổ."
"Lượng Kiếp chính là Sát Kiếp, nếu như không có Phong Thần Bảng, đệ tử Tiệt giáo chỉ có thể chuyển thế luân hồi."
"Vào Phong Thần Bảng, liền có một đường sinh cơ."
"Đạo lý này, Thông Thiên ngươi đến bao giờ mới có thể minh bạch!"
Hồng Quân thất vọng nói.
"Hừ!"
Thông Thiên hừ lạnh một tiếng, chẳng muốn đáp lại.
Lời này, mấy vạn năm qua hắn đã nghe chán ghét.
Hắn cũng vô số lần hỏi Hồng Quân, dựa vào cái gì người phải chết nhất định là đệ tử Tiệt giáo.
Dựa vào cái gì không thể là đệ tử Xiển Giáo.
Nhưng mà đáp án hắn nhận được cho những vấn đề tương tự vĩnh viễn đều giống nhau.
Cũng bởi vì số lượng đệ tử Tiệt giáo đông đảo, cho nên đáng đời bị nhét vào Phong Thần Bảng cho đủ số à?
"Nguyên Thủy."
Hồng Quân không để ý đến Thông Thiên, ngược lại nhìn về phía Nguyên Thủy, thản nhiên nói:
"Thông Thiên bị u cấm mấy vạn năm, đã chịu sự trừng phạt xứng đáng."
"Kể từ bây giờ, hắn được tự do."
"Ngươi cũng không cần lấy thân phận đệ tử Tiệt giáo để chọc giận hắn nữa."
"Đều nên đứng yên trong Tử Tiêu Cung chờ đợi Tây Du Lượng Kiếp đi!"
Nói xong, phân thân Hồng Quân hóa thành vân yên, bay đi.
Nguyên Thủy Thiên Tôn liếc nhìn Thông Thiên, đối với việc Hồng Quân phóng thích Thông Thiên rất bất mãn.
Nhưng không muốn dây dưa với Thông Thiên nữa, lúc này thu hồi Bàn Cổ Phiên, bỏ lại một tiếng hừ lạnh, rồi rời đi.
"Ai!"
Lão Tử nhìn hai sư đệ của mình, tràn đầy bất đắc dĩ.
May mà Thánh Nhân vô pháp rời khỏi Tử Tiêu Cung, dù nhìn Tam Giới phát sinh Tiên Yêu đại chiến, cũng vô pháp nhúng tay.
Như vậy việc Hồng Quân phóng thích Thông Thiên, cũng không còn quá quan trọng.
"Tam sư đệ, ngươi tự lo lấy đi."
Lão Tử khuyên bảo một câu, rồi xoay người rời đi.
"Tự lo lấy?"
Thông Thiên cười lạnh một tiếng, ánh mắt lại nhìn về phía Tam Giới.
Đồng thời thả ra thần niệm cấp bậc Thánh Nhân bay vào trong Tam Giới.
Chỉ có điều,... thần niệm của hắn không đi về phía Bắc Câu Lô Châu, mà là Hoa Quả Sơn.
"Bản tọa từ trước đến nay vẫn rất tò mò."
"Ngay cả bản tọa cũng nhìn không thấu Hoa Quả Sơn, đến tột cùng ẩn giấu điều gì."
Thông Thiên cười nhạt một tiếng, đạo thần niệm kia tiến vào Hoa Quả Sơn, trong nháy mắt bao phủ lấy Na Tra đang trông coi sơn môn.
"Cái gì!"
Na Tra kinh hãi biến sắc.
Cảm giác ngột ngạt cường đại trong nháy mắt giam cầm hắn lại, dù cho nhấc một ngón tay cũng vô cùng gian nan.
"Luồng hơi thở này là, Thông Thiên Giáo Chủ?"
Na Tra khiếp sợ không gì sánh nổi.
Khí tức quen thuộc, hương vị quen thuộc.
Năm đó Phong Thần Lượng Kiếp, hắn tận mắt nhìn thấy Tru Tiên Kiếm Trận, mà khí thế khủng bố của Thông Thiên Giáo Chủ đến nay vẫn khiến hắn khó quên.
Thế nhưng, Thông Thiên Giáo Chủ không phải đang bị giam cầm trong Tử Tiêu Cung sao?
Sao lại xuất hiện ở Hoa Quả Sơn?
Chẳng lẽ cũng là vì Tôn Hầu Tử mà đến?
Trong nháy mắt, Hoa Quả Sơn rộng lớn bị thần niệm của thánh nhân bao phủ toàn bộ.
Khí thế khủng bố quấy nhiễu khiến hàng ngàn hàng vạn Yêu Linh trong thung lũng r·u·n lẩy bẩy.
Sở hữu sinh mệnh cũng bởi vì sự xuất hiện của Thông Thiên Giáo Chủ mà run sợ.
Uy lực của Thánh Nhân thật khủng bố!
"A!"
Nhị Lang Thần thức tỉnh, chỉ thiếu chút nữa là đột phá Đại La Kim Tiên.
Lại bị Thông Thiên Giáo Chủ đánh gãy.
"Bản tọa nhớ ra ngươi rồi."
"Đồ đệ của Ngọc Đỉnh Chân Nhân."
"Từng chém giết không ít đệ tử của bản tọa."
Thông Thiên Giáo Chủ lạnh lùng nở nụ cười, sau đó thần niệm hóa thành một bàn tay, không chút lưu tình vỗ Nhị Lang Thần xuống mặt đất.
"Phốc!"
Một ngụm m·á·u tươi phun ra, Nhị Lang Thần suýt ngất đi.
So với sự đau đớn trên thân thể, tim của Nhị Lang Thần còn đau hơn.
Cơ hội tốt như vậy cứ thế mất đi, e sợ đời này hắn đều không có duyên với Đại La Kim Tiên!?
Bạn cần đăng nhập để bình luận