Tây Du Chi Bắt Đầu Từ Chối Đại Náo Thiên Cung

Chương 134: Bồ Tát, thời đại biến

Chương 134: Bồ tát, thời đại thay đổi
Hoa Quả Sơn.
Trước cổng núi, Na Tra bỗng nhiên tỉnh giấc.
Ngước mắt nhìn Linh Cát Bồ tát khí thế hung hăng.
"Lão già này làm sao tới đây?"
Na Tra kinh ngạc nói.
Kim quang như đao, khí thế bức người.
Hiển nhiên người đến không có ý tốt.
Na Tra bĩu môi, đang không biết làm sao thì Nhị Lang Thần đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn.
"Ngươi chọc giận hắn?"
Nhị Lang Thần bất thình lình hỏi.
Na Tra liếc Nhị Lang Thần một cái, nói:
"Ngươi xem ta nhàn rỗi lắm à?"
"Bản Thái tử dạo gần đây vẫn luôn ở Hoa Quả Sơn bế quan tu luyện."
"Đâu có thời gian chạy đến Tiểu Tu Di Sơn gây sự!"
Mọi người dù gì cũng là thần tiên, chẳng lẽ chút tín nhiệm tối thiểu cũng không có sao?
"Vậy kỳ lạ."
Nhị Lang Thần nghi ngờ nói:
"Linh Cát hùng hổ dọa người như vậy, hiển nhiên là bị ai đó chọc giận."
"Toàn bộ Hoa Quả Sơn có tư cách chọc giận Linh Cát Bồ tát, trừ ngươi và ta, thì chỉ có... Ân nhân?"
Vừa dứt lời.
Một đạo thân ảnh mặc kim giáp ngọc y rơi xuống trước cổng núi.
Người tới chính là Tôn Tiểu Thánh.
"Lão Tôn ra mắt Linh Cát Bồ tát!"
Tôn Tiểu Thánh ôm quyền, nhìn thẳng Linh Cát, khóe miệng mang theo ý cười thong dong.
"Ân nhân, cẩn thận."
Nhị Lang Thần vội vàng nhắc nhở.
"Không sao cả!"
Tôn Tiểu Thánh giơ tay, cười nói:
"Linh Cát Bồ tát chỉ bất quá đến thăm dò Hoa Quả Sơn mà thôi."
"Chắc là mới từ Đâu Suất Cung chạy tới đi."
Ở kiếp sau, hắn đã đoán được hướng đi của Linh Cát.
Bởi vì hắn đối với thực lực của bản thân có đủ tự tin.
Đều là Đại La Kim Tiên, hắn dùng Biến Thân thuật có thể giấu diếm được Ngũ Phương Yết Đế, không có lý do gì bị Linh Cát nhìn thấu.
Nhưng Linh Cát lại tìm tới Hoa Quả Sơn.
Chỉ có một khả năng.
Từ Thái Thượng Lão Quân biết được.
"Ngươi con Yêu Hầu này, cũng không ít mánh khóe."
Linh Cát hừ lạnh một tiếng, mặt tối sầm lại nói.
"Đã ngươi biết được ý đồ đến của bản tọa, thì bản tọa cũng không cần khách khí với ngươi."
"Hủy cái Hoa Quả Sơn này của ngươi, ngươi sẽ không có ý kiến chứ?"
Linh Cát khinh bỉ cười một tiếng, giơ tay tát một cái, chính là một đạo dải lụa linh khí bàng bạc.
"Ầm!"
Một đỉnh núi ở đằng xa nhất thời bị dải lụa kia cứ thế mà lột bỏ.
Dễ dàng di sơn đảo hải, hủy thiên diệt địa.
Là Đại La Kim Tiên không thể nghi ngờ.
"Hù dọa ai đó."
Na Tra dùng tay bịt mũi, một mặt ghét bỏ nói.
"Hả?"
Linh Cát nhăn mày, mạnh mẽ trừng Na Tra một chút.
Nhưng mà, Na Tra lại trực tiếp trừng trở lại.
"Nhìn cái gì?"
"Đại La Kim Tiên ghê gớm lắm à!"
"Nhị ca, anh lên đi."
"Dạy dỗ cho ta một trận cái lão lừa trọc này!"
Na Tra lùi một bước, lớn tiếng kêu gào nói.
Mặt Linh Cát càng đen, nếu ánh mắt có thể giết người, Na Tra sợ là đã chết trăm ngàn lần.
"Cheng!"
Một trận âm thanh kim loại va chạm vang lên.
Nhị Lang Thần cầm Tam Tiêm Thương đứng ở phía sau Tôn Tiểu Thánh.
"Bồ tát nếu muốn gây phiền phức cho ân nhân, Bản Quân không thể không ra tay với Bồ tát."
Nhị Lang Thần sắc mặt ngưng trọng nói.
Vừa mới bước vào Đại La Kim Tiên, lại nhờ phúc của Tôn Tiểu Thánh, tìm hiểu mấy tháng phong thiên trận.
Tu vi của Nhị Lang Thần nâng cao một bước.
Tuy nói hắn còn không thể so với Linh Cát, một Lão Bài Đại La Kim Tiên, nhưng cũng có thể đấu một trận.
"Hay, hay lắm!"
"Không hổ là Nguyên soái chướng vò và Nhị Lang Hiển Thánh Chân Quân."
"Nói chuyện thật là cứng rắn."
"Các ngươi thật cho là bản tọa không dám động đến các ngươi sao?"
Linh Cát giận dữ, nhất thời khí thế toàn thân của hắn càng thêm bức người.
Bỗng nhiên, một con kim quang cự thủ từ trên trời giáng xuống, trong nháy mắt liền bao quát toàn bộ Hoa Quả Sơn trong phạm vi mười vạn dặm.
Thấy thế, sắc mặt Na Tra và Nhị Lang Thần hơi đổi.
Nếu một con kim quang cự thủ này hạ xuống.
Ức vạn sinh linh đều sẽ chết.
Phật không sát sinh, nhưng khi giết thì so với ai khác cũng tàn nhẫn!
"Ai!"
Một tiếng thở dài vang lên.
Tôn Tiểu Thánh khẽ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn kim quang cự thủ đang hạ xuống.
Sau đó nắm chặt năm ngón tay, nhất thời một thanh Thí Thần Thương đen nhánh như đêm tối xuất hiện trong tay.
"Oành!"
Núi đá đổ nát, đá vụn bay tán loạn.
Tôn Tiểu Thánh hóa thành lưu quang màu đen, xông thẳng lên trời.
So với kim quang cự thủ, thân ảnh nhỏ bé của hắn dường như con kiến hôi.
"Không biết tự lượng sức mình!"
Linh Cát coi thường cười lạnh một tiếng.
Nhưng mà, vừa dứt lời, sắc mặt hắn hoàn toàn thay đổi.
Hắc quang kia đụng vào kim quang cự thủ, lại không hề gặp chút trở ngại nào, cực kỳ thuận lợi xuyên qua.
"Hít!"
Linh Cát đau đớn hít một ngụm khí lạnh.
Ánh mắt nhìn thấy, bóng đen kia đang hướng về phía hắn cấp tốc bay tới.
Có thể lờ mờ thấy được khuôn mặt của Tôn Tiểu Thánh, còn có một cây trường thương đen nhánh khiến Linh Cát hoảng sợ.
"Thí Thần Thương!"
Linh Cát kinh ngạc thốt lên một tiếng.
Vội vàng đập liền mấy chưởng, biến thành kim quang cự thủ càng lúc càng mạnh hơn.
Giống như từng ngọn núi lớn màu vàng óng, không ngừng nện xuống Tôn Tiểu Thánh.
"Tôn Hầu tử chịu nổi không?"
Na Tra lo lắng nói.
Hắn không khỏi hối hận vì đã trêu chọc Linh Cát.
"Bản Quân không biết ân nhân có đỡ nổi không, chứ đổi lại là ta, khẳng định không chịu nổi!"
Nhị Lang Thần cười khổ một tiếng.
Bây giờ mới coi như chính thức ý thức được, chênh lệch giữa hắn và Đại La Kim Tiên thực sự rất lớn.
"Phá!"
"Lại phá!"
Từng trận tiếng kêu châm biếm vang lên.
Theo tiếng hô của Tôn Tiểu Thánh, kim quang cự thủ không ngừng vỡ vụn.
Lượng lớn linh lực hóa thành đầy sao, tán lạc xuống.
Nhưng mà, cảnh tượng tươi đẹp như vậy lại không ai thưởng thức.
Nhất là Linh Cát, hắn đã bắt đầu hối hận vì trêu chọc Tôn Tiểu Thánh.
"Ngươi con Linh Hầu này, bất quá tám trăm năm tuổi thọ, sao lại cường hãn như vậy!"
"Đúng, là do thanh Thí Thần Thương này!"
"Sao nó lại ở trong tay ngươi!"
Linh Cát la lớn, giống như phát điên.
Đột nhiên, hắc ảnh đang chạy vội cấp tốc dừng lại.
Cách Linh Cát trăm bước, Tôn Tiểu Thánh mang theo nụ cười châm chọc.
"Bồ tát, thời đại thay đổi rồi."
"Nếu ngài không hiểu thì có thể đi hỏi Ngũ Phương Yết Đế xem chữ Nhật khác biệt ở đâu."
"Thua trên tay Lão Tôn ta đâu chỉ có mình ngài."
"Nhưng nếu ngài còn muốn đánh, Lão Tôn ta sẽ tiếp."
"Chỉ là, ngài có thật sự dám làm lớn chuyện không?"
Tôn Tiểu Thánh cười lạnh một tiếng, nói.
"Có ý gì?"
Linh Cát nhíu chặt mày, cổ họng khẽ run vài lần.
"Định Phong Châu."
Tôn Tiểu Thánh chỉ vào hạt châu trong tay Linh Cát, khinh bỉ nói:
"Khi Bồ tát giao nó cho Thái Thượng Lão Quân, ôm tâm tính gì?"
"Là từ sự tín nhiệm đối với Thái Thượng Lão Quân, hay là muốn trả thù Phật môn?"
Lời này vừa nói ra, Linh Cát lập tức nắm chặt Định Phong Châu, gân xanh trên trán hằn lên.
Trong lúc nhất thời, sát khí bùng nổ, như ngục tù khóa chặt Tôn Tiểu Thánh.
"Đừng khẩn trương như vậy...."
Tôn Tiểu Thánh bình chân như vại vung tay, tiếp tục nói:
"Na Tra và Nhị Lang Thần đều là thần tiên của Thiên Đình."
"Tuy nói có giao hảo với Lão Tôn ta, nhưng Lão Tôn ta cũng không thể bảo đảm tin tức Bồ tát phản bội Phật môn sẽ không bị tiết lộ ra ngoài."
"Như vậy, Bồ tát còn muốn cùng Lão Tôn ta luận bàn nữa không?"
Nói xong, hắn yên tĩnh nhìn Linh Cát.
Đối phó với những lão quái vật, chỉ có đâm vào chỗ đau mới có thể làm cho lão quái vật tỉnh táo lại.
Bằng không, Linh Cát sẽ còn mang theo tư cách của người bề trên, coi rẻ tất cả.
Tôn Tiểu Thánh muốn chứng minh cho Linh Cát thấy, hắn không phải là quả hồng mềm mặc cho Linh Cát tùy ý bắt nạt.
Vô luận là về trí tuệ, hay là về mặt thực lực.
Vị lão quái vật trông coi Tiểu Tu Di Sơn, không màng thế sự này đã sớm lạc hậu rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận