Tây Du Chi Bắt Đầu Từ Chối Đại Náo Thiên Cung

Chương 196: Thù dai Thái Thượng Lão Quân

"Bốp bốp bốp!"
Tiếng roi vang lanh lảnh không ngừng vọng lại trong hang núi.
Kéo theo đó là tiếng khóc thảm thiết của Ngân Giác.
Thậm chí quần của Ngân Giác cũng bị Hoàng Kim Thằng đánh tan nát, hai cái mông đỏ hỏn lộ ra giữa không trung.
Kim Giác vốn muốn xông lên giúp đỡ, nhưng vừa nghĩ đến cái mông của mình cũng có thể bị đánh, lập tức sợ hãi rụt người.
"Yêu tinh độc ác, dám trêu đùa hai huynh đệ ta!"
Kim Giác giận dữ gầm lên một tiếng, ôm lấy Dương Chi Ngọc Tịnh Bình định thu Bạch Cốt Tinh vào trong.
"Hừ!"
Bạch Cốt Tinh hừ lạnh một tiếng, trở tay lấy ra một thanh Thất Tinh Bảo Kiếm.
Chỉ thấy thân hình Linh Lung của nàng nhanh chóng xoay tròn, trong chớp mắt đã đến bên cạnh Kim Giác.
Thanh Thất Tinh Bảo Kiếm kề ngay cổ Kim Giác.
"Nhúc nhích, c·hết!"
Giọng nói lạnh băng, vô tình xuyên thấu tai Kim Giác, khiến hắn dựng tóc gáy.
Nữ nhân này quá dữ, so với Thiên Bồng và Quyển Liêm còn đáng sợ hơn nhiều.
"Ô ô, các ngươi bắt nạt người!"
Kim Giác bỗng chốc ngồi phệt xuống đất, khóc rống lên.
Thấy vậy, Bạch Cốt Tinh không để ý đến Kim Giác nữa, vung kiếm lên hất đổ Tử Kim Hồ Lô trên mặt đất, thả Đường Tăng ra.
"Yêu quái thối tha, lại dám hãm hại bần tăng."
Đường Tăng vừa ra ngoài liền mạnh chân đạp thẳng vào Kim Giác.
"Oành!"
Một tiếng vang lớn, Kim Giác hiện nguyên hình.
Ngay cả Ngân Giác cũng trở về hình hài đồng tử.
"Ta đi, hóa ra là hai đứa trẻ ranh!"
Đường Tăng càng thêm tức giận.
Ôm lấy Kim Giác, đè lên đùi, cho một trận đòn đau điếng.
Trong Liên Hoa Động không ngừng vang vọng tiếng khóc thét của trẻ con.
Cùng lúc đó.
Trên không trung Liên Hoa Động.
Thái Thượng Lão Quân đang lắc đầu thở dài, vốn định đến đón đồng tử nhà mình về.
Ai ngờ giữa đường lại bị một con hầu tử chặn đường.
"Ngươi cái Bát Hầu này, lại giở trò quỷ gì nữa đây?"
Thái Thượng Lão Quân liếc nhìn Tôn Tiểu Thánh.
"Ha ha."
"Lão Quân nói vậy là oan cho Lão Tôn ta rồi."
Tôn Tiểu Thánh thản nhiên xua tay nói:
"Con cái nhà mình không nỡ đánh, luôn phải có người thay Lão Quân dạy dỗ chứ?"
"Cũng may Lão Tôn ta có lòng tốt, nhiều lắm thì đánh cho mấy cái vào mông thôi."
"Nếu mà rơi vào tay bọn hung thần ác sát, thì đâu còn đơn giản như vậy."
Thái Thượng Lão Quân nghe vậy im lặng, thậm chí còn thấy rất có lý.
"Nói như vậy, lão phu còn phải cảm tạ ngươi sao?"
Hắn đen mặt hỏi.
"Khà khà."
"Vì Lão Quân lo nghĩ là vinh hạnh của Lão Tôn ta, không cần cảm ơn làm gì, khách sáo quá."
Tôn Tiểu Thánh vung vung tay, mặt dày mày dạn nói.
Nếu so về mặt vô lại, hắn cũng đâu kém lũ lừa trọc của Phật môn là bao.
Dùng cái này để đối phó với những thần tiên đoan chính, nghiêm trang vẫn là khá hữu dụng.
"Bớt nói nhảm."
"Ngươi chặn lão phu lại, là có chuyện gì?"
Thái Thượng Lão Quân nhíu mày.
Càng ngày càng cảm thấy Tôn Tiểu Thánh vượt khỏi tầm kiểm soát.
Ban đầu, hắn chỉ cảm thấy Tôn Tiểu Thánh vượt khỏi khuôn khổ Thiên Đạo, làm rối loạn Tây Du.
Nghĩ là có thể lợi dụng.
Nhưng càng về sau tiếp xúc, sự khống chế của Tôn Tiểu Thánh đối với Tây Du đã vượt quá dự tính của Thái Thượng Lão Quân.
Hắn dựa vào đâu mà biết được Quan Âm sẽ đến Đâu Suất Cung cần người?
Rồi lại bố cục Bình Đính Sơn như thế nào, khiến Bạch Cốt Tinh cướp đi công đức nhân quả vốn thuộc về Đường Tăng.
Thái Thượng Lão Quân cũng đã thôi diễn qua vô số lần, nhưng dù sao hắn cũng không phải là Thiên Đạo.
Thứ có thể thôi diễn ra chỉ là kết quả cuối cùng, còn quá trình và chi tiết thì không thể biết được.
Thế nhưng, Tôn Tiểu Thánh lại khác.
Dường như bất cứ chuyện gì hắn cũng có thể dự liệu được, mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của hắn.
Hơn nữa đến cả chi tiết nhỏ cũng không thể thoát khỏi.
Cho dù là một lão quái vật sống không biết bao nhiêu năm tháng như Thái Thượng Lão Quân, nghĩ kỹ lại cũng cảm thấy kinh sợ.
"Lão Quân cứ yên tâm, Thiên Bồng và Quyển Liêm biết Kim Giác Ngân Giác là đồng tử của Lão Quân."
"Tuyệt đối sẽ không làm tổn thương bọn chúng, cùng lắm chỉ là dạy dỗ một chút thôi."
Tôn Tiểu Thánh ung dung cười nói:
"Bất quá, Kim Giác Ngân Giác là đồng tử của Lão Quân, lại hạ phàm làm yêu."
"Chuyện lớn như vậy, vạn nhất truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ làm nhục thanh danh của Lão Quân."
Nói xong, Tôn Tiểu Thánh yên lặng nhìn Thái Thượng Lão Quân, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đầy ý vị.
"Ngươi... có ý gì?"
Mặt Thái Thượng Lão Quân càng thêm đen lại.
Hắn coi như đã nghe ra, cái Bát Hầu này dám uy h·iế·p hắn!
Rõ ràng chính mình cũng đang dựa theo bố cục của Tôn Tiểu Thánh, vậy mà giờ còn bị uy h·iế·p.
Chuyện này có thể nhịn được sao?
Thấy Thái Thượng Lão Quân sắp nổi giận.
Tôn Tiểu Thánh vội vàng tươi cười đón lời, nói:
"Lão Quân lại oan cho Lão Tôn ta rồi."
"Đây đều là ta Lão Tôn suy đoán ra thôi, để phòng ngừa Thiên Bồng và Quyển Liêm lan truyền tin đồn, nên trước đó báo cho Lão Quân một tiếng."
"Ai ngờ lại bị Lão Quân hiểu lầm, ai!"
Tôn Tiểu Thánh liên tục thở dài, ra vẻ rất đau khổ.
"Thật sự?"
Thái Thượng Lão Quân nghi hoặc nhìn hắn.
Tôn Tiểu Thánh lại thở dài, nói:
"Nếu Lão Quân không tin Lão Tôn ta, vậy thì thôi vậy."
"Nếu có chuyện gì xảy ra, Lão Quân đừng trách ta không nhắc nhở trước."
Nói xong, hắn xoay người định đi.
"Chờ một chút."
Thái Thượng Lão Quân vội vàng gọi Tôn Tiểu Thánh lại.
Cười gượng nói:
"Là lão phu trách oan ngươi."
"Tuy nói lão phu cũng không để ý danh tiếng, nhưng có thể bớt chút phiền toái thì vẫn tốt hơn."
Không thèm để ý danh tiếng?
Tôn Tiểu Thánh âm thầm khinh bỉ Thái Thượng Lão Quân một trận.
Không ngờ đến cả Thái Thượng Lão Quân, người luôn Vô Vi mà trị cũng giả dối như vậy.
Bất quá, những lời này hắn không dám nói ra miệng.
Nhỡ đâu chọc cho Thái Thượng Lão Quân không vui, một tát đánh c·hết hắn thì coi như lỗ to.
Huống hồ, hắn và Thái Thượng Lão Quân đang đứng trên cùng một chiến tuyến.
Tuy nói không thể coi là tâm sự, nhưng cũng xem như cùng chung kẻ thù.
Có một vị lão đại giúp đỡ hắn đối phó với Phật môn, thực sự có thể bớt đi không ít tâm tư.
"Nếu Lão Quân đã nói vậy, ta Lão Tôn liền cố gắng hết sức bày cho Lão Quân một chút chủ ý vậy."
Tôn Tiểu Thánh ra vẻ không tình nguyện, chậm rãi mở miệng nói:
"Thiên Bồng và Quyển Liêm biết được Kim Giác Ngân Giác là đồng tử của Lão Quân."
"Sau đó nhất định sẽ ra sức tuyên dương chuyện này."
"Bất quá, ta Lão Tôn đã sớm chuẩn bị, chỉ cần Bạch Cốt Tinh là người biết chuyện này thì tốt nhất."
"Chỉ cần không để cho nàng hé răng với Thiên Bồng và Quyển Liêm, chắc chắn có thể bảo vệ danh tiếng của Lão Quân."
Hắn dương dương tự đắc với vẻ mặt như nói cho Thái Thượng Lão Quân biết, mọi thứ đều nằm trong dự liệu của hắn.
Nghe xong, sắc mặt Thái Thượng Lão Quân càng thêm ngưng trọng.
Nhìn chằm chằm Tôn Tiểu Thánh, dường như muốn nhìn thấu nội tâm của hắn.
"Bạch Cốt Tinh là người của ngươi?"
Hắn trầm giọng hỏi.
Tôn Tiểu Thánh không nói gì, thản nhiên buông tay.
"Thì ra là vậy!"
Thái Thượng Lão Quân đột nhiên bừng tỉnh nói:
"Khó trách ngươi cái gì cũng biết."
"Thì ra trong năm trăm năm này ngươi đã cài cắm không ít người, ... đến tột cùng còn có bao nhiêu chuyện mà lão phu không biết?"
Hắn hết sức tò mò, nhất là đối với việc Tôn Tiểu Thánh sớm biết Quan Âm sẽ đến Đâu Suất Cung.
Đến tận bây giờ, hắn vẫn cứ canh cánh trong lòng.
Nhìn Thái Thượng Lão Quân cúi đầu, vẫn lẩm bẩm không ngừng.
Tôn Tiểu Thánh bĩu môi.
Lão già này xem ra cũng là một kẻ x·ấ·u bụng.
Nhất định phải cho lão già này ý thức được tính chất nghiêm trọng của vấn đề, nếu không hắn còn sẽ vin vào chuyện cho Quan Âm mượn người không buông tay.
"Bạch Cốt Tinh."
"Còn hai đứa trẻ kia, để cho Lão Tôn ta đ·á·n·h cho c·hết đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận