Tây Du Chi Bắt Đầu Từ Chối Đại Náo Thiên Cung

Chương 209: Ngươi là cái kia hai 2 hàng tới cứu binh à

Chương 209: Ngươi là cái tên ngốc nhị kia phái tới cứu viện à?
Phóng hỏa đốt núi, ngồi tù mọt gông ư?
Không có đâu.
Hồng Hài Nhi là yêu, còn là Đại Yêu nữa.
Tam Muội Chân Hỏa không phải Nhược Thủy thì không thể dập tắt, dù có đốt sạch Hào Sơn, cũng không ai biết hắn là ai mà trị tội.
"Cái thằng nhóc này, đến cả thúc thúc ruột của mình cũng đốt."
"Xem ra Ngưu Ma Vương dạy con không ra gì rồi."
Quyển Liêm phàn nàn nói.
"Thôi đi."
"Không rảnh phản ứng cái thằng nhóc này, tìm được Đường Tăng rồi tính."
"Cùng lắm thì bỏ qua kiếp nạn này."
Thiên Bồng lại rất quả quyết, việc phật môn có hoàn thành kiếp nạn hay không thì không liên quan gì đến hắn.
Cũng không thể liều sống liều chết mà đại chiến một trận với Hồng Hài Nhi, người một nhà đánh nhau thì có gì hay?
Nếu để Ngưu Ma Vương biết chuyện, chẳng phải sẽ giận hắn tím người sao?
Đám lửa vẫn đang thiêu đốt.
Trong nháy mắt, toàn bộ Hào Sơn biến thành một ngọn Hỏa Diệm Sơn.
May mà Hồng Hài Nhi còn biết bảo vệ Hỏa Vân Động, nên không làm hại đến đám tiểu yêu của mình.
Bất quá, trận đại hỏa này đã thiêu đốt gần như toàn bộ sinh linh trêи Hào Sơn.
Khiến cả ngọn núi chất đầy xác chết, khắp nơi tràn ngập mùi t·h·ị·t nướng.
"Thơm quá!"
Bị trói trêи cây cột, Đường Tăng hít mạnh lấy mũi, nước miếng nhất thời chảy xuống.
"Xú hòa thượng, đến giờ này còn muốn ăn, ta thấy ngươi là không coi chúng ta ra gì!"
Tiểu yêu tức giận nói.
Đường Tăng rõ ràng là đang n·h·ụ·c nhã bọn chúng.
"Ngươi sai trọng tâm rồi."
"Hòa thượng này vậy mà ăn t·h·ị·t, đây mới là trọng điểm chứ."
Một con tiểu yêu khác kinh ngạc nói.
Nghe vậy, lũ yêu nhao nhao khinh bỉ Đường Tăng.
"Không phải, không phải vậy đâu."
"Đã từng có vị cao nhân truyền thụ cho bần tăng."
"Rượu t·h·ị·t x·u·y·ê·n qua ruột, p·h·ậ·t Tổ trong lòng lưu."
"Nếu như không có can đảm ăn t·h·ị·t, sao chứng minh được trong lòng bần tăng có p·h·ậ·t?"
Đường Tăng nói một cách lẽ thẳng khí hùng.
Có thể đem việc ăn t·h·ị·t nói một cách chính nghĩa như vậy, năng lực Chủy Độn của Đường Tăng đã được tăng lên đáng kể.
Một đám tiểu yêu càng bị hắn nói đến sững sờ tại chỗ.
Thậm chí có kẻ còn gật đầu đồng ý.
Thấy vậy, Đường Tăng rất đỗi kinh hỉ.
Đột nhiên cảm thấy thế gian này vẫn còn kẻ ngu ngốc hơn cả hắn.
Hơn nữa cái miệng này của hắn, tựa hồ còn l·ợ·i h·ạ·i hơn trong tưởng tượng của chính mình.
"Nhất định phải lợi dụng thật tốt mới được."
Đường Tăng âm thầm cười.
Sau đó ho khan hai tiếng, tiếp tục nói:
"Bần tăng chính là người được t·h·i·ê·n Tuyển, từ Đông Thổ Đại Đường đi về hướng Tây t·h·i·ê·n để thỉnh kinh."
"Hoàng đế Đại Đường chính là ca ca của bần tăng."
"Phật môn cũng cực kỳ coi trọng bần tăng, thường x·u·y·ê·n p·h·ái các lộ Bồ t·á·t bảo hộ bần tăng."
"Các vị nếu không muốn trêu chọc p·h·ậ·t môn, hãy thả bần tăng ra."
"Bằng không, tự gánh lấy hậu quả!"
Trời ạ, Đường Tăng vậy mà biết uy h·iế·p người!
Nếu Tôn Tiểu Thánh ở đây, đến hắn cũng phải giật mình.
Đáng tiếc, hắn không có cơ hội chứng kiến một màn đặc sắc như vậy.
Đám tiểu yêu nghe thấy danh tiếng p·h·ậ·t môn, cũng có chút giật mình.
Bây giờ p·h·ậ·t môn, thế lực còn lớn hơn cả t·h·i·ê·n Đình.
Chỉ có kẻ não t·à·n mới chọn đối đầu với p·h·ậ·t môn.
Không ít tiểu yêu bắt đầu do dự.
"Ngươi cái tên yêu tăng này, đừng vội làm ra vẻ."
"P·h·ậ·t môn luôn luôn lấy lòng dạ từ bi, chưa bao giờ g·iết c·h·óc."
"Nhưng ngươi xem cách ngươi xử lý huynh đệ ta xem, không nói hai lời liền ra tay g·iết c·hết bọn hắn."
"Loại yêu tăng như ngươi, há có thể được p·h·ậ·t môn che chở!"
"Các anh em, tuyệt đối đừng tin lời d·ố·i trá của hắn!"
Một con tiểu yêu còn tính bình tĩnh, vạch trần điểm yếu của Đường Tăng.
Nhất thời, những tên tiểu yêu đầu tường liền căm p·h·ẫ·n sục sôi, chỉ trích Đường Tăng, h·ậ·n không thể lập tức đem hắn luộc lên để ăn.
"Ha ha."
"Vô tri thật!"
Đường Tăng không chút hoang mang lắc đầu, cười nói:
"P·h·ậ·t môn từ bi, nhưng phải phân t·h·iện ác."
"T·r·ảm yêu trừ ma mới là tôn chỉ của p·h·ậ·t môn."
"Bần tăng là đệ t·ử p·h·ậ·t môn, còn bọn ngươi là Yêu Tộc."
"Thủy Hỏa bất tương dung, vì sao không thể g·iết?"
Đường Tăng mặt lạnh, làm ra vẻ gh·é·t cái ác như kẻ t·h·ù.
Chỉ là một Địa Tiên, mà dám nói khoác không biết ngượng.
Chắc hẳn là có chỗ dựa.
Chỗ dựa của Đường Tăng chính là thân thể bất t·ử dị biệt của hắn.
Đoạn đường từ Đại Đường đến đây, hắn đã c·hết không biết bao nhiêu lần rồi.
Mỗi lần đều được Bồ Tát cứu sống.
Chính vì vậy, Đường Tăng mới có tư bản để khoa trương.
May mà Quan Âm không biết Đường Tăng có suy nghĩ này, nếu không nàng nhất định sẽ phun ra một búng máu.
"Đậu phộng!"
"Ta lớn như vậy rồi còn chưa thấy hòa thượng nào kiêu ngạo như vậy."
Tiểu yêu tức giận.
"Hiện tại ngươi thấy rồi đó."
Đường Tăng hếch mặt lên, đắc ý nói.
"Các anh em, nước sôi rồi!"
Một con tiểu yêu chạy tới, đầy mặt hưng phấn nói.
"Tuyệt vời."
"Luộc Đường Tăng!"
Tiểu yêu nhóm vui mừng khôn xiết, cuối cùng cũng có thể báo t·h·ù.
Vừa nói, bảy tám tên tiểu yêu nhấc Đường Tăng lên, hướng về cái vạc lớn đang bốc khói mà đi tới.
"Chờ chút!"
"Các ngươi thật sự muốn đối đầu với p·h·ậ·t môn sao?"
"Bồ Tát sẽ không b·ỏ q·ua các ngươi đâu!"
Đường Tăng sắc mặt trắng bệch, oa oa kêu to.
Đáng tiếc, tài ăn nói của hắn đã m·ấ·t đi hiệu lực.
Không những không thể thuyết phục đám tiểu yêu, mà còn khiến bọn chúng triệt để tức giận.
"Phù phù!"
Đường Tăng bị ném vào vạc.
Nước sôi sùng sục lập tức nấu chín Đường Tăng.
Tiếng kêu t·h·ả·m t·h·iế·t chỉ kéo dài vài giây rồi im bặt.
"Lại...lại c·hết?"
Trêи Vân Tiêu, Quan Âm mặt tối sầm lại, tự nhủ.
Nàng không tức giận việc đám tiểu yêu Hỏa Vân Động dám cả gan s·át h·ạ·i Đường Tăng, mà là đau lòng Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan.
Nếu Đường Tăng cứ tiêu xài kiểu này, đến khi đi đến đủ chín chín tám mươi mốt nạn, p·h·ậ·t môn sợ là cũng phải p·h·á sả·n!
"Lần sau, bản tọa nên sớm ra tay mới được."
Quan Âm cười khổ một tiếng, vội ấn lại Liên Hoa Đài, hướng về Hỏa Vân Động mà chạy.
Cùng lúc đó.
Hồng Hài Nhi sau khi p·h·át t·iế·t một trận, thì thấy Thiên Bồng và Quyển Liêm đã sớm không thấy bóng dáng đâu.
Hắn rất tức giận, nhưng cũng chẳng biết trút giận vào ai.
Tam Muội Chân Hỏa uy lực thì lớn, đáng tiếc m·ệ·n·h không đủ cao.
Huống hồ, Thiên Bồng và Quyển Liêm vốn là người tu vi cao thâm, tự nhiên có phương p·h·áp tránh họa.
"Hừ."
"Chờ Bản Đại Vương ăn Đường Tăng, không sợ các ngươi không lộ diện!"
Hồng Hài Nhi lạnh lùng cười, thu hồi Tam Muội Chân Hỏa, xoay người hướng về Hỏa Vân Động bay đi.
Hắn vừa đi, Bạch Cốt Tinh liền hiện thân.
Nàng nhìn về phía Hỏa Vân Động, định cất bước rồi lại thôi.
"Thôi đi, kiếp này không có chỉ thị của hắn, ta vẫn là đừng quản."
Nói xong, Bạch Cốt Tinh trực tiếp ngồi xuống đất, nhập định tu luyện.
Lúc này, Thiên Bồng và Quyển Liêm đang trên đường chạy tới Hỏa Vân Động thì đột ngột dừng lại.
Hai người khẽ nhíu mày, cảm nhận khí tức của Đường Tăng, càng đột nhiên biến m·ấ·t.
"Sẽ không, lại c·hết rồi chứ."
Quyển Liêm hời hợt nói.
Đối với hai người mà nói, việc Đường Tăng t·ử v·ong đã là chuyện thường ngày.
Mà mỗi khi đến thời điểm này, người của p·h·ậ·t môn nhất định sẽ đến phục sinh Đường Tăng.
"Đã có người p·h·ậ·t môn ra tay, thì cũng không còn chuyện gì đến hai ta."
Thiên Bồng nhún nhún vai, cùng Quyển Liêm đáp xuống, hoàn toàn không có ý định tiếp tục đến Hỏa Vân Động nữa.
Về phần Hồng Hài Nhi, vừa trở về Hỏa Vân Động, liền biết chuyện Đường Tăng đã bị nấu chín.
Hắn có chút bất ngờ, nhưng rất nhanh liền lộ vẻ vui mừng ra mặt.
Sau đó, hắn gọi một đám tiểu yêu đến để cùng nhau ăn Đường Tăng.
"Câm miệng!"
Một tiếng quát lớn từ ngoài động truyền đến.
Trong thanh âm mang theo một chút gấp gáp.
"Thật đáng gh·é·t."
"Lần này lại là nữ nhân."
Hồng Hài Nhi t·h·iế·u kiên nhẫn đã cầm Hồng Anh Thương, nhanh chân bước ra Hỏa Vân Động.
Nhìn Quan Âm trêи trời, hắn duỗi ra bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm, chỉ vào bà ta.
"Này!"
"Ngươi là cái tên ngốc nhị phái tới cứu viện à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận