Tây Du Chi Bắt Đầu Từ Chối Đại Náo Thiên Cung

Chương 107: Đường Tăng được sợ nữ chứng

**Chương 107: Đường Tăng mắc chứng sợ phụ nữ**
Phúc Lăng Sơn, Vân Sạn Động.
Trong nguyên tác Tây Du Ký, Thiên Bồng đầu thai chuyển thế thành Trư Bát Giới.
Hắn kết hôn với Mão Nhị Tỷ, trở thành vợ chồng.
Nhưng chẳng bao lâu sau, Mão Nhị Tỷ qua đời, Trư Bát Giới trở thành chủ nhân Vân Sạn Động.
Nơi này chính là hang động mà Tôn Ngộ Không đại chiến với Trư Bát Giới sau này.
Nó nằm gần Cao Lão Trang, ngôi làng của Cao Thúy Lan.
Tuy nhiên, những điều này không liên quan đến Tôn Tiểu Thánh.
Hắn quan tâm đến tình cảnh hiện tại của Đường Tăng hơn.
Thực ra, việc Mão Nhị Tỷ và Đường Tăng thành hôn lại phù hợp với ý định của Tôn Tiểu Thánh.
Nếu vậy, Đường Tăng sẽ không còn cách nào bảo toàn nguyên dương.
Nhưng Phật môn chắc chắn không đồng ý.
Nếu như thế, Ngũ Phương Yết Đế nhất định sẽ ra tay g·iết c·hết Mão Nhị Tỷ.
Không chừng Đường Tăng sẽ từ đó mà sinh ra tâm lý sợ hãi đối với phụ nữ.
Dù sao thì "nữ nhân như hổ như sói", đàn ông khó mà chống đỡ nổi.
Lúc này, Tôn Tiểu Thánh đang đứng trước Vân Sạn Động.
Hắn phóng t·h·í·c·h thần niệm để dò xét tình hình bên trong động.
Một luồng nhân khí và một luồng yêu khí hiện lên rõ ràng.
"Nữ thí chủ, xin tự trọng!"
"Bần tăng là người xuất gia, không gần nữ sắc!"
Đường Tăng mồ hôi đầm đìa, quần áo xốc xếch cầu khẩn nói.
"Khách quan à."
"Đàn ông nào mà chẳng muốn vụng trộm ăn vụng."
"Ngươi muốn từ chối nhưng lại ra vẻ mời chào đúng không, lão nương hiểu."
"Ngươi t·h·í·c·h loại t·h·ủ· ·đ·o·ạ·n này hả, lão nương phối hợp ngươi!"
Nói xong, Mão Nhị Tỷ tóm lấy Đường Tăng, bắt đầu lôi kéo y phục của hắn.
"Oa!"
"Cứu m·ạ·n·g a!"
Đường Tăng liều m·ạ·n·g giãy dụa, nhưng hắn chỉ là một phàm phu tục t·ử, sao có thể là đối thủ của Thỏ Yêu.
Rất nhanh, hắn đã bị Mão Nhị Tỷ lột sạch, chỉ còn một cái quần lót vắt vẻo tr·ê·n đùi.
Đường Tăng nước mắt lưng tròng cuộn tròn trong góc, trông oan ức như một con vật nhỏ đang kinh hãi.
"Chậc chậc, da mỏng t·h·ị·t dày, nhất định ăn rất ngon."
Mão Nhị Tỷ l·i·ế·m l·i·ế·m môi đỏ, lộ ra hai chiếc răng nanh sắc nhọn.
Nhìn đến đây, Tôn Tiểu Thánh không khỏi cảm thán, Trư Bát Giới quả là có con mắt t·i·n·h tường khi chọn phụ nữ.
Hằng Nga và Mão Nhị Tỷ đều là những mỹ nữ cực phẩm.
Chỉ là một người là nữ thần băng giá, còn một người là ngự tỷ quyến rũ.
Đáng tiếc, Đường Tăng không hiểu phong tình, không biết trân trọng cái đẹp.
Vốn hắn còn muốn xem kịch, nhưng đột nhiên cảm nhận được năm luồng s·á·t khí lạnh lẽo từ Vân Tiêu truyền xuống.
"Muốn đ·ộ·n·g· ·t·h·ủ sao?"
Tôn Tiểu Thánh hơi nhíu mày.
"Keng, Đường Tăng có dấu hiệu sợ phụ nữ, kí chủ mau c·h·óng xử lý, nếu không Đường Tăng sẽ không thể tiếp xúc với nữ giới nữa!"
Âm thanh hệ th·ố·n·g vang lên nhắc nhở.
Tôn Tiểu Thánh ngẩn người.
Không ngờ sau khi thăng cấp, hệ th·ố·n·g vẫn còn c·ô·ng năng kiểm tra sức khỏe.
C·ô·ng nghệ cao thật!
Nhưng chứng sợ phụ nữ x·á·c thực rất phiền phức, một khi Đường Tăng mắc phải căn b·ệ·n·h này, e rằng ngay cả quốc vương Nữ Nhi Quốc cũng vô p·h·áp lay động được hắn.
Nhân lúc Ngũ Phương Yết Đế chưa ra tay, Tôn Tiểu Thánh nhất định phải ngăn chặn trước.
"Này, dừng tay!"
Một tiếng hét lớn vang vọng trong sơn động.
đ·á·n·h gãy ý định cưỡng ép Đường Tăng của Mão Nhị Tỷ.
Đồng thời cũng xua tan s·á·t tâm của Ngũ Phương Yết Đế.
Lời vừa dứt.
Một đạo sĩ mặc thanh sam trường bào bước vào sơn động.
Sau lưng đạo sĩ đeo một thanh hàng yêu bảo k·i·ế·m.
Nhìn thoáng qua biết ngay là đạo sĩ tự do bên ngoài.
"Đại hiệp, cứu m·ạ·n·g a!"
Đường Tăng gào k·h·ó·c nói.
"Chậc chậc."
Tôn Tiểu Thánh nhìn Đường Tăng một chút, toàn thân không có chút cơ bắp nào, thảo nào chạy trốn cũng tốn sức.
Đều do Minh trưởng lão quá nuông chiều Đường Tăng, không dạy hắn chút c·ô·ng phu Thiếu Lâm nào.
Mười mấy năm bồi dưỡng, lại bồi dưỡng ra một con gà yếu ớt như vậy.
"Thối mũi trâu."
"Lão nương tìm nam nhân, liên quan gì tới ngươi."
"Biết điều thì cút nhanh lên, nếu không..."
Mão Nhị Tỷ nói được nửa câu thì đột nhiên sững sờ.
Ánh mắt nhìn chằm chằm Tôn Tiểu Thánh, hai mắt gần như biến thành hình trái tim.
"Tiểu đạo sĩ đẹp trai quá."
"Hay là ngươi cũng làm phu quân của lão nương đi."
Mão Nhị Tỷ lộ vẻ si mê.
"Khụ khụ!"
Tôn Tiểu Thánh lúng túng ho khan hai tiếng, hắn chỉ tùy t·i·ệ·n biến hóa một chút thôi, căn bản không ý thức được là mình lại trở nên s·o·á·i hơn cả Đường Tăng.
Hết cách rồi, so với thẩm mỹ của người cổ đại, rõ ràng người hiện đại hơn một bậc.
"Ừm, so với bần tăng cũng s·o·á·i thật."
Đường Tăng cũng trừng mắt nhìn Tôn Tiểu Thánh, thậm chí quên cả việc mình đang trong nguy hiểm.
Tôn Tiểu Thánh sầm mặt lại.
Hắn có thể x·á·c định, Đường Tăng căn bản không phải là đơn thuần, mà là đầu óc có vấn đề.
"Bần đạo nghe thấy trong Vân Sạn Động này có người kêu cứu."
"Tiện đường vào xem, nếu là hai người liếc mắt đưa tình."
"Vậy bần đạo sẽ không quấy rầy."
Nói xong, Tôn Tiểu Thánh xoay người muốn đi.
"Đừng mà!"
"Đại hiệp cứu m·ạ·n·g, bần tăng không phải là phu quân của nàng, là bị vị nữ thí chủ này ép buộc tới."
Đường Tăng nhất thời sốt ruột.
Hắn đang hy vọng Tôn Tiểu Thánh cứu m·ạ·n·g, nếu người này đi mất, hắn nhất định sẽ thất thân.
Một hòa thượng thất thân, còn mặt mũi nào đi về phía tây bái p·h·ậ·t cầu kinh nữa!
"Thật à?"
Tôn Tiểu Thánh cười lạnh một tiếng, thản nhiên nói: "Ta không tin."
Hắn quay sang nhìn Mão Nhị Tỷ, cười nói: "Ngươi xem, vị nữ thí chủ này trẻ trung xinh đẹp, phong thái hơn người, là đàn ông ai mà không động lòng."
"Ngươi là tiểu hòa thượng dương khí đang thịnh, thật sự không chút động tâm nào à?"
Tôn Tiểu Thánh vẫn không từ bỏ ý định, nếu có thể khiến Đường Tăng cam tâm tình nguyện chấp nhận Mão Nhị Tỷ, thì cũng không cần tốn công đến Nữ Nhi Quốc.
"Tuyệt đối không!"
Đường Tăng trịnh trọng gật đầu nói.
"Bần tăng là người, còn vị nữ thí chủ này là yêu tinh, người và yêu sao có thể yêu nhau!"
Đường Tăng dứt khoát nói.
Thảo nào chín chín tám mươi mốt nạn, có nhiều nữ yêu xinh đẹp như vậy cũng không mê hoặc được Đường Tăng.
Hóa ra Đường Tăng không t·h·í·c·h nhân yêu!
"Hỗn đản!"
"Ngươi dám kỳ thị Chủng Tộc, lão nương ăn ngươi!"
Mão Nhị Tỷ há miệng rộng, lộ ra nguyên hình.
Đường Tăng sợ hãi đến mặt mày trắng bệch, suýt ngất đi.
"Cảnh báo, Đường Tăng sắp suy sụp, chứng sợ phụ nữ sắp hình thành!"
Hệ th·ố·n·g p·h·át ra cảnh báo.
Tôn Tiểu Thánh hơi nhíu mày, chân chuyển động, như một cơn lốc lao thẳng về phía Mão Nhị Tỷ.
"Oành!"
Một tiếng vang trầm thấp, Mão Nhị Tỷ b·ị đ·ánh bay ra ngoài.
Đâm vào vách núi, cả người choáng váng.
"Tiểu yêu tinh, ngoan ngoãn cho ta."
Tôn Tiểu Thánh lạnh lùng nói.
Mão Nhị Tỷ nhận ra đạo sĩ trước mắt có thực lực mạnh mẽ, nhất thời ngoan ngoãn hơn nhiều.
Sau đó, Tôn Tiểu Thánh vẫy tay, lấy ra một bộ trường sam khoác lên người Đường Tăng.
"Mặc quần áo vào, bần đạo đưa ngươi ra ngoài."
Tôn Tiểu Thánh thản nhiên nói.
"Được!"
Đường Tăng lập tức mặt mày hớn hở.
"Keng, chúc mừng kí chủ, loại bỏ dấu hiệu sợ phụ nữ của Đường Tăng."
"Nhận được khen thưởng, một triệu c·ô·ng đức giá trị, một viên Tam Thanh Dương Nguyên đan."
Khen thưởng thuận lợi tới tay.
Nhưng Tôn Tiểu Thánh lại không yên lòng.
Đường Tăng mới rời khỏi Trường An không bao lâu, đã gặp phải chuyện rắc rối như vậy.
Tôn Tiểu Thánh sắp trở thành bảo mẫu của Đường Tăng mất thôi.
"Tiếp tục như vậy không ổn, phải nhanh chóng xúi giục Đường Tăng, để Tây Du vô p·h·áp tiếp tục tiến hành..."
Tôn Tiểu Thánh rơi vào trầm tư.
"Xú hòa thượng, đừng tưởng rằng ngươi chạy t·r·ố·n."
"Lão nương dù có truy ngươi đến chân trời góc biển, cũng phải bắt ngươi trở về!"
Trong sơn động, vang lên tiếng gầm gừ của Mão Nhị Tỷ.
Nghe vậy, Tôn Tiểu Thánh hơi nhíu mày, không khỏi liếc nhìn đám mây.
Trận trận s·á·t khí lại xuất hiện.
"Xem ra, người tình già Trư Bát Giới của Mão Nhị Tỷ không phải là ốm c·hết, mà là bị Ngũ Phương Yết Đế á·m s·át rồi!"
Tôn Tiểu Thánh lắc đầu giận dữ nói.
Tr·ê·n con đường Tây Du, bất kỳ nhân vật nào cũng là quân cờ của p·h·ậ·t môn.
Khi m·ấ·t đi tác dụng, cũng là đến hồi kết của sinh m·ệ·n·h.
Dù không có Trư Bát Giới, số phậ·n của Mão Nhị Tỷ cũng không thể thay đổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận