Tây Du Chi Bắt Đầu Từ Chối Đại Náo Thiên Cung

Chương 130: Đường Tăng, ngươi yếu lệnh người thao toái tâm

**Chương 130: Đường Tăng, ngươi khiến người ta hao tâm tổn trí**
"Bốp!"
Đường Tăng giơ Định Phong Châu, đập mạnh vào đầu Hoàng Phong Quái.
Một tiếng trầm đục vang lên.
"Ngươi làm gì vậy?"
Hoàng Phong Quái ngơ ngác nhìn Đường Tăng như nhìn kẻ ngốc.
"Không đúng!"
Đường Tăng nhìn Định Phong Châu, nghi hoặc nói:
"Tiền bối nói với ta rằng bảo vật này khắc chế ngươi nhất."
"Sao ngươi vẫn bình an vô sự?"
Nghe vậy, Hoàng Phong Quái nhìn kỹ bảo vật trong tay Đường Tăng.
"Định Phong Châu!"
Sắc mặt Hoàng Phong Quái tối sầm lại.
Đường Tăng lại dùng Định Phong Châu gõ đầu hắn.
Chỉ có kẻ ngốc mới làm ra chuyện này!
Không chỉ Hoàng Phong Quái coi Đường Tăng là đồ ngốc, Ngũ Phương Yết Đế cũng đang theo dõi Hoàng Phong Lĩnh, chứng kiến toàn bộ sự việc.
"Ngu xuẩn!"
"Kim Thiền Tử sao lại ngu xuẩn đến vậy!"
Kim Đầu Yết Đế cảm thấy Đường Tăng làm mất mặt Phật môn.
"Có lẽ trước đó ở Vân Sạn Động, hắn bị yêu đạo kia làm hỏng đầu óc."
"Nếu ta bắt được yêu đạo kia, nhất định phải băm hắn thành trăm mảnh!"
Ngân Đầu Yết Đế phẫn hận nói.
Trong Vân Tiêu.
Tôn Tiểu Thánh ẩn mình, nghe được hết cuộc đối thoại của Ngũ Phương Yết Đế.
Hắn kêu oan.
Đầu óc Đường Tăng không thông minh, đâu liên quan gì đến hắn.
Cùng lúc đó, Đường Tăng vẫn đang nghiên cứu cách sử dụng Định Phong Châu.
Còn Hoàng Phong Quái đang tính kế làm sao cho qua chuyện.
Ban đầu hắn còn lo lắng dùng thần thông sẽ làm tổn thương Đường Tăng yếu ớt.
Nhưng có Định Phong Châu, dù hắn dùng hết sức cũng không thể làm Đường Tăng bị thương.
"Linh Cát Bồ Tát cao minh!"
Hoàng Phong Quái cười ha ha.
"Linh Cát Bồ Tát?"
Đường Tăng kinh hãi, chợt nhớ đến lời Tôn Tiểu Thánh cảnh cáo không được tiết lộ Định Phong Châu, nếu không sẽ gặp họa lớn.
"Ngươi yêu quái này, ta đ·ánh c·hết ngươi!"
Đường Tăng vung Định Phong Châu đ·á·n·h Hoàng Phong Quái.
Nhưng thân thể yếu ớt của hắn chỉ như gãi ngứa, không lay chuyển được Hoàng Phong Quái.
"Ngươi hòa thượng kia, ta không ra oai, ngươi tưởng Bản Đại Vương là mèo bệnh à?"
"Xem ta thổi c·hết ngươi!"
Hoàng Phong Quái lạnh mặt, hít sâu một hơi.
Diễn kịch phải diễn cho trót.
Có Định Phong Châu, Đường Tăng chắc chắn không sao.
Tất nhiên, để tránh bất trắc, Hoàng Phong Quái đã cố ý giảm bớt lực đạo, chỉ dùng một thành.
"Xem ra con chuột tinh này biết điều."
Kim Đầu Yết Đế biết Hoàng Phong Quái chưa dùng hết sức, bèn yên lòng.
Ngũ Phương Yết Đế thảnh thơi dừng trên trời xem kịch.
Đợi Hoàng Phong Quái không làm gì được Đường Tăng, họ sẽ tìm lý do đưa Đường Tăng xuống núi.
Ở đầu kia của tầng mây, Tôn Tiểu Thánh cũng ôm tâm tư xem kịch.
Nhưng suy nghĩ của hắn lại khác.
"Chậc chậc, một thành lực đạo."
"Đáng thương Đường Tăng, lại sắp nếm mùi đau khổ."
Vừa dứt lời.
Một trận gió lớn nổi lên.
Hoàng Phong Quái phồng má, thổi c·u·ồ·n·g phong.
Trong chốc lát, Hoàng Phong Lĩnh cát bay đá chạy, gió rít gào.
Cây cối ngả nghiêng.
Nhưng khung cảnh đáng sợ ấy không làm hại đến một cọng cỏ, nhành hoa nào trên Hoàng Phong Lĩnh.
Thẳng thắn mà nói, trận gió này chỉ để phô trương thanh thế.
Hoàng Phong Quái chỉ nể mặt Phật môn, hù dọa Đường Tăng một chút.
Hơn nữa có Định Phong Châu, Đường Tăng sao có thể gặp chuyện!
"A!"
Đột nhiên, một tiếng kêu th·ê t·h·ả·m vang lên.
Hoàng Phong Quái mở mắt, thấy Đường Tăng biến m·ấ·t một cách kỳ lạ.
Sau đó, hắn nhìn theo tiếng kêu, thấy một bóng người bay về phía t·h·i·ê·n không, như chiếc lá rụng trong gió, chỉ còn lại một chấm đen.
Nghe giọng thì đó là Đường Tăng, còn ai vào đây!
"Tình huống gì đây?"
Ngũ Phương Yết Đế kinh hô, lộ vẻ hoảng sợ.
Hoàng Phong Quái ngây người tại chỗ, không kịp cứu Đường Tăng.
"Bịch!"
Đường Tăng rơi xuống đất, nát vụn thành t·h·ị·t bầy.
Tiếng kêu cứu m·ạ·n·g cũng im bặt.
"Keng, chúc mừng ký chủ thay đổi nhân quả Tây Du."
"Nhận được phần thưởng: ba triệu c·ô·ng đức."
"Nhận được phần thưởng: rễ Phù Tang Thụ (một trong Hồng Hoang Thập Đại Linh Căn, là nơi ở của Thập t·ử Kim Ô của Đông Hoàng Thái Nhất)."
Tiếng hệ thống vang lên bên tai Tôn Tiểu Thánh.
Tôn Tiểu Thánh ngẩn người, sau đó vui mừng.
"G·iết Đường Tăng lại nhận được phần thưởng phong phú thế này."
"Vậy ta còn khổ cực ă·n t·rộm c·ướp giật làm gì, cứ bắt Đường Tăng g·iết hết là xong."
Hắn nhìn đống t·h·ị·t nát trên đất, không hề hổ thẹn, mà còn nảy sinh ý đồ xấu.
"Ực!"
Hoàng Phong Quái nuốt nước bọt, mồ hôi lạnh tuôn theo gò má.
"Hoàng Phong Quái!"
Tiếng gầm giận dữ từ trên trời vọng xuống.
Ngũ Phương Yết Đế giận dữ xuất hiện trên Hoàng Phong Lĩnh.
"Oan uổng!"
Hoàng Phong Quái quỳ xuống đất.
Vạn trượng p·h·ậ·t quang bao phủ Hoàng Phong Lĩnh, cảm giác ngột ngạt tràn ngập mọi ngóc ngách của sơn mạch.
S·á·t ý, lửa giận khiến tiểu yêu run rẩy.
Trong chốc lát, vô số tiểu yêu nằm rạp trên đất, run lẩy bẩy.
"Ngươi to gan Hoàng Phong Quái."
"Ta bảo ngươi làm vừa phải, cho có lệ thôi."
"Ngươi lại đột nhiên ra tay ác đ·ộ·c, g·iết Đường Tăng, xem ra ngươi không muốn về Linh Sơn nữa!"
Kim Đầu Yết Đế giận dữ quát.
Ánh mắt t·à·n nhẫn như muốn xé nát Hoàng Phong Quái tại chỗ.
Hoàng Phong Quái phiền muộn.
Hắn khó hiểu.
Rõ ràng mình chỉ dùng một thành lực, sao lại g·iết Đường Tăng?
Lẽ nào Định Phong Châu là giả?
Không thể nào!
Hắn từng chạm vào Định Phong Châu, linh khí bên trong lưu chuyển, linh bảo chắc chắn không sai.
Đây là Tiên t·h·i·ê·n Linh Bảo, thuộc sở hữu của Linh Cát Bồ Tát.
Thậm chí Thánh Nhân cũng không thể tạo ra Tiên t·h·i·ê·n Linh Bảo.
Định Phong Châu sao có thể giả được?
Nghĩ đi nghĩ lại, Hoàng Phong Quái không tìm ra nguyên nhân.
Cuối cùng chỉ có thể đổ cho Đường Tăng quá yếu.
Phàm nhân mà.
Đường Tăng yếu đuối, dù có Định Phong Châu bảo vệ, vẫn có thể không chịu nổi thần thông.
Nghĩ vậy, Hoàng Phong Quái càng thêm thất vọng.
Hắn cho rằng mình quá bất cẩn, nên g·iết nhầm Đường Tăng.
"Tiểu nhân không còn gì để nói."
"Cam chịu bị phạt!"
Hoàng Phong Quái thở dài, thất vọng não nề.
"Hừ!"
Kim Đầu Yết Đế hừ lạnh.
Giờ hắn không có tâm trí xử trí Hoàng Phong Quái.
Nhân lúc hồn phách Đường Tăng chưa tan, vội lấy Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan gắn lên t·hi t·hể Đường Tăng.
Một đạo kim quang lóe lên, Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan tự hòa vào t·h·ị·t nát của Đường Tăng.
Chẳng mấy chốc, một Đường Tăng sống sót đứng trước mặt mọi người.
"Chuyện gì xảy ra?"
Đường Tăng gãi đầu trọc, ngây ngô hỏi.
"Ai!"
Kim Đầu Yết Đế bất lực thở dài.
Cảm giác Đường Tăng còn ngốc hơn trước.
Hắn hoài nghi Thái Thượng Lão Quân giở trò trong Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan.
Dùng càng nhiều, IQ càng giảm mạnh.
Nhưng hắn chỉ dám nghi ngờ, chứ không dám chất vấn Thái Thượng Lão Quân, trừ phi hắn không muốn sống.
"Chúc mừng ngươi, Đường Tăng."
"Ngươi đã cảm hóa thành c·ô·ng Hoàng Phong Quái."
"Kiếp nạn này coi như qua."
Ngân Đầu Yết Đế giả vờ vui mừng, liếc Hoàng Phong Quái.
Diễn kịch phải diễn cho trót.
Nếu không thì lãng phí Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận