Nghệ Thuật Gia Gen Z

Chương 12: Đi tới chỗ nào đều có phú bà đuổi ngược những năm kia

**Chương 12: Những năm tháng đi tới đâu cũng có phú bà theo đuổi**
Trong nhà chờ đợi không đến hai ngày, cuối cùng cũng khai giảng.
Vào ngày báo danh, Phương Tinh Hà vừa bước vào cửa, đám bạn học trong lớp lại được một phen xôn xao.
"What the fu*k, anh bạn thật ngầu!"
"Trời ơi! Phương Tinh Hà này quá đẹp trai rồi?"
"Học kỳ trước chỉ là soái ca, một kỳ nghỉ trôi qua, đơn giản là đuổi kịp Kim Thành Vũ."
"Bình thường thôi... Không có gì đặc biệt."
"Phương Tinh Hà thật cool ngầu, rất muốn hẹn hò với hắn..."
Lần này, đám nữ sinh ngoan hiền, học giỏi trong lớp cũng không ngồi yên được nữa, từng người ghé tai thì thầm với bạn bè, ánh mắt không rời khỏi nam Mị Ma.
Vì đi Thượng Hải dự thi, Phương Tinh Hà cố ý làm một đầu tóc đỏ thuần chính.
Hai bên cạo sát chỉ còn chân tóc, phần tóc dài trên đỉnh đầu được vuốt keo dựng đứng, giống như một ngọn lửa đỏ rực đang bùng cháy.
Với nhan sắc đạt giá trị 99, điều này đồng nghĩa với việc kết cấu xương hoàn mỹ của hắn có thể phù hợp với bất kỳ kiểu tóc nào.
Hiện tại lộ ra toàn bộ khuôn mặt, đơn giản là đốn tim hàng loạt.
Để làm nổi bật khí chất ngạo nghễ, bất tuân, chàng trai "tâm cơ" lại tỉa mỏng lông mày mũi kiếm, càng thêm ba phần sắc bén.
Hiệu quả kia đừng nói bọn họ chấn kinh, ngay cả bản thân Phương Tinh Hà cũng sắp tự luyến.
Nói tóm lại, chỉ có nam nhân nông cạn mới quá mức quan tâm giá trị nhan sắc của bản thân, nhưng Phương Tinh Hà cảm thấy mình không giống, ta không phải nông cạn, ta là đặc biệt nông cạn!
Ha ha ha ~~~ Về phần tại sao lại là tóc đỏ...
"Slam Dunk cao thủ" vừa mới kết thúc không lâu, mà Jordan phong thần lại kéo theo làn sóng bóng rổ mở rộng, có nhiệt độ tốt như vậy không tranh thủ, còn làm cái gì thủ lĩnh thủy quân?
Bây giờ hắn thật sự rất nóng lòng muốn tới trường thi, đến lúc đó một trận cuồng sát, tàn bạo đến mức huyết hải phiêu xử không còn ngọn cỏ, để phóng viên chủ động viết bản thảo diễm áp.
Lần đầu tiên gặp mặt toàn thể độc giả cả nước, ta có được xem là người có thành ý nhất không?
Chắc chắn là có rồi, truyền thông sẽ yêu c·hết hắn.
Thầy Phòng bước vào phòng học, theo thói quen quét mắt về phía sau, bỗng nhiên vỗ tay lên trán, thở dài một hơi.
"Phương Tinh Hà, em lại làm cái gì vậy?"
"Vì trường học tranh giành ánh sáng ạ!"
Phương Tinh Hà lý sự, nói bậy: "Sắp tới Thượng Hải dự thi, chỗ đó vốn dĩ đặc biệt bài ngoại, không thể để người ta cho rằng chúng ta là nhà quê, nếu không được giải thưởng cũng dễ dàng bị coi là gặp may, thầy nói có đúng không?"
"Haiz... Nói như em, thật đúng là cực kỳ cần thiết..."
Thầy Phòng cười khổ lắc đầu, sau đó lấy ra giấy chứng nhận: "Đây, giấy dự thi của em, cất kỹ, tuyệt đối đừng để m·ất."
Phương Tinh Hà ra ngoài chơi vốn không cần xin phép nghỉ, nhưng dự thi cần có giấy tờ ghi rõ căn cứ của trường học, nếu không tổ B không nhận, sẽ bị trả về tổ C.
"Cảm ơn thầy. Đúng rồi, thầy quản Phòng Vũ Đình giúp em, gần đây cứ luôn quấn lấy em..."
Phòng Vũ Đình đang lén lút sờ tới, trợn tròn hai mắt, toàn thân run rẩy vì tức giận.
Nam nhân này là con chó à?
Có thể khôi phục lại chút cao ngạo, bá khí, bất tuân của ngươi không?
Không thể.
Phương Tinh Hà nhíu mày với nàng, sau đó hả hê nhìn nàng bị cha ruột túm lấy cổ áo lôi đi.
Kết quả là tiện nghi cho Lư Đình Đình – nàng vừa nghiêng đầu liền có thể quấn lấy Ưng Vương.
Bất quá, không có đòn công kích "mật ong" của "chị đại" Phòng ở phía trước, nàng lại khôi phục yên tĩnh, ngoan ngoãn cùng nam thần học tập, như vậy rất đáng yêu.
Vừa học tập, vừa rèn luyện, thời gian trôi qua nhanh chóng.
Ngày 23 tháng 3, Phương Tinh Hà lại một lần nữa lên đường.
Chuyến xe tốc hành đi Thượng Hải kia cũng không nhanh hơn nhiều, nhưng lần này vé xe có thể thanh toán, nên Phương Tinh Hà lựa chọn giường nằm.
Bị hun đúc một đường bởi hỗn hợp mùi chân hôi nha tử, bánh rán hành tây, bắp ngô trà trứng, rượu đế t·h·u·ố·c lá, Phương Tinh Hà vung bút lên liền viết xuống một thiên tạp văn mới "Giang hồ trên chuyến tàu da xanh".
Tư thái chuyên chú sáng tác đã thu hút sự chú ý của đại tỷ ở giường trên đối diện.
Đó quả thực là một tỷ tỷ tốt tao nhã, thành thục mà ưu nhã, thông minh lại có chút mạnh mẽ, toàn thân toát ra khí tức "chiêu phong dẫn điệp".
Từ khi nàng lên xe ở Đế Đô, hai vị đại ca khác cùng trên xe đã không ít lần cố gắng bắt chuyện, đáng tiếc nhận được chỉ là sự từ chối lịch sự, xa cách.
Kết quả, nàng lại chủ động đề nghị với Phương Tinh Hà muốn trò chuyện chút ít, kiểu "cam lộ cành dương liễu".
"Bạn học nhỏ, em đang sáng tác à?"
"Tỷ tỷ, vào thẳng vấn đề đi."
Phương Tinh Hà ngẩng đầu liếc nhìn nàng, sau đó hờ hững thu lại tầm mắt.
"Chị rảnh rỗi không có việc gì, em đây có thể đang bận, là coi trọng khuôn mặt này, hay là tìm người giải sầu, đưa ra quy tắc đi."
"Em đứa nhỏ này thật là thú vị."
Tỷ tỷ triệt để đặt cuốn "Tri Âm" trong tay xuống, có vẻ như muốn tìm hiểu ngọn ngành, nói chuyện một trận lớn.
Nhưng Phương Tinh Hà nhìn thấy những cuốn tạp chí bày trên mặt bàn, "Tri Âm", "Ý Lâm", "Độc Giả", "Thanh Niên Trích Văn" thì không muốn phản ứng lại nàng.
Sau này đám canh gà cô đặc này đảo ngược thiên cương, chuyển trận địa ra nước ngoài, nhưng hắn vẫn biết trước "nồng độ cao ý lâm" kia.
Liền khinh thường người trong nước bây giờ chưa được thấy thế giới bên ngoài, một mực nhồi nhét thức ăn cho chó, không chịu ăn còn muốn cầm roi quất ngươi... Cái gì chó má.
Cho nên, dù một nghìn chữ một nghìn đồng tiền thù lao dễ như trở bàn tay, Phương Tinh Hà cũng không nghĩ tới việc gửi bản thảo cho bọn họ.
Thân là Gen Z người trùng sinh, c·hết đói cũng không thể lưu lại loại hắc lịch sử này.
Phương Tinh Hà là thật không muốn phản ứng lại nàng, rất phiền loại nữ văn thanh chỉ có Lôi này.
Nhưng mà, tỷ tỷ thật sự quá được... Nàng mang theo rất nhiều đồ ăn!
Thế là Phương Tinh Hà ỡm ờ ứng phó, trong lúc đó không biết xấu hổ ăn chùa bốn thùng mì tôm Khang Sư Phụ, hai túi gà hầm chân không, bốn túi thịt bò khô Đầu Trâu, một ít hoa quả đồ ăn vặt, sữa AD canxi.
Khiến hai vị đại ca kia hâm mộ đến phát ban đỏ cả lên, nhưng học thế nào được? Không có gì phải học.
Sau đó, trò chuyện tới gần lúc xuống xe, Phương Tinh Hà vẫn chưa hề lộ ra bất kỳ ngọn nguồn nào, mà tỷ tỷ ngay cả chuyện bạn trai cũ nợ tiền không trả cũng tuôn ra hết.
Trong lúc đó mấy lần thăm dò: "Em rất trưởng thành, thật không đến mười tám sao?"
Đối mặt với hi vọng mơ hồ của nàng, Phương Tinh Hà đặc biệt không giảng võ đức, cười với nàng: "Không chỉ mười tám, được chưa?"
Nụ cười kia rất chuyên nghiệp — chính là nụ cười mà các thần tượng thời nay đẹp trai mà tự biết, trải qua rèn luyện tỉ mỉ, đặc biệt thể hiện mị lực bản thân, hàm lượng đường cao, mỉm cười yếu ớt.
Cái này ai mà không mơ hồ?!
Tỷ tỷ trong nháy mắt đỏ ửng hai bên tai, ngượng ngùng che miệng, trong mắt bắt đầu chứa đựng mị ý tràn lan thường xuyên của người phụ nữ chín mọng.
Sau đó còn ngồi xuống giường dưới, chính là chỗ nằm của Phương Tinh Hà.
Rất tốt, tài liệu sáng tác mới cũng có – "Những năm tháng ta đi đến đâu cũng bị phú bà theo đuổi".
Khi bài văn mới được soạn ra bản thảo, Thượng Hải cuối cùng cũng đã tới.
Phương Tinh Hà xách quần lên rồi đi – ví von tu từ thôi, thật sự không cởi.
Thượng Hải ba mươi năm trước là một bộ dáng mà Phương Tinh Hà không tưởng tượng nổi.
Nhà ga phụ cận rất hỗn loạn, cực kỳ hỗn loạn.
Ra khỏi ga cũng không được sạch sẽ, "hồng tụ chương" (người giữ trật tự) có cố gắng, đáng tiếc nơi có thể quản được thực sự không nhiều.
Thế là, Phương Tinh Hà vừa mới ló đầu, liền bị đám người không có ý tốt như: kẻ trộm, đám lái xe trái phép xuất phát từ trạm, không biết có phải lừa đảo hay không, mấy bà thím trang điểm lòe loẹt, các bà chủ nhà trọ hô hào "Em gái nhà chúng ta rất xinh" theo dõi.
Tốt lắm, Thượng Hải thật nhiệt tình.
Phương Tinh Hà gạt một bàn tay đưa tới, dùng ánh mắt sắc bén quét qua, tên gầy gò, hèn mọn kia lập tức điềm nhiên như không có việc gì mà rời đi.
Mục tiêu còn nhiều, rất nhiều, không "làm ăn" được thì đổi người khác thôi, không cần thiết phải sống c·hết.
Cán bộ giải đấu sớm giải thích rõ nên ngồi xe lửa thế nào, nhưng trước khi Phương Tinh Hà thực hiện, tỷ tỷ đã kéo hắn rẽ sang đường đối diện.
"Đi thôi đệ đệ, đi đâu ta đưa em."
Khi nhìn thấy chiếc xe Benz đầu vuông xấu tệ của nàng, thiếu niên lập tức ý thức được, giá trị nhan sắc "anh bạn" vẫn đang tiếp tục tăng lên.
Được thôi, vậy lại trì hoãn một chút.
Ngồi xe của tỷ tỷ đến giao lộ giữa Triệu Gia Banh Đường và Đông An Đường, Phương Tinh Hà ra hiệu mình tới nơi rồi.
Trước khi xuống xe, tỷ tỷ nhét cho một tấm danh thiếp, dặn dò: "Có phiền phức gì, kịp thời gọi điện cho ta."
"Vâng, cảm ơn Lôi tỷ."
Phương Tinh Hà có thái độ rất ngoan ngoãn, sau đó đợi đến khi xuống xe, đi qua giao lộ, tiện tay ném danh thiếp vào thùng rác.
Loại tiểu thư Thượng Hải này vừa nhìn liền biết là đời thứ hai, quả thật có thể giải quyết rất nhiều phiền phức, nhưng bản thân nàng tự mang theo phiền phức cũng vượt xa tầng cấp hiện tại của Phương Tinh Hà.
Cho nên, duyên phận kết thúc ở đây, cá quay về nước, quên chuyện trên bờ đi, ta với người dính dáng cái rắm gì.
Tiểu Phương đi được tiêu sái, nhưng không biết rằng, tỷ tỷ vẫn luôn nhìn chằm chằm hắn trong xe, cho đến khi nhìn thấy hắn ném danh thiếp đi, vừa cắn răng vừa cười: "Nhỏ thật! Lại còn kiêu ngạo, thật đáng ghét..."
Có phải là trùng hợp không?
Lý Kỳ Cương, tổng phụ trách của ban tổ chức Tân Khái Niệm, ấn tượng đầu tiên đối với Phương Tinh Hà cũng là "kiêu ngạo".
. . . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận