Làm Ruộng, Dưỡng Trư, Đại Đạo Trường Sinh

Chương 134: Yêu Vương kinh ngạc

Chương 134: Yêu Vương kinh ngạc.
Bồi dưỡng lên yêu thú cuối cùng cũng có chút tác dụng, biết được phụ cấp gia dụng. Hứa Quân Bạch hết sức vui mừng, Bạch Lang Thương Thiên giác ngộ rất cao, đây là một cái đáng giá để nâng đỡ Yêu Vương, còn Thiên Nguyên Phong thì không được, giác ngộ kém xa.
“Rất tốt, Thương Thiên, ngươi giác ngộ rất cao, ta rất hài lòng.”
Bạch Lang Thương Thiên đè xuống khóe miệng đang nhếch lên, hắn liếc nhìn Thiên Nguyên Phong bên cạnh, cái bản mặt nhọn kia xác thực rất làm người ta chán ghét. Tựa hồ muốn nói, thấy không, chủ nhân đang khen ta đây này.
Hứa Quân Bạch đối đãi loại Yêu Vương tr·u·ng thành này tự nhiên sẽ không keo kiệt, lấy ra một nhóm đan dược cho hắn. “Cầm lấy đi, đây là ngươi nên được.”
“Đa tạ chủ nhân, về sau ta nhất định sẽ vì chủ nhân thu thập càng nhiều vật liệu.”
Hứa Quân Bạch đang chờ câu này, Bạch Lang mười phần thượng đạo, không hổ là yêu canh cổng của hắn, đúng là có giác ngộ. Điểm này, Hứa Quân Bạch hi vọng hắn có thể một mực kiên trì, không cần thay đổi. Đây mới thật sự là người một nhà, biết được hắn vất vả, không giống như là Đại c·ô·ng Trư, trừ ăn ra hay là ăn, số ích lợi sinh ra đều không đủ cho chính hắn sử dụng, nhưng cũng không có cách nào, bên trên Linh Dược Phong không có chỗ cho hắn gia tăng sản nghiệp, chuồng h·e·o đã đủ nhiều, thêm nữa thì coi như xong. Hơn nữa, việc buôn bán linh h·e·o mặc dù rất tốt, ích lợi từ đầu đến cuối không cao, không bằng Bạch Lang Thương Thiên một lần thu hồi lại, lần này vượt qua kết quả nhiều năm cố gắng của Đại c·ô·ng Trư, nghĩ một chút liền biết k·h·ủ·n·g· ·b·ố cỡ nào.
Chính mình làm ruộng đoạt được, quả nhiên không bằng ăn c·ướp tới nhanh. Giờ khắc này, Hứa Quân Bạch minh bạch ý nghĩa chân chính của câu nói kia. Người không tiền của phi nghĩa không giàu, ngựa không lén ăn cỏ ban đêm thì không mập.
“Làm rất tốt, về sau tiếp tục duy trì.” Hứa Quân Bạch vỗ vỗ vai Bạch Lang Thương Thiên để cổ vũ.
Bạch Lang Thương Thiên càng thêm đắc ý, hắn biết chủ nhân sẽ không bạc đãi hắn, quả nhiên, lựa chọn của hắn là chính x·á·c . Nhiều đồ như vậy, hắn cầm cũng thấy nóng tay. Chủ nhân khẳng định biết, mình t·r·ả lại, chắc chắn sẽ được ưu đãi. Hắn cũng không muốn đến lúc đó đồ vật không có, còn bị chủ nhân nhớ thương lên, được không bù m·ấ·t.
Thiên Nguyên Phong thấy thế, bất đắc dĩ, đành phải đưa lên những vật kia mình thu thập được. Nộp lên chỗ chủ nhân. Hứa Quân Bạch tự nhiên không kh·á·c·h khí, tán thưởng một câu, không có gì cả. Thiên Nguyên Phong trừng to mắt nhìn chủ nhân trước mắt, đan dược của hắn đâu? Một viên cũng không có?
Hứa Quân Bạch liếc xéo hắn một cái, từ tốn nói: “Thiên Nguyên Phong, ngươi phải biết khác biệt giữa chủ động và bị động, chỉ có thái độ tích cực, tr·u·ng tâm với chủ nhân mới có thể đạt được hậu ái của chủ nhân.”
“Giác ngộ của ngươi rõ ràng không đủ cao, điểm này, ngươi phải học tập Bạch Lang cho giỏi.”
“Lần sau, nếu còn như vậy, coi như không phải như vậy nữa.” Dùng sức nhéo nhéo vai hắn, sắc mặt Thiên Nguyên Phong thay đổi.
Dù đã tấn thăng Yêu Vương, trước mặt chủ nhân, hắn vẫn là Thiên Nguyên Phong kia, không có bất kỳ sức phản kháng nào. “Vâng, chủ nhân.”
Cúi đầu, sợ sệt, Thiên Nguyên Phong không dám có thêm ý nghĩ. Chủ nhân của hắn vẫn k·h·ủ·n·g· ·b·ố như vậy. Yêu Vương hắn, trước mặt chủ nhân vẫn là sâu kiến. Hứa Quân Bạch mặc kệ hắn nghĩ gì, cũng không muốn quản. Đến lúc cần gõ, vẫn phải gõ một phen, để tránh hắn bành trướng. Đừng tưởng rằng mình tấn thăng Yêu Vương liền có thể muốn làm gì thì làm. Hứa Quân Bạch sẽ không nuông chiều ngươi.
Hai Yêu Vương nhận được đãi ngộ hoàn toàn khác nhau, sau khi bái biệt chủ nhân, Bạch Lang Thương Thiên giễu cợt: “Thiên Nguyên, ta đã sớm cảnh cáo ngươi không cần giở trò trước mặt chủ nhân, ngươi không nghe, lần này biết sai rồi chứ?”
“Thần uy của chủ nhân, há để ngươi và ta có thể... Đoán, làm tốt bổn ph·ậ·n là được, ngươi đó, chính là suy nghĩ nhiều quá, chẳng lẽ ngươi cho rằng tấn thăng Yêu Vương rồi là có thể cùng chủ nhân so cổ tay sao?”
“Hừ, suy nghĩ nhiều rồi.”
“Thiên Nguyên, ngươi quá coi thường chủ nhân, chủ nhân không muốn so đo với ngươi thôi, nếu còn lần sau, ta khẳng định chuẩn bị sẵn quan tài tốt cho ngươi.”
Lần này Thiên Nguyên Phong hiếm thấy không phản bác, hắn trầm mặc. Cảm giác bất lực lại trào dâng, đại yêu như vậy, Yêu Vương cũng như vậy. Thực lực của chủ nhân quá cường đại, hoàn toàn không có sức phản kháng. Giờ khắc này, hắn xem như hiểu vì sao Bạch Lang vẫn tr·u·ng thành như vậy. Đi theo chủ nhân có t·h·ị·t ăn, không chỉ là ăn xương, trước kia hắn không dám nghĩ tới chuyện tấn thăng Yêu Vương, đi theo chủ nhân mới bao nhiêu năm, huyết mạch tấn thăng, tu vi tăng lên, thực lực tăng lên. Tài nguyên không t·h·iế·u, đan dược, v·ũ k·hí đều có, hắn còn có gì không vừa lòng.
Hai người nhìn thấy Thanh Ngưu, Thanh Ngưu cũng nhìn thấy bọn họ. Sau đó, cả ba đều k·i·n·h· ·h·ã·i. Thanh Ngưu chớp mắt: “Các ngươi đều tấn thăng Yêu Vương rồi? Nhanh vậy sao?”
Hai kẻ này ra ngoài một chuyến, trở về đã là Yêu Vương, mới bao nhiêu năm, ước ao ghen tị quá đi. Nghĩ đến mình, cần cù chăm chỉ cày ruộng, nhìn lại người ta, ăn ngon uống sướng còn tấn thăng. Khó chịu, rất khó chịu. Thanh Ngưu thấy hai người họ đều vượt qua mình, nội tâm lập tức khó chịu. “Bạch Lang Thương Thiên có thể tấn thăng, ta có thể hiểu được, vì sao ngươi cũng có thể tấn thăng Yêu Vương, Thiên Nguyên?”
Chuyện gì xảy ra ở đây? Sao hắn lại không biết gì hết? Bạch Lang Thương Thiên cũng rất kh·i·ế·p s·ợ, trước mắt Thanh Ngưu, không có bất kỳ kỳ ngộ gì, chỉ là cày ruộng, khí tức huyết mạch trên người không kém gì hắn, không phải Yêu Vương, lại hơn hẳn Yêu Vương. Trước kia Bạch Lang Thương Thiên không để ý, Thanh Ngưu trước mắt, huyết mạch không đơn giản đâu, hắn cũng đang thức tỉnh.
“Ngươi... Huyết mạch?”
Thiên Nguyên Phong cũng chú ý tới, há hốc mồm nhìn Thanh Ngưu, ẩn sau vẻ bề ngoài thật thà là một trái tim bẩn thỉu. Thanh Ngưu này, lén lút tấn thăng, mà lại đến thời điểm then chốt. Giờ khắc này, Thiên Nguyên Phong không bình tĩnh. “Ngươi cũng muốn tấn thăng Yêu Vương?”
Sao có thể? Chẳng phải nói, nếu không phải bọn họ gặp được kỳ ngộ, thật sự là so không kịp Thanh Ngưu rồi. Thiên Nguyên Phong cùng Bạch Lang liếc nhau, trong mắt đều là chấn kinh. Bọn hắn làm sao cũng không ngờ, một Thanh Ngưu thật thà kia lại lén lút làm chuyện lớn.
“Không có đâu, còn t·h·i·ế·u một chút.” Thanh Ngưu nói thật “kém xa hai người các ngươi, đều là Yêu Vương trở về trước mặt ta, thật hâm mộ.”
Bạch Lang Thương Thiên: “…”
Thiên Nguyên Phong: “…”
Còn chưa tấn thăng Yêu Vương, độ đậm của huyết thống đã xấp xỉ bọn họ. Sau khi tấn thăng thì còn thế nào nữa. Huyết mạch của trâu này, quả nhiên bất phàm. Hai người họ không nói nên lời, không biết phải nói gì. “Hai người các ngươi có bí quyết gì, có thể giúp ta nhanh chóng tấn thăng không?”
Lời này vừa ra, hai người trầm mặc. Bọn họ muốn biến về hình thú, không muốn nói chuyện với Thanh Ngưu, thật quá đau lòng. Thanh Ngưu thấy bọn họ im lặng, nghi ngờ nói: “Các ngươi lo ta vượt qua các ngươi chứ gì?”
“Yên tâm đi, lão ngưu ta sẽ không làm chuyện đó đâu, lão ngưu chỉ muốn tấn thăng Yêu Vương, thể nghiệm sự cường đại của Yêu Vương một chút thôi.”
“???”
Trả lời hắn chỉ có hai cặp mắt, không có biểu thị nào khác……
Bạn cần đăng nhập để bình luận