Làm Ruộng, Dưỡng Trư, Đại Đạo Trường Sinh

Chương 67: Quân Hằng Sơn thoát khốn, đến Quả chân nhân âm mưu hiện

Chương 67: Quân Hằng Sơn thoát khốn, đến Quả chân nhân âm mưu hiện
“Trương Hồng Hồng, tại sao lại là ngươi?” Quân Hằng Sơn làm sao cũng không thể ngờ được người cứu mình lại là Trương Hồng Hồng, mà không phải những người khác. Chuyện khó xảy ra nhất lại xảy ra, hai mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm Trương Hồng Hồng trước mắt, trên mặt nàng có chút đỏ ửng, tựa như là vì thẹn thùng? Nhìn thấy hắn thẹn thùng? Hay là...? Trương Hồng Hồng cấp tốc thu lại vẻ ngượng ngùng, lạnh như băng nói: “Quân Hằng Sơn, đi theo ta đi.”
Trận pháp hạn chế bọn hắn, Quân Hằng Sơn mặt âm trầm nhìn chằm chằm Trương Hồng Hồng, La Trận chân nhân ở cách đó không xa còn đang lĩnh ngộ trận pháp, triệt để điên dại, không chịu rời đi, hắn phải hiểu tất cả trận pháp, không hiểu, không rời đi, vô luận hai người bọn họ nói thế nào, La Trận chân nhân cũng không chịu rời đi.
Bất đắc dĩ, Quân Hằng Sơn chỉ có thể đi theo Trương Hồng Hồng rời đi, ra khỏi Linh Dược Phong, những trận pháp kia không còn hạn chế hắn nữa, Quân Hằng Sơn quay đầu nhìn Linh Dược Phong, ánh mắt băng lãnh lại tràn ngập s·á·t ý. Bị khốn trụ quá lâu, sự kiên nhẫn của hắn sắp bị ma diệt, tri thức trận pháp của La Trận chân nhân cũng vô pháp giải khai trận pháp bên trong, trận pháp của Hứa Quân Bạch lần nữa khiến Quân Hằng Sơn nhận ra sự k·h·ủ·n·g b·ố của Hứa Quân Bạch.
“Linh Dược Phong, Hứa Quân Bạch.”
Nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không thể làm gì, người thì không thấy, bản thân mình lại bị giày vò đến không nhẹ. Tâm thần bị hao tổn chỉ là vấn đề nhỏ, mấy ngày nay hắn đều suy tư một việc, chính là nên đối đãi với Hứa Quân Bạch như thế nào, sự tồn tại của Linh Dược Phong khiến hắn rất khó chịu, như có vật gì nghẹn ở cổ.
“Quân Hằng Sơn, đi nhanh lên đi.”
Trương Hồng Hồng nhìn ra ý nghĩ của Quân Hằng Sơn, cũng thấy được s·á·t ý trong mắt hắn, biết Quân Hằng Sơn vẫn còn ôm m·ã·n·h l·i·ệ·t s·á·t ý với Hứa Quân Bạch, nếu là trước kia, Trương Hồng Hồng h·ậ·n không thể như vậy, nhưng bây giờ, nàng không muốn nhìn thấy hình ảnh như vậy. Rõ ràng nàng cũng chán gh·é·t Hứa Quân Bạch, thế nhưng là, nàng lại không muốn Hứa Quân Bạch làm tổn thương hắn, chỉ thế thôi. Nàng thật phức tạp, quay đầu nhìn chằm chằm Linh Dược Phong một chút.
Quân Hằng Sơn một lần nữa xem kỹ Trương Hồng Hồng, không nói gì, nhìn thật lâu, rồi quay người rời đi. Nam nhân vô tình, trực tiếp đi Bạch Hạc Sơn.
Chu Khinh Ngữ thấy Quân Hằng Sơn đi ra, vội chạy ra nghênh đón.
“Sư huynh, cuối cùng huynh cũng ra rồi, huynh mà không ra, sư muội sắp xông vào Linh Dược Phong đấy.”
Quân Hằng Sơn trực tiếp hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”
Chu Khinh Ngữ kể hết mọi chuyện cho Quân Hằng Sơn, không bỏ sót chi tiết nào, toàn bộ nói rõ ràng.
“Sư huynh, sự tình là như vậy, người của T·h·i·ê·n Tâm Tông và Ngự Thú Tông đã ra bên ngoài rồi, Hộ Tông Đại Trận đang ngăn cản bước chân của bọn chúng, nếu huynh không ra, có lẽ Bạch Vân p·h·ái sẽ bị bọn chúng xâm lấn thành công, đến lúc đó, Bạch Vân p·h·ái chúng ta có thể...”
Trận pháp đang bị p·h·á giải. Hộ Tông Đại Trận của Bạch Vân p·h·ái không giống những trận pháp ở Linh Dược Phong kia, không thể so sánh được. Quân Hằng Sơn nhìn lướt qua toàn bộ Bạch Vân p·h·ái, sắc mặt âm trầm xuống.
“Sư muội, ra tay đi, thanh lý những kẻ có ý đồ khác trong tông môn, phàm là kẻ nào làm loạn, g·iết không tha.”
“Giữ gìn trận pháp, tất cả những kẻ xâm nhập Bạch Vân p·h·ái ta, g·iết không tha.”
“Vô luận là môn phái nào, vô luận là ai, dám xâm nhập, g·iết không tha.”
Liên tục hạ ba cái m·ệ·n·h lệnh, Quân Hằng Sơn không cho nàng cơ hội phản bác, trực tiếp rời đi. Sau đó về tới Bạch Vân Sơn, triệu tập hết thảy mọi người tụ tập tại đại điện Bạch Vân Sơn, không cho bọn họ cơ hội nói chuyện, Quân Hằng Sơn trực tiếp ra lệnh, bá khí lộ ra ngoài, tất cả mọi người không dám không nghe theo, bộ máy lớn như Bạch Vân p·h·ái bắt đầu vận hành. Rất nhiều người đều đang quan s·á·t, giờ khắc này, bọn hắn không có ý đồ khác.
Người của Bạch Vân p·h·ái bắt đầu đ·ộ·n·g t·h·ủ, thanh lý nội bộ, sau đó là nhằm vào những kẻ bên ngoài, lần lượt đ·ộ·n·g t·h·ủ. Quân Hằng Sơn tọa trấn đại điện Bạch Vân Sơn, nhìn chằm chằm ra bên ngoài.
Bên ngoài Hộ Tông Đại Trận, người của Ngự Thú Tông và T·h·i·ê·n Tâm Tông nhao nhao lui về phía sau, bọn chúng gặp phải phục kích, đệ t·ử Bạch Vân p·h·ái c·ô·ng kích từ bên trong, có mấy người c·hết.
Mộng Ma của T·h·i·ê·n Tâm Tông lui về phía sau, phân phó người bên cạnh cảnh giới.
“Đều lui về phía sau, người của Bạch Vân p·h·ái đến.”
“Cẩn t·h·ậ·n một chút.”
Sau khi ra lệnh một tiếng, các đệ t·ử khác của T·h·i·ê·n Tâm Tông phản ứng nhanh chóng, lập tức lui về sau. Việc p·h·á giải trận pháp cũng đã là chuyện cũ, bọn chúng không ngừng lui ra phía sau, nghênh đón c·ô·ng kích từ bên trong Bạch Vân p·h·ái, những c·ô·ng kích kia thập phần quỷ dị, cũng mười phần bí ẩn, đ·á·n·h lén từ mặt bên, T·h·i·ê·n Tâm Tông vì thế phải bỏ ra mấy cái m·ạ·n·g, những đệ t·ử phản ứng không đủ nhanh, đều lưu lại tại chỗ.
Mộng Ma nhìn chằm chằm Bạch Vân p·h·ái, không có ai đi ra, hắn chuẩn bị tựa hồ...
“Đáng c·hết.”
“Bạch Vân p·h·ái, những con chuột nhỏ đáng c·hết này, bọn chúng...”
Lửa giận không thể p·h·át tiết, Hộ Tông Đại Trận khiến hắn không kế khả thi. Kém chút nữa là p·h·á giải được, thật đáng tiếc.
“Đại nhân, bên phía Thánh Nữ thì sao?”
“Bảo Thánh Nữ cứ ẩn núp cho kỹ, chớ có đ·ộ·n·g t·h·ủ.”
Mộng Ma mặt âm trầm, đối với người đứng phía sau nói ra: “Có biện pháp p·h·á vỡ trận pháp này không?”
Đến Quả chân nhân nói ra: “Mộng Ma, muốn p·h·á vỡ trận pháp này thật không đơn giản, Hộ Tông Đại Trận của Bạch Vân p·h·ái, đây chính là trận pháp mạnh nhất của Bạch Vân p·h·ái, chúng ta những người này chỉ có thể dùng trí, không thể dùng sức mạnh, nếu không, sẽ bị lực phản chấn của trận pháp đ·á·n·h c·hết ngay lập tức.”
“Mà muốn giải khai trận pháp, cần thời gian, Bạch Vân p·h·ái sẽ không cho chúng ta thời gian để p·h·á giải, như vậy, chỉ còn lại một biện pháp, đó là từ bên trong p·h·á giải.”
“Thánh Nữ có thể p·h·á hư hạch tâm của Hộ Tông Đại Trận của Bạch Vân p·h·ái hay không, chỉ cần p·h·á vỡ một hai cái, Hộ Tông Đại Trận sẽ xuất hiện lỗ hổng, đến lúc đó, Bạch Vân p·h·ái chẳng phải là chúng ta tùy tiện ra vào sao?”
“Chỉ là có một vấn đề.”
Mộng Ma hỏi: “Vấn đề gì?”
Đến Quả chân nhân ngưng trọng nói: “Chỉ bằng vào chúng ta những người này, không cách nào đối kháng Bạch Vân p·h·ái.”
Người của bọn hắn không nhiều, có chút người đó, coi như p·h·á được Hộ Tông Đại Trận của Bạch Vân p·h·ái thì sao? Cũng không thể gây ra tổn thương gì, thậm chí, bọn hắn rất có thể cũng sẽ nằm tại chỗ này. Dù sao, Bạch Vân p·h·ái không phải là một môn phái nhỏ.
“Ngươi nói đúng, vậy ngươi có biện pháp nào khác không?”
“Liên hợp với Ngự Thú Tông, tốt nhất là để bọn chúng thăm dò trước, chẳng phải người của Hoàng Tuyền Tông đã tới rồi sao? Bọn chúng chắc chắn sẽ rất tình nguyện đi g·iết người của Bạch Vân p·h·ái, chúng ta liên thủ với bọn chúng, chúng ta p·h·á vỡ trận pháp, bọn chúng sẽ ra tay.”
Còn bọn hắn, có thể t·r·ố·n ở một bên, ngồi thu ngư ông đắc lợi.
Mộng Ma nghe vậy, mắt sáng lên.
“Sao ngươi dám chắc bọn chúng sẽ đồng ý? Bọn chúng cũng đâu phải đồ đần.”
Tu luyện đến cảnh giới này, không ai là đơn giản cả. Chiêu mượn đao g·iết người đơn giản như vậy, không ai dại dột mắc lừa đâu.
Đến Quả chân nhân cười nói: “Bọn chúng sẽ đồng ý, Thánh Nhân p·h·á ngay tại Bạch Vân p·h·ái, ta nghĩ bọn chúng nhất định sẽ không thể cưỡng lại được sự dụ hoặc đâu, dù biết là mượn đao g·iết người, bọn chúng vẫn sẽ đ·ộ·n·g t·h·ủ.”
“Đặc biệt là những người của Hoàng Tuyền Tông, rất thích mổ g·iết, bọn chúng đã sớm muốn hủy diệt Bạch Vân p·h·ái rồi.”
“Chúng ta giúp bọn chúng ra tay, bọn chúng sẽ cảm tạ chúng ta.”
Mộng Ma cau mày: “Nhỡ đâu bọn chúng...”
Đến Quả chân nhân Tiếu Ngâm Ngâm nói: “Cho nên, chúng ta cũng phải phòng bị bọn chúng, Ngự Thú Tông và Hoàng Tuyền Tông đều không đơn giản, những người đến đây lần này đều là người quen cũ, chúng ta cũng phải cẩn t·h·ậ·n một chút.”
Mộng Ma gật gật đầu: “Đi, ngươi đi liên hệ với bọn chúng.”
Đến Quả chân nhân gật đầu: “Vâng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận