Làm Ruộng, Dưỡng Trư, Đại Đạo Trường Sinh

Chương 10: sư huynh, sư đệ đưa ngươi một cọc phú quý

Chương 10: Sư huynh, sư đệ tặng ngươi một mối làm ăn phát tài "Sư tỷ, đừng dọa sư đệ, sư đệ nhát gan, tỷ có gì cứ nói thẳng, không cần như vậy." Hứa Quân Bạch tim nhỏ đập thình thịch loạn xạ, vô cùng hoảng sợ. Minh Ngữ sư tỷ thấy vậy, thập phần vui vẻ, chính là muốn có hiệu quả này, vị sư đệ này quá an nhàn, sau khi tấn thăng Dẫn Khí thì không lo lắng gì, lại còn bắt đầu làm ruộng nuôi heo, không hề có chút áp lực nào, như vậy là không được. Đột nhiên, Minh Ngữ hiểu ra vì sao sư phụ lại làm như vậy, vị sư đệ này quả thực cần phải bị quất roi một trận, để hắn không còn uể oải như trước. "Sư đệ, sư phụ biết chuyện của ngươi, muốn gặp ngươi." Hứa Quân Bạch chớp mắt, nghi hoặc không thôi. Minh Ngữ sư tỷ nói tiếp: "Sư phụ người già nói, sau khi ngươi tấn thăng Dẫn Khí thì đã đến lúc cống hiến cho tông môn, lên núi ba mươi năm, ngươi còn chưa từng xuống núi, lần này sư phụ đích thân ban bố nhiệm vụ cho ngươi, xuống núi t·r·ảm yêu trừ ma." Hứa Quân Bạch thân thể chấn động, xuống núi? Không được, hắn không thể xuống núi, dưới núi nguy hiểm như vậy, hắn mới chỉ là Dẫn Khí tứ trọng t·h·i·ê·n, tùy tiện đụng phải một con yêu quái nào đó cũng có thể miểu s·á·t hắn. Dưới núi kinh khủng nhất không phải Yêu tộc, cũng không phải những tà ma khác, mà là nhân loại. Nhân loại mới là thứ đáng sợ nhất, có khi bị nhân loại g·iết đi trong vài phút mà ngươi còn không biết chuyện gì xảy ra. Giới tu luyện lòng người hiểm ác, vì tài nguyên, vì bảo bối, rất nhiều người lựa chọn làm liều, chuyện người g·iết người mỗi ngày đều xảy ra, huynh đệ trở mặt thành t·h·ù, cho dù là cha con, đến cuối cùng cũng sẽ trở mặt. "Sư tỷ, có thể không xuống núi được không?" Minh Ngữ phì cười nói: "Sư đệ, chuyện này sư tỷ không quyết định được, ngươi muốn thì đi nói với sư phụ, ta tin sư phụ người già sẽ nghe theo đề nghị của ngươi." "......" Con người sư phụ ra sao, Hứa Quân Bạch cũng biết một chút. Gặp có một lần, ba mươi mấy năm, chỉ gặp qua một lần, sau đó thì không thấy mặt người sư phụ kia nữa. Có lẽ sư phụ cũng đã từ bỏ hắn, chưa từng nhớ tới có một người đệ t·ử như vậy. Đệ t·ử không có t·h·i·ê·n phú thì không lọt vào mắt xanh của sư phụ. "Sư tỷ, có được không?" Minh Ngữ sư tỷ cười hì hì nói: "Không được nha sư đệ, việc của ngươi phải tự mình làm, sư tỷ không giúp được ngươi đâu." "Sư đệ, cố lên nha." Hứa Quân Bạch im lặng bĩu môi, Minh Ngữ sư tỷ thay đổi rồi, không còn thương yêu hắn nữa. "Haizz." Hứa Quân Bạch vô cùng bất đắc dĩ chỉ có thể đi về phía Bạch Ngô Sơn, một đường đi lên đỉnh Bạch Ngô Sơn, ở đó có một tòa cung điện, một tòa cung điện vô cùng xa hoa, tr·ê·n đường gặp các sư huynh đệ khác, hình như cũng đi bái kiến sư phụ, Hứa Quân Bạch thấy ai cũng ân cần hỏi thăm một tiếng, còn mấy vị sư huynh đệ kia thì chẳng ai cho hắn sắc mặt tốt. Một tên p·h·ế vật, không đáng để bọn họ lưu ý, liếc hắn một cái cũng không thèm, giới tu luyện là vậy đó, thế lực mạnh thì người ta coi trọng, ngươi yếu đuối thì người ta sẽ không để vào mắt, thậm chí một tiếng sư huynh cũng không muốn gọi ngươi. Trong giới tu luyện, thực lực là trên hết, không có thực lực thì đừng hòng được tôn kính. Đến trước cửa cung điện của sư phụ, Hứa Quân Bạch do dự một chút, bên trong truyền ra tiếng nói. "Vào đi." Hứa Quân Bạch đi vào, thấy sư phụ Bạch Thương chân nhân đang ngồi ở trên cao. "Đệ t·ử Hứa Quân Bạch bái kiến sư phụ, chúc sư phụ phúc như đông hải, thọ tỷ nam sơn." Bạch Thương chân nhân phẩy tay, miễn nhiễm với những lời này, đệ t·ử nào cũng nói một lần, hắn nghe cũng thấy lười. đ·á·n·h giá Hứa Quân Bạch, đây là lần thứ hai hắn nhìn thấy Hứa Quân Bạch. "Lại gần một chút, để vi sư xem xem." "Dạ." Hứa Quân Bạch tới gần một chút, khoảng cách của hai người chưa đến một mét, Hứa Quân Bạch cúi đầu, không dám nhìn sư phụ. "Ngẩng đầu lên." Hứa Quân Bạch sững sờ một chút, chậm rãi ngẩng đầu. Bốn mắt nhìn nhau, đối diện với cặp mắt đang mỉm cười của sư phụ. "Không tệ, Dẫn Khí, không khiến vi sư thất vọng." Hứa Quân Bạch nào dám nói gì, sợ nói sai thì vị sư phụ này sẽ bắt hắn xuống núi g·ặp n·ạn. Bạch Thương chân nhân nhìn kỹ Hứa Quân Bạch một vòng, thản nhiên nói: "« Hồi Xuân Quyết » quả thực rất t·h·í·c·h hợp để tu luyện, tốc độ chậm, nội tình hùng hậu, ngươi...... Có từng nghĩ tới chuyển sang tu những c·ô·ng p·h·áp khác không?" « Hồi Xuân Quyết » là c·ô·ng p·h·áp mà Bạch Vân p·h·ái không ai muốn chọn, đưa đến t·r·o·n·g· ·m·i·ệ·n·g ngươi mà không ai chịu tu luyện, vị đệ t·ử này lại...... Thật khiến người ta kỳ lạ, thật khiến người ta không hiểu nổi. Bạch Thương chân nhân muốn Hứa Quân Bạch thay đổi c·ô·ng p·h·áp, có lẽ có thể theo đuổi cảnh giới cao hơn. "Đệ t·ử thấy « Hồi Xuân Quyết » rất tốt." Bạch Thương chân nhân ngẩn người, cặp mắt kia trở nên sâu thẳm. Đôi mắt p·h·át ra ánh sáng, quét qua Hứa Quân Bạch, nhưng không nhìn ra điều gì. Trong khoảnh khắc đó, Hứa Quân Bạch như ngồi tr·ê·n đống lửa. "Có ý kiến của mình và sự kiên trì là tốt, nhưng nếu không c·ó mục đích mà cứ khư khư cố chấp thì chẳng khác gì lãng phí thời gian." "Thôi, nếu ngươi nhất định phải tu luyện « Hồi Xuân Quyết » thì vi sư cũng không ép buộc ngươi." Vung tay lên, một phong thư bay tới trước mặt Hứa Quân Bạch. "Đây là nhiệm vụ xuống núi lần này của ngươi, hãy mang phong thư này đến tay Tinh La chân nhân của Phi Tiên Tông, lần này ngươi xuống núi lịch lãm sẽ coi như là kết thúc." "Sau khi hoàn thành, vi sư sẽ có ban thưởng." Bạch Thương chân nhân tự nhiên hiểu rõ, muốn con ngựa chạy thì phải cho nó ăn ngon. Chưa biết chừng là cái gì ngon ngọt, nhưng cứ cho ngươi một hy vọng, để ngươi ngoan ngoãn...... đi hoàn thành nhiệm vụ. Hoặc có thể nói, từ đầu hắn đã không định cho ban thưởng gì, hắn nghĩ, Hứa Quân Bạch sau khi xuống núi thì mười năm nữa cũng chưa chắc đã về được, hơn nữa sau khi xuống núi, x·á·c suất hắn vẫn lạc là rất lớn. Rất nhiều đệ t·ử của Bạch Vân p·h·ái xuống núi lịch lãm, tỷ lệ c·hết đạt đến ba thành, gần bốn thành, x·á·c suất vẫn lạc vô cùng kinh khủng. Có người bị yêu thú g·iết c·hết, có người c·hết vì đủ loại tình huống khác, mà phần lớn là bị nhân loại g·iết c·hết. Tất cả là do tài nghệ không bằng người, Bạch Vân p·h·ái cũng không tiện đi tìm người gây phiền phức. "Sư phụ, đệ t·ử..." Con ngươi của Bạch Thương chân nhân ngưng lại. "Ngươi không muốn xuống núi?" "Không, không phải, đệ t·ử nguyện ý." "Đi đi." "Vâng." Hứa Quân Bạch cắn răng lui ra ngoài. Nhìn phong thư trong tay, rơi vào trầm mặc, phong thư này, không đưa không được. Phi Tiên Tông cách Bạch Vân p·h·ái rất xa, chỉ riêng con đường này thôi cũng đã phải đi rất lâu, với tốc độ của hắn, đến được Phi Tiên Tông cũng phải mất gần một năm, hắn mới chỉ là Dẫn Khí cảnh giới, còn chưa thể phi hành, tốc độ tự nhiên là nhanh hơn người bình thường rất nhiều lần. T·h·i·ê·n hạ này rất lớn, rất lớn, lớn vượt quá sức tưởng tượng của ngươi. "Chết tiệt, rõ ràng là sư phụ muốn ta xuống núi lịch lãm." Nói dễ nghe thì là lịch luyện, nói khó nghe thì là đi c·hết. Chỉ riêng con đường này thôi đã...... "Không được, ta không thể xuống núi." "Nhưng phong thư này không thể không đưa, đúng rồi, Tống sư huynh, nhất định là hắn." Nghĩ đến đây, Hứa Quân Bạch không nói hai lời, hướng về một ngọn núi khác nhanh chóng đi đến. Đến cửa động phủ trêи ngọn núi kia, chắp tay nói: "Hứa Quân Bạch bái kiến Tống sư huynh." Không có động tĩnh. Chờ một lát. Vẫn không có động tĩnh. "Khụ khụ, Tống sư huynh, sư đệ có một mối làm ăn phát tài muốn tặng cho huynh." Thanh âm cực lớn, x·u·y·ê·n thấu trận p·h·áp, truyền thẳng vào sâu trong động phủ. Một bóng người từ bên trong nhanh chóng bay ra, đứng ngay trước mặt Hứa Quân Bạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận