Làm Ruộng, Dưỡng Trư, Đại Đạo Trường Sinh

Chương 94: Tô Tinh Thần huyết mạch thức tỉnh, Ma Long hư ảnh?

Chương 94: Tô Tinh Thần huyết mạch thức tỉnh, Ma Long hư ảnh? “Có ảnh hưởng gì?” Hứa Quân Bạch biết rõ còn cố hỏi. Những ngày này, Bạch Hải Thương sư tỷ tại Linh Dược Phong hành động, hắn đều nhìn thấy hết, có thể nói là rất thú vị, để Linh Dược Phong yên tĩnh có thêm một chút niềm vui, cũng có thêm một chút k·h·o·á·i hoạt. Nhị sư tỷ Bạch Thương Hải ngứa tay, mỗi ngày đều tìm bọn hắn luyện tập một chút, với cái tên mỹ miều là giúp bọn hắn gia tăng kinh nghiệm chiến đấu. Thương Đồ sư muội, tu vi của bọn hắn không tệ, nhưng có một cái t·h·iếu hụt lớn, đó là kinh nghiệm chiến đấu không phong phú. Thân là sư bá của bọn hắn, tự nhiên không thể cho phép loại vấn đề này tồn tại, vì để bọn hắn có thể tốt hơn nghênh đón chiến đấu trong tương lai, Nhị sư tỷ Bạch Thương Hải việc nhân đức không nhường ai, tự mình giúp bọn hắn gia tăng kinh nghiệm chiến đấu. Kết quả thì rất rõ ràng, Thương Đồ sư muội ba người đều b·ị đ·ánh và rất t·h·ả·m. Ngày nào cũng b·ị đ·ánh, ai mà chịu được, ba người thật không chịu n·ổi, đến tìm Hứa Quân Bạch hỗ trợ, hi vọng có thể đuổi Bạch Thương Hải đi. Thương Đồ sư muội t·h·ê th·ả·m nhất, nàng là người b·ị đ·ánh nhiều nhất. Có lẽ nàng đối với Bạch Thương Hải sư tỷ có tự nhiên đ·ị·c·h ý, bị Bạch Thương Hải sư tỷ cảm ứng được, sau đó thì hảo hảo giáo dục vị sư muội này, để nàng biết thế nào là sự quan tâm thật sự của sư tỷ. “Sư huynh, ngươi biết rõ còn cố hỏi, Bạch Thương Hải sư tỷ ra tay quá đ·ộ·c ác, huynh xem t·h·ư·ơ·n·g t·í·c·h tr·ê·n người sư muội đi, nếu tiếp tục, sư muội sẽ bị đ·ánh c·hết mất, chẳng lẽ huynh nhẫn tâm nhìn sư muội ta chịu khổ g·ặp n·ạn?” Khổ n·h·ụ·c kế, phải nói chiêu này của Thương Đồ sư muội thật sự hữu dụng, không cần c·ứ·n·g rắn, mà tới mềm mỏng trước. Nàng biết Hứa Quân Bạch ăn chiêu này, chứ c·ứ·n·g rắn thì Hứa Quân Bạch sẽ không phản ứng. Thương Đồ sư muội nhăn nhó, k·é·o xuống vai áo, lộ ra cánh tay trắng nõn, dụ hoặc Hứa Quân Bạch. “Sư huynh, huynh xem, cánh tay của ta toàn v·ết t·hư·ơ·ng, đau quá, ô ô ô.” Diễn kỹ tốt đấy, da t·h·ị·t cũng trắng nữa. Khụ khụ khụ, Thương Đồ sư muội béo lên nhiều thật, không ít tẩm bổ những năm này, được Hứa Quân Bạch nuôi đến trắng trẻo mũm mĩm, so với con gà con gầy yếu năm xưa khác hẳn một trời một vực. “b·ị t·h·ư·ơ·ng ngoài da thôi mà, hai ngày nữa là khỏi, các ngươi nhịn một chút là qua thôi. Nhị sư tỷ sẽ không ở lại lâu đâu.” Thương Đồ sư muội: “......” Tô Tô: “......” Tô Tinh Thần: “......” Ba người cùng trầm mặc, rõ ràng là sư phụ không giúp bọn hắn. Tô Tô chu môi: “Sư phụ, người ta...... Sợ sư bá.” Hứa Quân Bạch đưa tay vuốt ve đầu Tô Tô, cười nói: “Không sao đâu, sư bá con rất tốt, sẽ không nỡ đ·á·n·h Tô Tô đâu.” Tô Tô là người b·ị đ·ánh ít nhất trong ba người, có thể nói là không b·ị đ·ánh chút nào. Tô Tinh Thần và Thương Đồ sư muội mới là t·h·ả·m nhất. Tô Tinh Thần là người khó chịu nhất, c·ô·ng p·h·áp tu luyện của hắn là luyện thể chi p·h·áp, cho nên Bạch Thương Hải sư tỷ sẽ hơi nhằm vào một chút, tăng tốc độ thức tỉnh của hắn. Bạch Thương Hải sư tỷ nhìn ra huyết mạch đặc t·h·ù của Tô Tinh Thần, nên đặc biệt chiếu cố hắn. Bạch Thương Hải ngày nào cũng đầy v·ết t·h·ư·ơ·n·g, ngoài da có, nội t·h·ư·ơ·n·g cũng không ít, cũng may thân thể của hắn đặc biệt, hồi phục nhanh. Cơ bản là ngày hôm sau đều ổn. Dưới sự rèn luyện của Nhị sư tỷ, thân thể của hắn cường tráng hơn thấy rõ, còn nhanh hơn cả xúc c·ứ·t h·e·o. Tô Tinh Thần cũng cảm nh·ậ·n được sự tăng lên, nhưng hắn không muốn b·ị đ·ánh. “Sư phụ, người không giúp đệ t·ử sao?” “Được rồi, đừng giận, ráng một chút là qua thôi mà.” Tô Tô: “???” Xem ra, sư phụ sẽ không đứng về phía bọn hắn rồi. Hứa Quân Bạch giơ tay lên, chỉ vào sau lưng bọn họ. Nhị sư tỷ Bạch Thương Hải đang đi về phía bọn họ. Ba người như lâm đại đ·ị·c·h, vội vàng trốn sau lưng Hứa Quân Bạch, không dám nhìn thẳng Nhị sư tỷ. Nhìn ra được, những ngày này bọn họ b·ị đ·ánh đến ám ảnh tâm lý, có một nỗi sợ tự nhiên với Nhị sư tỷ. Thương Đồ sư muội cũng vậy, không dám ló đầu ra, sợ mình là người b·ị đ·ánh đầu tiên. “Nhị sư tỷ, tỷ lại muốn tìm bọn họ luận bàn sao?” Nhị sư tỷ Bạch Thương Hải cười tủm tỉm liếc nhìn ba người, cả ba rùng mình một cái. Bọn họ nhao nhao cúi đầu, không dám đối mặt với Nhị sư tỷ. “Sư đệ không nỡ à?” “Đâu có đâu có, sư tỷ có thể dìu dắt bọn họ, đó là vinh hạnh của bọn họ, sư tỷ cứ t·ù·y t·i·ệ·n, sư đệ sẽ không nhúng tay.” Hứa Quân Bạch tránh ra, để Nhị sư tỷ t·ù·y t·i·ệ·n đ·ộ·n·g t·h·ủ, không cần lo lắng cho hắn. Ba người nhìn Hứa Quân Bạch biến m·ấ·t, trợn mắt há mồm. Trong đó, Tô Tô k·i·n·h h·ã·i nhất, chỗ dựa cứ thế biến m·ấ·t. Sư phụ quá không có nghĩa khí vậy mà...... “Sư tỷ biết ngay sư đệ hiểu rõ đại nghĩa mà, vậy thì sư tỷ ta cũng không kh·á·c·h khí.” Xoa tay, mỉm cười. Nụ cười đó, trong mắt ba người tựa như ác ma. Bọn họ không khỏi liên tục rùng mình, liếc nhau, tách ra chạy t·r·ố·n. Thương Đồ sư muội chạy nhanh nhất, nàng không muốn b·ị đ·ánh, nhưng đâu biết, chim đầu đàn trúng đạn, chạy càng nhanh, càng dễ b·ị đ·ánh. “Phanh.” Thương Đồ sư muội rất không may, b·ị đ·ánh kẹt cả người trong bùn đất, chật vật không chịu được. Tiếp th·e·o là Tô Tô và Tô Tinh Thần, bất quá là cùng chung số phậ·n. Một người một quyền, b·ạ·o l·ự·c. Nhị sư tỷ cũng không kh·á·c·h khí với bọn họ. Hở ra là đ·á·n·h, đ·á·n·h rất hăng say. Không hề kh·á·c·h khí chút nào. "A a." "Đừng đ·á·n·h nữa mà." "Sẽ c·hết người đấy." "Sư bá, người có thể hay không......" Tiếng kêu t·h·ả·m t·h·i·ế·t, tiếng c·ầ·u x·i·n t·h·a t·h·ứ, tiếng la k·h·ó·c, từng tiếng lọt vào tai. Hứa Quân Bạch khoanh tay, nhìn cảnh này, không có ý giúp đỡ. Mà n·g·ư·ợ·c lại còn đứng bên cạnh bình phẩm. “Oa tắc, Tô Tinh Thần khá đấy, đ·á·n·h nàng đi, đối đầu, đừng sợ, Nhị sư tỷ cũng là người, cũng có thể đ·á·n·h.” “Ai nha nha, đáng tiếc quá, b·ị đ·á·n·h bay rồi, đừng nản chí, vẫn còn cơ hội.” “Ba đ·á·n·h một, vẫn b·ị đ·ánh, các ngươi có biết đ·á·n·h không vậy?” "Trời ơi, Tô Tô giỏi quá, vậy mà đứng lên được." Thật không ngờ, nha đầu Tô Tô lại lợi h·ạ·i vậy, góc độ ra tay xảo trá, là một hạt giống tốt để chiến đấu. Những người khác là dùng man lực chiến đấu, còn Tô Tô dùng đầu óc, dường như đã tìm ra nhược điểm của Nhị sư tỷ, rồi c·ô·ng kích. Chênh lệch thực lực quá lớn, nên bọn họ không thể bù đắp được. Tô Tô b·ị đ·á·n·h bay. Thương Đồ sư muội cũng vậy. Trận chiến này, nói đúng hơn là n·g·ư·ợ·c đ·ã·i, kéo dài nửa canh giờ. Tô Tô nằm trên mặt đất, không còn sức chiến đấu, toàn t·h·ư·ơ·n·g t·í·c·h khắp người. Thương Đồ sư muội thì khỏi nói, cũng giống như Tô Tô. Nhị sư tỷ khi ra tay sẽ không hạ thủ lưu tình. Người ta nói nữ nhân đ·á·n·h nữ nhân là t·à·n nhẫn nhất, so với nam nhân đ·á·n·h nữ nhân còn t·à·n nhẫn hơn, cũng không quan tâm ngươi có phải nữ nhân hay không. Nhị sư tỷ Bạch Thương Hải ra tay cũng không quan tâm thân ph·ậ·n của ngươi, cứ đ·á·n·h trước đã rồi tính. Người cuối cùng còn đứng là Tô Tinh Thần, hắn rất trâu bò, một mực chiến đấu, đi đầu. Hứa Quân Bạch hứng thú nhìn tên đệ t·ử này, trên người hắn có một tầng huyết khí bao phủ. Trong lúc mơ hồ, có thể thấy một con Ma Long đang muốn đột p·h·á thân thể của hắn. “Ma Long sao? Muốn ra ngoài sao?” Tính thời gian thì cũng gần đến rồi. Tô Tinh Thần tu vi tăng lên, thân thể cũng cường tráng hơn nhiều. Ma Long bị kích hoạt nhiều lần, đều bị trấn áp. Lần này, do tâm tình Tô Tinh Thần kích động nên Ma Long lại xuất hiện. Thật hù dọa người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận