Làm Ruộng, Dưỡng Trư, Đại Đạo Trường Sinh

Chương 135: Cực hạn lôi kéo, hại Chương Nhất Đao

Chương 135: Cực hạn lôi kéo, hại Chương Nhất Đao
"A ha ha, Hứa sư đệ, vừa rồi là sư huynh chỉ đùa với ngươi, ngươi sao có thể làm thật đâu."
Phía sau Hứa Quân Bạch, đám đại yêu nhe răng trợn mắt, con nào con nấy hung tàn vô cùng, bọn chúng không hề hy vọng đây chỉ là nói đùa. Đều đã chuẩn bị quần nhau một trận, ngươi lại bảo chưa chuẩn bị kỹ càng?
"Tê tê."
"Rống."
Tiếng gầm giận dữ của đại yêu, yêu uy hung hãn. Đừng nói Chương Nhất Đao, Giải Thải Dung sắc mặt cũng thay đổi theo, nàng nhìn ba con đại yêu kia, Đại Trư Công và Phi Hồn Điệp nàng rất quen thuộc, chính là công thú Hứa Quân Bạch nuôi từ trước đến nay, là yêu thú bị bóc lột, cũng là một trong số những sủng vật của hắn, lại là công thú không thể thiếu của Linh Dược Phong, nhờ chúng nó vất vả cần cù, mới có Linh Dược Phong như ngày hôm nay.
Hứa sư đệ có thể trồng nhiều linh dược như vậy, bồi dưỡng ra nhiều trư nhi như vậy, trở thành nhà giàu nuôi Trư lớn nhất Bạch Vân phái, may mắn mà có chúng nó. Một thời gian không để ý, lại có thêm ba con đại yêu. Giải Thải Dung không khỏi nhớ lại đám đại yêu từng đại náo tông môn, đoạn thời gian đó tìm mãi không thấy bóng dáng chúng nó, cứ tưởng đã chạy mất, không ngờ lại trốn ở chỗ này, tựa hồ rất nghe lời.
Nghiêng đầu, Giải Thải Dung lơ đãng hỏi thăm Chương Nhất Đao sư đệ, rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Vì sao nơi này nhiều đại yêu như vậy? Hai người bọn họ nếu thật động thủ, trong nháy mắt sẽ bị ăn tươi nuốt sống. Tu vi Ngưng Đan đối mặt đại yêu vẫn là kém một chút, chỉ riêng yêu uy thôi cũng khiến bọn họ không thở nổi, huống chi còn có Hứa sư đệ quỷ dị thần bí kia, một khi trận pháp khởi động, e rằng hai người họ sẽ không thấy mặt trời ngày mai.
"Khụ khụ khụ, Hứa sư đệ, ngươi chớ tức giận, Nhất Đao sư huynh đùa với ngươi thôi, hắn chủ yếu là quá gấp, nhất thời quên mất mình đang ở đâu, ngươi đừng so đo với hắn."
Chương Nhất Đao thấy Giải Thải Dung giúp mình nói chuyện, vội phụ họa theo: "Đúng đúng, ta dạo này bận quá, đầu óc hồ đồ rồi, ngươi xem ta này, xin lỗi Hứa sư đệ, là sư huynh không phải."
Không thể không cúi đầu. Tình cảnh này, hắn chỉ có thể cúi đầu. Cúi đầu trước Hứa sư đệ thì có sao, ai bảo đây là Hứa sư đệ.
Hứa Quân Bạch giơ tay, đám đại yêu sau lưng nhao nhao ngồi xuống, nên làm gì thì làm đó, tựa như chuyện vừa rồi chưa hề xảy ra.
"Sư huynh nói đùa, vừa rồi sư đệ cũng đùa với huynh thôi, sư huynh chớ giận."
"......"
Ta dám sao? Chương Nhất Đao không dám phản bác, cũng không dám nói theo lời Hứa Quân Bạch, vị sư đệ này càng ngày càng đáng sợ, đám đại yêu kia thật sự bị hắn thuần phục, trở thành sủng vật của hắn, ba con đại yêu đều vì hắn sử dụng, tin tức này truyền đi, chỉ sợ... Linh Dược Phong quả nhiên là ngọn núi nguy hiểm nhất tông môn, sau này không thể xông bừa. Thực ra, hắn vốn không có ý đó.
"Hứa sư đệ, ngươi phải cứu sư huynh ta, thật, lần này, van ngươi."
"Sư huynh ta cũng là bị ép bất đắc dĩ, Chu sư thúc bảo ta xin ngươi đến Bạch Hạc Sơn, giúp tu bổ trận pháp, sư thúc bảo không dẫn được ngươi đi thì ta cũng đừng về."
"Coi như là thương xót sư huynh, ngươi bồi sư huynh đi một chuyến, được không?"
Hứa Quân Bạch cứ nhìn hắn, không trả lời mà chỉ nhàn nhạt mỉm cười. Chương Nhất Đao bị nhìn đến khó chịu, vỗ ngực nói: "Yên tâm đi Hứa sư đệ, lần này ngươi sẽ không gặp nguy hiểm, Chu sư thúc không phải sư phụ ngươi, nàng sẽ không ra tay với ngươi đâu."
"Sư huynh cam đoan với ngươi, nếu có chuyện gì, sư huynh sẽ bảo vệ ngươi trước."
Hứa Quân Bạch liếc nhìn hắn, mặt đầy vẻ không tin tưởng. Chương Nhất Đao nổi giận: "Hứa sư đệ, ngươi phải tin sư huynh chứ, sư huynh từng lừa ngươi bao giờ?"
Hứa Quân Bạch bật cười: "Ha ha, Chương sư huynh, ngươi lừa ta còn ít sao?"
"Ta không tiện kể ra từng việc một đâu, nói thật, tín dự của huynh trong lòng ta còn không bằng Tống Chân La sư huynh."
Chương Nhất Đao: "......"
Giải Thải Dung ngẫm nghĩ rồi gật đầu, công nhận cách nói của Hứa Quân Bạch. Đúng là như vậy, Chương Nhất Đao sư đệ không đáng tin, Tống Chân La sư đệ tuy rất... nhưng hắn không như vậy. Tóm lại, Tống Chân La sư huynh đáng tin hơn, ít nhất hắn sẽ hoàn thành những việc đã hứa.
"Sư đệ, ngươi nói vậy khiến sư huynh ta rất đau lòng." Chương Nhất Đao bắt đầu giả bộ đáng thương: "Sư huynh ta thật thảm, vì tìm được ngươi, sư huynh ta đợi lâu lắm rồi, van cầu ngươi, sư huynh ta thật không còn cách nào."
"Ta biết sư đệ ngươi am hiểu trận pháp, là người mạnh nhất Bạch Vân phái, ngoại trừ ngươi, những người khác ta không tin được, chỉ là tu bổ mấy trận pháp thôi, không có gì khác, đối với sư đệ mà nói rất đơn giản."
"Sau khi tu bổ xong còn có ban thưởng, nghe nói lần này Chu sư thúc chuẩn bị cho ngươi một món lễ lớn, Hứa sư đệ, ngươi thương xót đi, đi cùng ta một chuyến có được không?"
Không được cứng rắn thì phải mềm mỏng. Chương Nhất Đao ủy khuất ba ba khẩn cầu, hận không thể vùi đầu xuống đất nói chuyện, tư thái này, thật đáng kinh ngạc, đây là lần đầu tiên Hứa Quân Bạch thấy một sư huynh hèn mọn như vậy, hắn híp mắt, chăm chú nhìn hắn, có thể thấy hắn chắc chắn đã nhận được chỗ tốt, nếu không sẽ không bức thiết như vậy. Khiến Hứa Quân Bạch buồn cười, hắn đưa tay ra.
Chương Nhất Đao càng thêm ủy khuất, đau lòng lấy mấy viên linh thạch đưa tới. Hứa Quân Bạch vui vẻ nhìn hắn, không gật đầu. Chương Nhất Đao lại lấy ra một ít thứ, đều là trân tàng bình thường của hắn. Linh dược, khoáng thạch, đưa cho một ít, thấy Hứa Quân Bạch vẫn không vừa lòng, Chương Nhất Đao nhíu mày: "Hứa sư đệ, ngươi phải biết chừng mực."
"Chương sư huynh, huynh có thể không cho." Đồ vật đến tay rồi, tự nhiên phải cất, không có lý nào nhả ra cả.
Chương Nhất Đao khẽ cắn môi, lại lấy ra một nhóm đưa cho Hứa Quân Bạch, đau lòng nói: "Hứa sư đệ, thật không còn gì nữa, chỉ có bấy nhiêu thôi, ngươi mà không đi thì ta thật sẽ thảm lắm."
Hứa Quân Bạch nhìn Giải Thải Dung, gật đầu nói: "Không vấn đề, ta sẽ đi cùng ngươi, nhưng sư tỷ cũng phải đi cùng."
"Tốt tốt tốt, không vấn đề gì." Chương Nhất Đao hưng phấn không thôi, chỉ cần ngươi đi là được, sư tỷ có đi hay không không quan trọng, chỉ cần hắn hoàn thành nhiệm vụ là được, những chuyện khác không nằm trong phạm vi quản lý của Chương Nhất Đao.
"Này này, Chương sư đệ, ta còn chưa đồng ý mà, ngươi vui cái gì?" Giải Thải Dung đưa tay ra, cười tủm tỉm nhìn Chương Nhất Đao. Chuyện không có lợi, ta sẽ không đi. Vậy nên, ngươi hiểu chứ? "Nếu ngươi không hiểu thì không sao, ta về nhà đây."
Chương Nhất Đao khẽ cắn môi, đưa ra một nhóm tài nguyên, đau lòng vô cùng.
"Đi thôi, sư đệ, sư tỷ."
Hứa Quân Bạch giơ tay lên: "Chương sư huynh, sao của sư tỷ lại nhiều hơn ta?"
"......"
Lại lấy ra một nhóm, cân bằng lẫn nhau. Lần này, đến lượt Giải Thải Dung khó chịu.
"Sư đệ, ngươi khinh thường sư tỷ đấy à? Hứa sư đệ nhiều hơn ta? Ta không đi."
Ôi bà cô của tôi ơi. Cắn răng, lại đưa thêm.
Hứa Quân Bạch: "Không được, ta không thể ít hơn sư tỷ."
Giải Thải Dung: "Không được, sư đệ không thể nhiều hơn ta."
Cứ lặp đi lặp lại lôi kéo mấy chục lần, Chương Nhất Đao không làm nữa. Tê. Bị lôi kéo tê liệt luôn rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận