Làm Ruộng, Dưỡng Trư, Đại Đạo Trường Sinh

Chương 125: Trương Xà ra, Càn Nguyên rung chuyển

Chương 125: Trương Xà xuất hiện, Càn Nguyên rúng chuyển
"Đó chính là Trương Xà sao? Quả nhiên là con trai của Trương Đạo, giống nhau như đúc."
"Trương Đạo bị hắn g·iế·t rồi còn bị hắn ăn thịt."
"Trương gia, triệt để xem như chấm dứt, ai cũng không ngờ, Trương Xà lại là người thắng sau cùng."
"Người thắng trong cuộc chiến đấu này, vậy mà lại là hắn."
Mọi người thấy Trương Xà đi tới, nhìn những cử động kỳ quái của hắn, rất chấn kinh và kinh ngạc. Khi người kia tiến vào tầm mắt của đám đông, bọn họ mới p·h·át hiện Trương gia còn có một người như vậy, thật sự quá kinh ngạc và chấn kinh, đám người không khỏi bắt đầu dò xét người đàn ông trước mắt, muốn lần nữa nh·ậ·n biết hắn.
Mộc Lưu Ly đôi mắt chuyển động, cặp mắt nhìn thấu vận m·ệ·n·h rơi vào tr·ê·n người Trương Xà, lại không cách nào thấy rõ ràng, giống như vận m·ệ·n·h của hắn bị che chắn, đục ngầu mơ hồ, dù t·h·i·ê·n vận có khởi động cũng vậy, cái gì cũng không nhìn thấy. C·ái ch·ế·t của Trương Đạo, thêm vào những chuyện kia của Trương gia, khiến vận m·ệ·n·h của Trương Xà trở nên hư vô mờ mịt.
"Vận m·ệ·n·h, không cách nào nhìn thấu, người này cùng Hứa Quân Bạch giống nhau, cải biến vận m·ệ·n·h."
"Người thắng lợi sau cùng ở Càn Nguyên đ·ả·o, cũng là người sau cùng cải biến vận m·ệ·n·h, sư phụ, xem ra ngươi cũng tính sai."
Sư phụ của bọn họ đều tính sai, giờ khắc này, Mộc Lưu Ly không có bi thương, cũng không có kinh hỉ, mà mang th·e·o nỗi lo lắng nồng đậm. Nàng nhìn Trương Xà, càng xem càng thấy đáng sợ, tu vi nhìn không thấu, thực lực cũng không biết. Hết thảy về hắn giống như đều là một cái mê.
Không ai hiểu rõ hắn, cũng không có mấy người biết hắn tồn tại, đưa đến việc tất cả mọi người quan s·á·t mà không ai dám đ·ộ·n·g thủ, cũng không ai dám tới gần. Vùng phụ cận Trương gia đều bị đ·ộ·c xà bao trùm, những đ·ộ·c xà kia đều do Trương Xà tạo ra, vô cùng nguy hiểm. Vô số đ·ộ·c xà mạn t·h·i·ê·n phi vũ, khiến người ta khiếp sợ. Những đ·ộ·c xà này khuếch tán ra bên ngoài, tốc độ khuếch tán rất chậm, tựa hồ muốn bao trùm cả hòn đ·ả·o nhỏ. Độ nguy hiểm của hắn so với Trương Đạo còn kinh khủng hơn ba phần, người chung quanh càng thêm kiêng kị, từng bước một lui về sau.
Những đ·ộ·c xà kia, hễ thấy người là sẽ thôn phệ, người nào vận khí không tốt, trực tiếp trở thành vật trong bụng đ·ộ·c xà.
"Bọn hắn phải làm sao bây giờ? Trương gia hiển nhiên cất giấu bí m·ậ·t to lớn."
"Những đ·ộ·c xà này, không phải một mình Trương Xà có thể khu động ."
Mộc Lưu Ly rất nhanh p·h·át hiện vấn đề của đ·ộ·c xà, số lượng đ·ộ·c xà quá lớn, mỗi một con đều rất khổng lồ, sau khi thôn phệ nhân loại, lại trở nên to lớn và đáng sợ hơn, sự biến hóa này, tựa hồ muốn nuốt m·ấ·t cả hòn đ·ả·o nhỏ.
Trương Xà vẫn đang tắm mình trong ánh nắng, thật sự quá đáng sợ. Nếu không đ·ộ·n·g thủ nữa, có khả năng Càn Nguyên đ·ả·o sẽ bị hắn thôn phệ. Cứ theo tốc độ này, không đến một ngày, hòn đ·ả·o này sẽ luân h·ã·m, tiếp theo những hòn đ·ả·o khác rất nhanh cũng sẽ đi th·e·o con đường luân h·ã·m. Mộc Lưu Ly nhìn về phía Hứa Quân Bạch, thầm nói: "Ngươi muốn làm thế nào?"
Hứa Quân Bạch mang th·e·o sư tỷ cùng Lý Thủy Thủy bọn người lui ra phía sau, cũng không muốn đ·ộ·n·g thủ, cũng không muốn trở thành lưỡi đ·a·o trong tay người khác. Hắn nhìn từ xa, từng chút một lui lại, chính là không dính vào.
"Cả đám đều đang tính toán, ta cũng sẽ không đần độn xông lên, trở thành đ·a·o của các ngươi."
"Đã tìm được sư tỷ rồi, ta chỉ cần bảo vệ tốt sư tỷ là được, những chuyện khác, không có quan hệ gì với ta."
Ý nghĩ của Hứa Quân Bạch rất đơn giản, Càn Nguyên đ·ả·o hủy diệt cũng không có quan hệ gì với hắn. Mục đích lần này của hắn đã đạt được, thực sự không được thì hắn mang th·e·o sư tỷ đi thẳng về, mặc kệ Trương Xà nuốt hết Càn Nguyên đ·ả·o. Người nóng nảy không phải hắn, cuối cùng những người kia không nhịn được, tự nhiên sẽ đ·ộ·n·g thủ.
"Sư tỷ, chúng ta đi."
Nói đi là đi, cũng sẽ không lưu luyến, cũng sẽ không chần chờ, đây chính là Hứa Quân Bạch. Minh Ngữ sư tỷ cũng không muốn Hứa Quân Bạch mạo hiểm, gật đầu. Lý Thủy Thủy cùng Mộng Điệp tự nhiên không cần nghĩ, các nàng khẳng định sẽ đ·u·ổ·i th·e·o bước chân Hứa Quân Bạch, chỉ có bên cạnh hắn mới là an toàn nhất.
Chung quanh Càn Nguyên đ·ả·o ẩn giấu quá nhiều lão quái vật, những lão quái vật kia đi ra nhưng không đ·ộ·n·g thủ, cả đám đều đang t·r·ố·n tránh, chờ người khác đ·ộ·n·g thủ, mục đích rất rõ ràng.
Ba người chạy tới tr·ê·n một hòn đ·ả·o khác xem kịch, tạm thời an toàn.
"Sư đệ, người kia không dễ đối phó đâu." Minh Ngữ sư tỷ mở miệng nhắc nhở.
"Ta biết, cho nên chúng ta phải rời xa hắn."
"Sư đệ ngươi thật thông minh."
"Ha ha ha."
Rời xa phân tranh, rời xa nguy hiểm, mới có thể s·ố·n·g lâu dài hơn. Đây cũng là lý niệm của Hứa Quân Bạch từ trước đến nay. Không gây chuyện, cũng không nhúng tay vào chuyện người khác, làm tốt việc của mình là được. Mặc kệ nhàn sự, ngươi có thể s·ố·n·g rất tốt.
Lý Thủy Thủy có chút lo lắng: "Cứ tùy ý hắn nuốt hết, Càn Nguyên đ·ả·o không xong mất."
"Ngươi muốn đ·ộ·n·g thủ thì cứ đi, ta nói trước rồi, ta muốn trở về, đến lúc đó ngươi bị g·iế·t, ta cũng sẽ không ra tay giúp đỡ ."
Lý Thủy Thủy kinh ngạc quay đầu, nhìn Hứa Quân Bạch băng lãnh vô tình, câu nói này quá h·ạ·i người. Nhưng lại rất bình thường.
"Ta sẽ không đ·ộ·n·g thủ."
Lý Thủy Thủy liên tục cam đoan. Nàng biết Hứa Quân Bạch từ trước đến nay nói là làm được, nói không ra tay là sẽ không xuất thủ. Mộng Điệp nằm nhoài tr·ê·n vai Hứa Quân Bạch, cũng sẽ không đi làm việc ngốc nghếch, cũng sẽ không đ·ộ·n·g thủ, trong khoảng thời gian này chiến đấu đã khiến nàng hiểu rõ chính mình quá yếu, căn bản không phải đối thủ của những lão quái vật kia, tốt hơn hết là nàng nên tiếp tục tu luyện. Lần này đến Càn Nguyên đ·ả·o, Mộng Điệp biết được rất nhiều điều, cũng nhận thức rõ sự nhỏ bé của mình.
Mọi người thấy Hứa Quân Bạch và bọn họ rời xa nguy hiểm, không muốn nhúng tay vào chuyện Trương gia. Một số người cũng bắt đầu rời xa nguy hiểm. Trương Xà bắt đầu tiếp tục thôn phệ, lần này, hắn đi tới. Từng bước một đi tới. Ánh mắt hắn buông xuống. Nhìn về phía một tòa Càn Nguyên đ·ả·o khác, ánh mắt chạm mặt Chu Triều Anh.
Sắc mặt Chu Triều Anh khó coi.
"Chết tiệt, người này để mắt tới Chu gia chúng ta, hắn muốn tiêu diệt Chu gia chúng ta."
Chu gia bị để mắt tới. Là gia tộc còn lại sau cùng ở Càn Nguyên đ·ả·o, cũng là huyết thực tốt nhất, Trương Xà cũng cần huyết thực. Hắn muốn giống như Trương Đạo, diệt tuyệt nhân tính.
"Chạy."
"Các ngươi mau chạy đi, người này còn nguy hiểm hơn Trương Đạo."
Chu Triều Anh trấn giữ phía trước, nàng không thể đi. Trương Xà quét nhìn nàng một cái, tựa hồ có chút k·h·i·n·h th·ư·ờ·n·g. Hắn chuyển ánh mắt, nhìn chằm chằm Lạc Tinh chân nhân.
"Lạc Tinh Nhai Lạc Tinh chân nhân, ta không t·h·í·c·h mùi trên người ngươi."
Hắn đưa tay ra, đ·ộ·c xà c·ắ·n xé mà đi. Đ·ộ·c xà phóng lên tận trời, trong nháy mắt bao trùm bầu trời, Lạc Tinh chân nhân hai tay nắn t·h·u·ậ·t p·h·áp, một viên tinh thần trấn áp mà đến. Ngôi sao to lớn, nghiền nát đ·ộ·c xà. Lạc Tinh chân nhân hai tay triệu hoán tinh thần, trên bầu trời, một viên ngôi sao to lớn rơi xuống.
"Lạc Tinh."
Tinh thần trụy lạc. Chiêu thần thông này, chính là thần thông của Lạc Tinh chân nhân, cũng là danh hào của hắn.
"Ầm ầm."
Hòn đ·ả·o bị tinh thần trấn áp. Đ·ộ·c xà bị g·iế·t đến bảy tám phần. Những đ·ộ·c xà kia chỉ là n·h·ụ·c thể phàm thai, không thể chịu nổi sự trùng kích của tinh thần. Hòn đ·ả·o chìm xuống, tùy thời đều muốn p·h·á toái, lại vẫn cố gánh vác. Tr·u·ng tâm hòn đ·ả·o xuất hiện một cái hố sâu cự đại, một ngôi sao nện vào đó, đột nhiên, tinh thần nứt ra. Một vết nứt nhanh chóng lan tràn, sau đó vỡ nát. Trương Xà một tay b·ó·p nát tinh thần, từ trong bụi mù đi tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận