Hướng Về Tương Lai Nữ Ma Đầu Huy Kiếm

Chương 40: Trợ công vương khương hi dư

**Chương 40: Trợ công vương Khương Hi Dư**
Đoạn Hoài Ca:?
Bây giờ đi ôm Tạ Thương Linh để cho nàng khóc đến mức quân lính tan rã? Ta thấy là hắc hóa Tiểu Khương đại ma vương cùng tiểu phú bà thủ hạ bảo tiêu cùng một chỗ đem ta đánh cho quân lính tan rã a?
Vốn dĩ Đoạn Hoài Ca cũng chỉ ôm tâm lý thử một lần mà nói lời xin lỗi, không ngờ lại thật sự có hiệu quả, thậm chí còn có nhiệm vụ liên hoàn! Hắn đè nén sự kích động trong lòng, ra vẻ tùy ý nói sang chuyện khác:
"Khụ khụ... Tất nhiên tiểu Tạ đồng học đã tha thứ ta, vậy chúng ta tiếp theo vẫn là nói chuyện chính sự đi, Khương Hi Dư, ngươi chừng nào thì cảm khí thành công?"
"Tại cái ngày mà ngươi nửa đêm bảo ta lên đây ăn đồ nướng ngày thứ hai." Tiểu Khương tức giận trả lời.
"Nguyên lai là như vậy, vậy mà ban ngày ngươi còn giả bộ khập khiễng để giành được sự đồng cảm của ta, thật là tâm cơ."
"Ai giành được sự đồng tình của ngươi, ta chỉ là nhắc nhở ngươi về chút nhân tính ít ỏi mà thôi!" Khương Hi Dư bĩu môi nói: "Nồng độ 'mới sinh' của ngươi càng ngày càng cao, cứ tiếp tục như vậy ta thật sự sợ có ngày ngươi đi dọc đường bị người ta đánh chết."
"Đúng rồi, vậy ngươi khi nào thì cảm khí thành công?"
"Tại cái đêm ta nằm viện đó." Đoạn Hoài Ca thản nhiên nói: "Bất quá chỉ là một chút phong sương mà thôi."
"Nguyên lai là ngươi hút linh khí hút đến bất tỉnh?"
"..."
"Không cần để ý những chi tiết này, chúng ta vẫn nên nhìn xa một chút về tương lai thì tốt hơn, tất nhiên hai chúng ta đều đã cảm khí thành công, có phải nên báo cáo với trường học để tiến hành lên lớp?" Đoạn Hoài Ca xoa xoa tay nhỏ, có chút kích động, hắn nhưng là không thể chờ đợi nổi muốn ở trước mặt mọi người thể hiện một phen.
Tần Sương Hàng, ngươi trước tiên đứng lên một chút, được rồi... tha thứ cho ta nói thẳng, các vị đang ngồi đều là rác rưởi!
"Mới không cần, Thương Linh còn chưa cảm khí thành công đâu." Khương Hi Dư khoanh tay nhỏ nói: "Ngươi vừa mới chiếm đại tiện nghi của nàng như vậy, không đợi nàng cùng lên lớp, ngươi có thấy ngại không?"
"Ta cho ngươi biết, tiểu tử ngươi nghiệp chướng nặng nề, về sau phải ở bên cạnh ta cùng Thương Linh làm trâu làm ngựa để hoàn trả!"
"Làm trâu làm ngựa?" Đoạn Hoài Ca ngẩn người, trong lòng tự nhủ đây chính là cái gọi là nhục thân bố thí chuộc tội sao...
Ta thành nam Bồ Tát?
Tạ Thương Linh nghe thấy Khương Hi Dư nói đợi nàng cùng lên lớp, không nhịn được chớp chớp đôi mắt ngập nước, trong lòng hết sức cảm động.
Khương đồng học thật là người tốt... Ngay cả ta, một nữ hài tử không thích sống chung, vậy mà cũng nguyện ý mang theo cùng chơi đùa, còn chờ ta cùng tu hành...
"Ta, ta sẽ cố gắng." Sợ giao tiếp tiểu phú bà không tự chủ nắm chặt nắm đấm, quyết định trở về liền phát động sức mạnh đồng tiền.
Con đường tu hành của nàng kỳ thực cũng không phải chương trình học thống nhất của trường học có thể dạy, ba tháng này đối với rất nhiều người mà nói là thời gian mấu chốt để thay đổi quỹ tích nhân sinh, nhưng đối với Tạ Thương Linh mà nói, lại là 3 tháng có thể dùng để dạo chơi giải sầu.
Bây giờ đã có bạn bè cùng cố gắng, vậy thì sớm bắt đầu một chút cũng không có vấn đề gì!
Nếu như cùng bắt đầu tu hành, có hay không thể cho đám bạn tốt một ít tài nguyên trợ cấp nho nhỏ? Nếu trực tiếp cho thì có thể hay không làm tổn thương lòng tự trọng của bọn hắn?
Nếu như Đoạn Hoài Ca biết Tạ Thương Linh còn có phiền não như vậy, nhất định sẽ không nhịn được mà rơi lệ đầy mặt.
Kỳ thực lòng tự trọng của ta ngược lại cũng không mãnh liệt như vậy. Đối với chuyện "ăn bám" này, bản tọa có ranh giới đạo đức rất linh hoạt.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tạ Thương Linh lộ ra vẻ hơi lo lắng, Khương Hi Dư nhìn thấy, còn tưởng rằng sợ giao tiếp tiểu phú bà là đang khổ sở vì chuyện vừa rồi, không nhịn được ở dưới bàn vụng trộm đá Đoạn Hoài Ca một cước.
Đều là ngươi làm chuyện tốt!
Tiểu Khương đại ma vương rất là thông cảm với cảm xúc của Tạ Thương Linh: Một nữ hài đơn thuần thẹn thùng, làm người trìu mến, cơ bản không thể nào nói chuyện cùng người khác, đột nhiên lại cùng một nam hài ôm nhau ngã xuống, đổi lại là ai cũng phải suy sụp một hồi!
Nghĩ tới đây, Khương Hi Dư lặng lẽ lấy điện thoại di động ra, ở dưới bàn ấn mở khung chat của Đoạn Hoài Ca:
【 Lát nữa ta giả bộ đi toilet, ngươi phải thật sự nghiêm túc thành khẩn xin lỗi Thương Linh!】
【 Cá mập đi ngươi [biểu tượng cảm xúc].jpg】
【 Mặt khác đậu đỏ đốt cùng trà sữa bánh gatô mang lên không được phép ăn trước! Phải chờ ta trở về rồi cùng ăn!】
Đoạn Hoài Ca liếc nhìn màn hình, thấy tin nhắn mới vừa nhảy ra, có chút kinh ngạc nhìn Tiểu Khương đại ma vương. Không nghĩ tới cô nương này tâm tư vẫn rất tinh tế, lại còn suy xét đến việc nếu nàng có mặt thì Đoạn Hoài Ca có thể sẽ không dám nói.
Lệ mục, ai nói ma đầu lãnh huyết vô tình, ma đầu quá tuyệt vời!
Chỉ là có chút thèm ăn, nếu nuôi nàng thì hệ số Engel của gia đình sẽ quá cao.
Từ nãy đến giờ cũng không tìm được cơ hội thích hợp để ở riêng cùng sợ giao tiếp tiểu phú bà, không ngờ hôm nay lại được Khương Hi Dư trợ công một đợt, vậy bản tọa phải thật sự nắm chắc cơ hội này.
"Ta đi phòng rửa tay một lát."
Nghe thấy Tiểu Khương đại ma vương nói câu này, thân thể nhỏ bé của Tạ Thương Linh run lên một cái, ngẩng mắt nhìn thân ảnh nữ hài rời đi, cuối cùng cũng không dám nói ra lời muốn đi cùng nàng...
Vừa mới cùng Đoạn Hoài Ca ôm nhau ngã xuống đất, bây giờ lại ở trước một cái bàn đơn độc ở chung, nội dung cốt truyện này có chút không đúng sao?
Tiểu sợ giao tiếp nhỏ bé, yếu ớt, đáng thương lại bất lực, sắp phải đối mặt là Đoạn Hoài Ca đang dốc toàn lực tấn công.
Không khí trên sân lập tức trở nên căng thẳng, Tạ Thương Linh thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim mình đập, nàng cúi đầu, miệng hơi hé ra, run rẩy nâng menu trước mặt lên, giả vờ hết sức chuyên chú chọn món ăn.
Đoạn Hoài Ca nhìn tiểu đà điểu trước mắt đang vùi đầu thật sâu vào trong menu, không nhịn được có chút buồn cười, một tiểu tỷ tỷ rất đáng yêu, nói chuyện với người khác đều sẽ đỏ mặt, làm sao có thể biến thành trà khí ngang dọc ba vạn dặm, đùa giỡn thiên kiêu như đùa giỡn cẩu, trà đế đâu, rốt cuộc là ai làm chuyện tốt!
A, là ta à, vậy thì không sao.
"Tiểu Tạ đồng học, chúng ta đã chọn món xong rồi." Đoạn Hoài Ca không nhịn được nhắc nhở.
"Úc... A, ta xem một chút... Còn có hay không thứ gì cần gọi thêm." Tạ Thương Linh nhỏ giọng nói.
Đoạn Hoài Ca rút menu từ trong tay nữ hài ra, lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn hết sức làm người ta trìu mến, hôm nay tiểu Tạ vẫn đội một chiếc mũ lớn, vành nón ép xuống liền có thể che khuất hơn phân nửa khuôn mặt. Hắn bất đắc dĩ mở miệng nói:
"Ta là ma vương ăn thịt người sao? Vì cái gì ngươi lại có vẻ như ta muốn xử lý ngươi vậy."
"Xin, xin lỗi..."
"Câu nói này hẳn là ta phải nói mới đúng." Đoạn Hoài Ca nhìn chăm chú vào gương mặt nữ hài nói: "Là ta có lỗi với ngươi."
"A..." Sợ giao tiếp tiểu phú bà yếu ớt trả lời: "Không, không có gì."
"Ngươi xác định hai chúng ta chuẩn bị cứ như vậy mà xin lỗi lẫn nhau sao?" Đoạn Hoài Ca dang hai tay ra nói: "Tính ra thì đây cũng là lần thứ ba chúng ta chính thức gặp mặt a?"
"A đúng, lần đầu tiên có thể không tính là chính thức như vậy, ngươi nói có đúng không... tiểu Tạ đồng học?"
Đoạn Hoài Ca nói xong lại nháy mắt mấy cái, làm ra động tác hư thanh giống như đêm đầu tiên gặp mặt, Tạ Thương Linh thấy thế dường như hồi tưởng lại dáng vẻ bối rối nghiêng đầu bỏ chạy của mình ngày đó, không nhịn được đỏ bừng mặt, cúi đầu, nhẹ nhàng cắn môi...
Hỏng, người xấu... Đều qua đi lâu như vậy, còn lấy chuyện ngày đó ra cười ta...
Quả nhiên giống như Khương đồng học nói, Đoạn Hoài Ca căn bản không phải người tốt lành gì...
Bạn cần đăng nhập để bình luận