Hướng Về Tương Lai Nữ Ma Đầu Huy Kiếm

Chương 216: Thiên Sư phủ tương lai Thiên Sư

Chương 216: Thiên Sư phủ tương lai Thiên Sư
Kinh nghiệm giang hồ ít ỏi, hai người cứ như vậy đã trúng kế của một người một yêu, trở thành kho lúa tinh khí của miêu yêu tinh. Con miêu yêu kia rất ngạo kiều mà liếm liếm móng vuốt của mình, trầm giọng nói: "Trên người hai người này linh khí rất đủ, tinh khí sung mãn, rất nhanh ta liền có thể góp nhặt đủ tinh khí, tiến vào giai đoạn thứ hai của hóa hình."
"Vậy mau động thủ đi, một hồi nữa cho bọn hắn thi triển một chút mất hết ức thuật, cứ nói bọn hắn bị ngươi đánh ngất xỉu." Vị lão ca Nhị Thứ Nguyên xem ra không phải lần đầu tiên làm chuyện loại này, quá trình đều đã quen thuộc đến mức dễ dàng. Miêu yêu thụ đồng thoáng qua một tia quái dị.
Thời đại này, nghịch thiên càng ngày càng nhiều, khiến cho người bình thường lộ ra hết sức mi thanh mục tú... Tên Nhị Thứ Nguyên này đã không cứu nổi, vì có thể thấy Miêu Miêu mình nuôi biến thành Miêu nương, không tiếc hóa thân ác ma cùng yêu ma múa may, chủ động dẫn dụ nhân loại người tu hành để nó hấp tinh khí, gia tốc tiến trình hóa hình.
Người bình thường sau khi bị hút tinh khí tự nhiên là tổn thương nguyên khí nặng nề, nhưng mà người tu hành sau khi Cảm Khí có thể thông qua thổ nạp linh khí khôi phục bản nguyên.
Những người tu hành bị hút tinh khí bình thường sẽ chỉ may mắn bản thân bảo vệ được một mạng nhỏ, đồng thời bị một con miêu yêu còn chưa hóa hình thống kích rõ ràng có chút mất mặt, cho nên bọn hắn cũng sẽ không quá chủ động nói ra bên ngoài. Lại thêm miêu yêu mỗi lần hút đều rất khắc chế, cho nên dù hai người hùn vốn lừa không ít người, nhưng cũng vẫn không có bao nhiêu tin tức để lộ.
Trạch nam Nhị Thứ Nguyên đang muốn vén tay áo lên giúp miêu yêu đem hai người mang tới trong phòng, lúc này tiếng chuông cửa bỗng nhiên vang lên, khiến cho một người một mèo trong phòng lập tức cả kinh.
"Tình huống gì? Hai người bọn hắn còn có đồng bọn?"
"Không có khả năng... Bọn hắn nói đồng bọn đi Lạc Dương..."
Nhị Thứ Nguyên đẩy kính đen, trước tiên hao tốn chút khí lực đem Lâm Miểu cùng Tiền Đạt hai người mang đến nhà vệ sinh, sau đó cẩn thận từng li từng tí tới cửa, liếc mắt nhìn điện tử mắt mèo.
Đứng ngoài cửa là một tiểu nữ hài ôm búp bê vải, ước chừng tám chín tuổi, khuôn mặt phấn điêu ngọc trác, vừa nhìn đã thấy rất đáng yêu. Nàng nhút nhát đứng ở đằng kia, thoạt nhìn đơn thuần trong vắt, người vật vô hại. Nhị Thứ Nguyên nghĩ nghĩ, mở cửa phòng ra, hỏi:
"Tiểu muội muội, ngươi tìm ai?"
"Ta tìm ngươi nha." Tiểu nữ hài chớp chớp đôi mắt to ngập nước trả lời.
"Ngươi tìm lộn người, ta không biết ngươi."
Nhị Thứ Nguyên nói xong liền định đóng cửa phòng lại, không ngờ cửa ra vào lại bị tiểu nữ hài duỗi một chân ra chặn lại, nàng cười ngọt ngào, lấy điện thoại di động ra, chỉ chỉ lên màn hình đối thoại, nói: "Cái này 'Ma Pháp Thiếu Nữ Nhất Thế Thôi' không phải liền là ngươi sao?"
Ân?
Nhỏ như vậy tiểu cô nương, vậy mà lại gia nhập linh khí khôi phục hỗ trợ nhóm?
"Ngươi tới tìm ta làm cái gì?"
"Đừng khẩn trương." Tiểu la lỵ nụ cười vẫn như cũ ngọt ngào; "Ta là tới giúp ngươi sám hối."
"Sám hối? Hướng ngươi sám hối?" Nhị Thứ Nguyên bị lời của bé gái chọc cười: "Ngươi có chứng nhận tư cách tu nữ sao?"
"Ý của ta là... Ta có thể tiễn đưa ngươi đi đeo vòng tay bạc, đến lúc đó ngươi liền biết làm như thế nào sám hối."
Tiếng nói của tiểu nữ hài chợt trở nên lạnh lẽo, bàn tay nắm chặt cánh cửa thoáng chốc toát ra lôi quang chói mắt!
"Không có chuyện gì... Không có chuyện gì... Choáng váng đầu là bình thường... Hít sâu... Rất nhanh thì sẽ tốt thôi."
Thê mỹ lôi quang quán chú vào trong cơ thể Nhị Thứ Nguyên, kèm theo lời nói nhỏ như ác ma của tiểu la lỵ, Nhị Thứ Nguyên chỉ cảm thấy chính mình muốn bị lôi quang tiêu diệt. Lúc này, miêu yêu giấu ở trên chỗ tối tìm được cơ hội, nhào lên, tiểu la lỵ thấy thế khóe miệng nổi lên một tia cười lạnh, một tay khác cũng sáng lên lôi quang.
"Yêu nghiệt! Bản tọa tin rằng ngươi khải trí không dễ, vốn định hơi thi trừng trị, không nghĩ tới ngươi lại chủ động tự tìm cái chết! Vậy cũng đừng trách bản tọa vô tình!"
"Nghe cho kỹ, hôm nay tru sát ngươi, chính là Giang Nam Thiên Sư phủ, không tới đời thứ sáu mươi sáu Thiên Sư, Trương Chi Dao là ta!"
Tiểu nữ hài ngạo nghễ nói ra những lời này, dường như muốn để cho hai người chết rõ ràng, miêu yêu bị tiểu nữ hài dùng Chưởng Tâm Lôi đánh đến lăn lộn đầy đất, phát ra tiếng kêu rên thê lương.
Cái này khác với tổ hợp kỹ năng của Lâm Miểu và Tiền Đạt, Thiên Sư phủ Lôi Pháp chuyên khắc tất cả ác quỷ quái vật, sơn tinh dã quái, thuộc loại đối với yêu thú đặc công.
Bất quá, cũng bởi vì có người chia sẻ áp lực, trạch nam Nhị Thứ Nguyên khôi phục một chút ý thức, hắn nhìn con miêu yêu đang lăn lộn đầy đất, cắn răng ánh mắt quyết tâm, muốn vận chuyển linh lực phản kích, bất quá Lôi Pháp của tiểu la lỵ trước mắt uy năng kinh người.
Nếu là có cái thứ gì có thể kiềm chế một chút cái này táo bạo la lỵ liền tốt... A miêu chắc chắn không được, Lôi Pháp khắc chế nàng...
Ân? Có!
Trạch nam Nhị Thứ Nguyên bỗng nhiên hai mắt tỏa sáng, thừa dịp tiểu la lỵ dùng Chưởng Tâm Lôi đánh miêu yêu, gian nan lấy từ trong túi ra một tấm lá bùa mỏng...
Linh lực rót vào trong đó, trận văn sáng lên, một gương mặt chỉ tồn tại trong Anime Nhị Thứ Nguyên hiện ra, tia sáng dần dần liễm đi, lộ ra phía dưới thân thể bắp thịt cuồn cuộn của kim giáp lực sĩ.
Tiểu nữ hài:?
Đây là thứ quỷ gì? Nghịch thiên nào làm ra loại lực sĩ phù triện phản nhân loại như vậy?
Nàng cũng không quá để ý, chẳng qua là cảm thấy người có thể làm ra loại đồ chơi này cũng là nghịch thiên. Tiện tay một đạo lôi quang chui vào trong thân thể Ma Pháp Thiếu Nữ - Kim Giáp Lực Sĩ, lại phảng phất như một khối đá ném vào hồ nước, chỉ nhấc lên một hồi gợn sóng nhàn nhạt.
Ân?
Tiểu nữ hài có chút không tin, lại đánh ra mấy đạo lôi quang, nhưng Ma Pháp Thiếu Nữ vẫn không hề có dáng vẻ bị tổn thương. Nàng phảng phất như một bức tường thành, nằm ngang ở đó ngăn trở tiểu nữ hài vượt qua.
Trạch nam Nhị Thứ Nguyên thừa cơ thoát ly khỏi phạm vi lôi quang, đỡ dậy con miêu yêu bị thương nặng.
Thật không nghĩ tới, trước đây bị tên gian thương kia lừa mua một tấm Ma Pháp Thiếu Nữ phù triện, thế mà thật sự có một ngày có tác dụng.
Thật không hổ là một câu quảng cáo kia: Cao nhất tường thành!
Tiểu cô nương này thật là có chút tà môn... Mới tám chín tuổi, một tay Chưởng Tâm Lôi xuất thần nhập hóa, đánh đến hai người suýt chút nữa bị đoàn diệt... Đây nếu tiếp tục kéo xuống, mấy người hết thời gian hiệu lực của phù triện, còn phải bị nàng tận diệt.
"Lên! Đem nàng bắt lại, hẳn là đủ ngươi hút rất lâu!"
Miêu nương ủy khuất kêu hai tiếng, lông tóc trên người bị cháy không ít, rõ ràng nó đối với tiểu nữ hài trước mắt vừa sợ vừa hận.
Mắt thấy chính mình liền bị vây quanh, tiểu nữ hài rên lạnh một tiếng, một đạo lôi quang tính toán tránh đi Ma Pháp Thiếu Nữ công kích, chạy trốn Nhị Thứ Nguyên cùng Miêu nương, nhưng không ngờ tên Kim Giáp Lực Sĩ kia lại chủ động đón đỡ công kích của nàng, vững vàng làm cho người khác chấn kinh.
???
Còn dám thái quá hơn một chút không?
Tiểu nữ hài cảm giác mình bị ác tâm hỏng rồi... Cái này Kim Giáp Lực Sĩ Phù là gì chứ? Một chút tính công kích không có, chỉ có thể chịu đòn, hơn nữa còn chủ động kháng đòn, khi có nó, gần như tương đương với việc có thêm một tầng bảo hộ.
Nếu thật bị bao vây, tình cảnh của tiểu nữ hài sẽ trở nên tương đối nguy hiểm, mặc dù tu vi của nàng cao hơn một người một mèo trước mắt, Lôi Pháp cũng tương đối khắc chế miêu yêu, nhưng mà thủ đoạn công kích mạnh nhất của nàng đã bị Ma Pháp Thiếu Nữ Lực Sĩ phù triện phế đi một nửa...
Đang lúc tiểu nữ hài do dự có nên rút lui một chút hay không, sau lưng bỗng nhiên truyền tới một thanh âm trang bức nhàn nhạt:
"Ban ngày ban mặt, nơi nào dung nạp được yêu nghiệt ngang ngược, các ngươi bắt huynh đệ ta, xem như đá trúng thiết bản! Bản tọa... Ân?"
Tấm phù triện này... Hình như có chút quen mắt?
Bạn cần đăng nhập để bình luận