Hướng Về Tương Lai Nữ Ma Đầu Huy Kiếm

Chương 181: Các ngươi người trẻ tuổi chơi rất lớn

**Chương 181: Các ngươi, đám người trẻ tuổi, chơi thật lớn**
Ký ức tối hôm qua đã mơ hồ không rõ, Đoạn Hoài Ca chỉ nhớ rõ chính mình cùng Yến Thu Tịch vừa u·ố·n·g· ·r·ư·ợ·u vừa nói chuyện phiếm, cuối cùng uống say lại gọi một rương rượu trắng, giao hẹn lẫn nhau không ai được dùng linh lực giải rượu...
Tiếp đó... hắn liền biến thành bộ dáng này.
Bản tọa bị t·ửu sắc g·ây t·hương t·ích, chật vật đến thế là cùng... Từ hôm nay trở đi, kiêng rượu!
Đoạn Hoài Ca thầm p·h·át thệ trong lòng, sau đó vô thức cảm thụ một chút lòng bàn tay mềm mại. Có nghiên cứu khoa học chỉ ra, mỗi một nam nhân khi cùng bạn lữ chung g·i·ư·ờ·n·g chung gối, bất luận là ngủ hay thức, đều có thể tinh chuẩn nắm c·h·ặ·t một tay.
Điều này không thể trách ta... Cũng là t·ửu sắc làm hư chuyện thôi! Đoạn Hoài Ca yên lặng an ủi chính mình, không vội dời tay nhỏ đi, mang theo vẻ ủ rũ của người say rượu chưa tỉnh, tiếp tục nhắm mắt định bụng ngủ bù một giấc.
Gian phòng ấm áp thoải mái, hồng nhan xinh đẹp động lòng người nằm bên cạnh, nếu trước mắt là một giấc mộng, Đoạn Hoài Ca hy vọng được hưởng thụ thêm chút nữa rồi hẵng tỉnh lại.
Đậu hủ này chẳng lẽ không nên ăn? Trước kia Yến Thu Tịch không ngừng tạo ta vàng d·a·o, ta đều không nổi giận đấy thôi! Còn nói cái gì mà ta ăn luôn nàng thì sẽ được bao nhiêu phúc lợi...
Bản tọa hôm nay phải đem tội danh này x·á·c nh·ậ·n! Nếu không, chẳng phải sẽ bị tiểu Khương cùng Tần Vương coi là chát phèn sao?
Ân? Ta có phải có chút bên nặng bên nhẹ? Luôn để tay trái hưởng thụ, tay phải vất vả cả một đời cũng không Mạc Thượng Tuyết chính là bạch t·ử...
Chưa t·r·ải qua t·ai n·ạn thì chưa biết sợ a!
Đoạn Hoài Ca suy xét lại lỗi lầm của mình, quyết định kịp thời sửa đổi, nhưng khi hắn muốn đổi tư thế để tiếp tục hưởng thụ phúc lợi, đột nhiên p·h·át hiện tay phải dường như bị thứ gì t·r·ó·i buộc, đầu g·i·ư·ờ·n·g còn vang lên tiếng kim loại lách cách.
Không phải... Cái xúc cảm này... Chẳng lẽ là?
Đoạn Hoài Ca bỗng quay đầu nhìn, p·h·át hiện mình không biết từ lúc nào đã bị còng một tay ở đầu g·i·ư·ờ·n·g, nửa người tr·ê·n bị l·ộ·t· ·s·ạ·c·h, lộ ra thân hình cân xứng nhờ tu luyện Hồng Liên Đoán Thể Quyết tiểu thành...???
Không phải... Yến vương, hai chúng ta đêm qua chơi lớn đến vậy sao? Bản tọa sao một chút ký ức cũng không nhớ n·ổi?
Hơn nữa... Phong cách gian phòng này hoàn toàn khác với kh·á·c·h sạn, n·g·ư·ợ·c lại càng giống phòng của một nữ hài nào đó. Trong phòng có vẻ hơi lộn xộn, mặt tường trắng vẽ tay hình đám mây màu san hô quýt, bên tường treo xen kẽ những bức ảnh du lịch như hồ nước mặn Bolivia khi lặn, hồ lưu tinh Sahara chụp ảnh chậm...
Tr·ê·n bàn sách bày một khung hình tinh xảo, bên trong là một chiếc lá phong trông rất s·ố·n·g động, tạp chí địa lý và t·r·ộ·m mộ tiểu thuyết bị úp tùy ý lên bàn, phía tr·ê·n còn dán một tờ ghi chú, tr·ê·n tường là những tấm ảnh, vật kỷ niệm kỳ lạ, trong góc là tượng gỗ điêu khắc hình lôi kích và con rối lông nhung đáng yêu. Những thứ này nhìn như chẳng liên quan, nhưng khắp nơi đều bộc lộ tính cách hoạt bát, đáng yêu của chủ nhân căn phòng.
Đây là... phòng của Yến Thu Tịch?
Đoạn Hoài Ca nhất thời có chút mộng b·ứ·c, không biết mình rốt cuộc đã t·r·ải qua những gì, hắn đau đầu muốn nứt, tay phải còn bị còng ở bên g·i·ư·ờ·n·g, không có cách nào day huyệt Thái Dương...
Ca môn bây giờ có phải nên đ·á·n·h thức Yến vương dậy để hỏi rõ tình huống không?
Đoạn Hoài Ca đang hoài nghi nhân sinh, thì cửa ra vào đột nhiên truyền đến ba tiếng gõ cửa, một phụ nhân lên tiếng: “Thu Thu, có phải nên rời g·i·ư·ờ·n·g? Dẫn bạn con ra ngoài gặp người nhà một chút.”
Thu Thu? Dẫn bằng hữu gặp người nhà? Chữ viết tuy nhỏ, nhưng CPU của ta nhất thời có chút không đủ dùng...
Đoạn Hoài Ca sững s·ờ tại chỗ, còn đang tiêu hóa lượng thông tin lớn, phụ nhân bên ngoài thấy không có tiếng t·r·ả lời, dứt khoát đẩy cửa ra, vừa vặn đối diện với ánh mắt mộng b·ứ·c của Đoạn Hoài Ca...
Nhất là khi phụ nhân nhìn về phía tay của Đoạn Hoài Ca bị còng ở đầu g·i·ư·ờ·n·g, cùng với một tay khác của hắn đang khoác lên nắm tuyết của Yến vương tiểu tỷ tỷ, bầu không khí trở nên vô cùng quỷ dị...
Phụ nhân để lại một ánh mắt đầy ẩn ý, sau đó chậm rãi đóng cửa lại, lắc đầu ho nhẹ nói: “Kia cái gì... tiểu Đoạn à... Gọi Thu Thu rời g·i·ư·ờ·n·g đi... Con bé này nếu không có người giục, đoán chừng có thể ngủ đến tối.”
“Ta biết các ngươi đám người trẻ tuổi chơi đến tương đối lớn, nhưng mà lát nữa không chắc có người nhà khác tới làm kh·á·c·h, hai người các ngươi nên thu thập một chút...”
Đoạn Hoài Ca:?
Thứ đồ gì?
Hắn vội vàng lay Yến Thu Tịch đang ngủ say bên cạnh, lo lắng thúc giục: “Thu Tịch, mau tỉnh lại, xem đây là có chuyện gì...”
Ngươi mang ta tới chỗ nào? Đây còn là Giang Nam sao?
“Thế nào...” Yến vương ngái ngủ mở mắt, mày hơi nhíu lại, tựa hồ vẫn chưa hồi phục từ trạng thái say rượu. Nàng nhìn Đoạn Hoài Ca đang để trần nửa người tr·ê·n, rồi nhìn tay phải bị còng của hắn, cuối cùng dời ánh mắt đến tay trái không thành thật của hắn...
Không phải... Ca, ngươi lay ta dậy thì cứ lay... Tại sao nhất định phải đặt ở nơi này d·a·o động? Vất vả lắm mới leo l·ên đ·ỉnh núi nên không nỡ xuống đúng không?
Còn có... Còng tay? Tỷ, đêm qua chúng ta chơi lớn đến vậy sao?
“Xảy ra chuyện lớn, mau nhìn xem đây là đâu...!” Đoạn Hoài Ca vội hỏi.
“Ân... A? Đây không phải phòng của tỷ sao? Ta về nhà rồi?” Yến Thu Tịch ngạc nhiên nói.
Rất nhanh nàng liền ý thức được điều không t·h·í·c·h hợp, nụ cười vừa rồi tr·ê·n mặt trong nháy mắt c·ứ·n·g ngắc, chợt hóa thành nỗi hoảng sợ tột cùng...
Ta trở về Yến kinh?
Vẫn là cùng Đoạn Hoài Ca!?
Đoạn Hoài Ca đau lòng nhức óc nói: “Yến Thu Tịch, ngươi xem ngươi đã làm những gì, dụ dỗ nhà lành t·h·iếu phu... Hôm qua ta đã khuyên ngươi đừng uống quá nhiều, ngươi cứ thế không nghe!”
“Ngươi t·h·iếu tới! Hôm qua không phải ngươi cứ bảo ta đừng nuôi cá sao! Còn trào phúng ta xem như người phương bắc t·ửu lượng.” Yến vương nhanh chóng vung nồi theo bản năng: “Nếu không ta có thể uống nhiều như vậy sao!”
“Bình tĩnh... Thu Tịch, chúng ta bây giờ đổ lỗi cho nhau cũng không thay đổi được sự thật đã đến Yến kinh.” Đoạn Hoài Ca bình tĩnh nói: “Quan trọng nhất bây giờ là nghĩ cách giải quyết vấn đề... Ngươi mau mở còng tay cho ta.”
“Còng tay? Ta không có chìa khóa.” Yến Thu Tịch nói với vẻ cổ quái: “Không phải... Ca, trước kia ta thấy ngươi và Khương Hi Dư làm trò kia, còn tưởng ngươi là S, không ngờ ngươi lại là...”
“Ngươi im miệng cho ta!” Đoạn Hoài Ca giận dữ nói: “Chắc chắn không phải ta! Có gan ngươi xem giá·m s·át tối qua!”
“Đừng nói d·ố·i, ta sẽ không kỳ thị ngươi.” Yến vương tri kỷ an ủi: “Đừng sợ, còng tay nhỏ thôi, ta giúp ngươi b·ẻ· ·g·ã·y là được, cần gì chìa khóa!”
Yến vương xung phong nh·ậ·n việc giúp Đoạn Hoài Ca thoát khốn, bằng vào thực lực n·h·ụ·c thân Trúc Cơ trung kỳ của nàng, nếu là còng tay bình thường thì có thể dễ dàng bẻ gãy, nhưng còng tay này dường như là hàng đặc chế, Yến Thu Tịch dùng sức cũng không thể mở ra.
Đoạn Hoài Ca im lặng nhìn nữ hài, tự nhủ tiểu t·ử ngươi rốt cuộc lấy cái gì còng tay ta?
“Được rồi được rồi, chúng ta vẫn là dùng lưỡi đ·a·o c·h·ặ·t đi, đồ chơi này chắc là p·h·áp bảo đặc chế dành cho người tu hành?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận