Hướng Về Tương Lai Nữ Ma Đầu Huy Kiếm

Chương 153: Đoạn Hoài ca, ngươi cái này xuất sinh!

Chương 153: Đoạn Hoài Ca, đồ cầm thú nhà ngươi!
Tiểu sợ giao tiếp giật mình tại chỗ, đôi mắt mở to lom lom nhìn Đoạn Hoài Ca càng lúc càng đến gần, đầu óc trống rỗng, thậm chí quên cả hô hấp...
Đoạn, Đoạn, Đoạn đồng học, những lời này là... có ý gì? Cái gì gọi là... Người kia miêu tả cũng có thể là ta?
Tạ Thương Linh căng thẳng đến mức không dám nhúc nhích, đừng nói đến việc nuốt nước bọt, ngay cả hai mắt cũng không dám chớp, chỉ sợ lơ là một chút, khuôn mặt gần trong gang tấc kia của Đoạn Hoài Ca sẽ hôn lên môi nàng.
Trong phòng yên tĩnh đến mức gần như chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập của Tạ Thương Linh, tiểu sợ giao tiếp không thể không thừa nhận, kỳ thực ngay từ đầu, nàng đã từng đem bản thân ướm thử vào khuôn mẫu đó, xong còn cảm thấy rất phù hợp.
Thế nhưng, sự khiển trách mãnh liệt về mặt đạo đức và sự thiếu tự tin đã khiến nàng quyết định phủ định lựa chọn này, hơn nữa đem khuê mật tiểu Khương điền cứng vào.
Không nói những cái khác, ưu điểm duy nhất của tiểu Tạ chính là khả năng tưởng tượng phong phú, đừng quan tâm mấy điều này có thích hợp với Khương Hi Dư hay không, ngược lại không thích hợp cũng phải thích hợp!
Nàng cứ như vậy cưỡng ép thuyết phục bản thân, tiếp đó bắt đầu cân nhắc xem có nên đem tình cảnh khốn khó mà tiểu Khương đang gặp phải nói cho nàng ấy hay không —— Tần Yến nhìn chằm chằm, cha của mình lại còn nghĩ tham gia náo nhiệt tác hợp các nàng, vậy khuê mật thân yêu này của ta biết đặt ở đâu?
Kết quả, tiểu Tạ lâm vào vòng xoắn xuýt của chính mình... Nhưng bây giờ đột nhiên Đoạn Hoài Ca nói... Nàng đây là đang đẩy hắn ra ngoài.
Ý của Đoạn đồng học lẽ nào là... Người kia kỳ thực là ta?
Tiểu sợ giao tiếp tim đập thình thịch không ngừng, khuê mật lễ pháp không thể trái... Ta đây là đang có lỗi với Hi Dư nha!
Thế nhưng, lễ pháp tuy không thể bỏ, nhưng mũi chân của tiểu sợ giao tiếp không hiểu sao vẫn hơi kiễng thêm vài phần, để Đoạn Hoài Ca có thể càng dễ dàng mà nếm thử đôi môi anh đào của nàng...
Đoạn Hoài Ca vốn dĩ chỉ định dọa tiểu sợ giao tiếp đáng yêu này một chút, không ngờ nàng lại nhắm mắt kiễng chân, lập tức không nhịn được chậm rãi đánh ra một dấu chấm hỏi.
Không phải, tỷ à, ngài Lễ bộ Thượng thư hôm nay là muốn làm chấm dứt có đúng không?
Trước kia Đoạn Hoài Ca cũng chỉ nghĩ trêu chọc tiểu Tạ đồng học một chút, tiện thể hóa giải sự lúng túng vì hiểu lầm tiểu Tạ muốn thổ lộ, không ngờ vô tâm cắm liễu liễu lại xanh um, Tạ Thương Linh một bộ mặc chàng tùy ý làm gì, ngược lại làm cho bản năng "lão tra nam" của Đoạn Hoài Ca có chút khởi động.
Nhất là khi Tạ Thương Linh nhắm mắt, căng thẳng đến mức không nhịn được liếm môi một cái, động tác nhỏ tràn ngập cám dỗ này càng khiến hắn suýt chút nữa không nhịn được mà hôn lên.
Tỉnh táo, lão Đoạn, đêm nay "A" bên trên đi, ca môn sợ là sau này đều phải hát "song sắt lệ" (ý chỉ phải vào t·ù).
Hắn lấy nghị lực cực lớn dời tầm mắt của mình khỏi bờ môi sạch sẽ mỹ hảo của tiểu Tạ, lấy tay sờ sờ cái mũi nhỏ của nàng, nói: "Đang hỏi ngươi đấy, nhắm mắt là không muốn trả lời sao?"
Tạ Thương Linh vội vàng mở mắt, hai má ửng hồng, cúi đầu ngập ngừng nói: "Ta, ta không có, ta chỉ là... Chẳng qua là cảm thấy..."
"Kỳ thực ngươi chẳng qua là cảm thấy, người ta thích là Khương Hi Dư mới đúng chứ."
"Ân!" Tạ Thương Linh liên tục gật đầu đáp.
Đoạn Hoài Ca không nhịn được xoa xoa đầu nhỏ của cô gái: "Vậy ta bây giờ nói cho ngươi, ta chính xác là thích Khương Hi Dư."
Ân?
Tạ Thương Linh có chút kinh ngạc ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, dường như có chút kinh ngạc khi Đoạn Hoài Ca sẽ thổ lộ với tiểu Khương trước mặt nàng. Thế nhưng, lão Đoạn làm sao có thể tự bạo toàn bộ "điểm đào quáng" như vậy, kết quả là hắn lại bổ sung: "Đồng dạng, ta cũng rất thích Thương Linh đồng học ngươi nha."
"Bất luận là tiểu Khương hay là tiểu Tạ, các ngươi đều là những người rất quan trọng của ta. Độ dày của tình cảm không thể dùng thời gian để cân nhắc, có những người chỉ vội vàng một ánh mắt, liền thắng được tất cả thời gian sớm chiều."
Tạ Thương Linh chớp chớp mắt, có chút ngốc nghếch nhìn Đoạn Hoài Ca. Sau khi nàng nghe hắn nói ra những lời mà thanh mai nghe xong trăm phần trăm sẽ chấn nộ, trong lòng lặng lẽ dâng lên một tia gợn sóng.
Độ dày của tình cảm không thể dùng thời gian để đánh giá... Ý của Đoạn đồng học là, ta không cần bởi vì Hi Dư đồng học đến trước mà cảm thấy không sánh được nàng, trên thực tế điểm xuất phát của chúng ta đều giống nhau?
Nàng nhớ tới lần đầu làm quen với Đoạn Hoài Ca, cái ban đêm bình thường nhưng ký ức lại khắc sâu đó, nàng và Đoạn Hoài Ca liếc mắt nhìn nhau có lẽ đã ấn chứng câu nói kia:
Có những người chỉ vội vàng một ánh mắt, liền thắng được tất cả thời gian sớm chiều.
Đoạn Hoài Ca rõ ràng không hề nhận ra một câu nói của mình đã mở ra cánh cửa thế giới mới nào đó cho tiểu sợ giao tiếp, hắn vẫn còn ở đó nói nhảm, "Các ngươi đều là cánh của ta" không đúng, là bằng hữu, tuyệt đối sẽ không bởi vì Tần Sương Hàng và Yến Thu Tịch đến mà ảnh hưởng đến địa vị của các ngươi trong lòng ta.
"Bất quá, Thương Linh đồng học, ngươi vừa nãy êm đẹp, "chuồng nhạy cảm" (ý chỉ vòng 3) làm gì?"
Tạ Thương Linh nghe vậy sững sờ, gương mặt càng ngày càng đỏ, lắp bắp nói: "Ta... Ta vừa mới là... Dẫm lên chậu hoa vỡ, có một chút đau..."
"Nhưng ngươi nói ngươi đã sắp Ngưng Khí, nhục thân tu hành có thành tựu, một chút mảnh vụn chậu hoa nho nhỏ làm sao có thể làm ngươi bị thương?"
Tiểu Tạ: "..."
Có lẽ đây chính là "nhấc đá lên đập chân mình" a... Sắc mặt nàng càng thêm đỏ bừng, cuối cùng dứt khoát lảo đảo đẩy Đoạn Hoài Ca ra, nhào lên giường của mình, dùng chăn bọc kín người, biến thành một con đà điểu lộ mông ra ngoài.
"Xin lỗi... Đoạn đồng học, có thể làm phiền ngươi quên đi hết thảy những chuyện vừa mới phát sinh được không?"
Đoạn Hoài Ca nhìn thân thể nho nhỏ mềm mại của cô gái, không nhịn được khẽ mỉm cười, tiểu sợ giao tiếp xem như không đến mức "đỉnh cấp trà thánh" (chỉ người lẳng lơ, thả thính), dáng người vẫn luôn không phải là điểm mạnh của nàng, nàng càng giống kiểu tiểu muội nhà bên, khơi dậy dục vọng bảo vệ của người khác, bây giờ mông nàng nhô lên thật cao, Đoạn Hoài Ca nhìn lại không có chút tà niệm nào, chỉ có sự cưng chiều đối với tiểu muội muội đáng yêu...
"Gặp phải vấn đề lúc nào cũng trốn tránh không phải là thói quen tốt."
"Ta liền, liền lần này." Tạ Thương Linh muộn thanh muộn khí đáp.
"Tiểu Tạ đồng học, ngươi cự tuyệt giao tiếp như vậy rất dễ tạo thành nhiều hiểu lầm đấy, không lẽ ta muốn đánh mông ngươi à?"
Tạ Thương Linh nghe vậy thân thể khẽ run lên, nhưng vẫn không có ý định chui ra khỏi chăn.
Đoạn Hoài Ca có thể thề với trời, lần này hắn tuyệt đối không có nửa phần tà niệm, chỉ cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng mà, còn chưa đợi tay hắn nâng lên, bên ngoài gian phòng vốn dĩ bình tĩnh yên tĩnh chợt bộc phát ra một hồi linh lực ba động mãnh liệt, phù quang chợt lóe, trực tiếp bắn văng cửa phòng của Tạ Thương Linh.
"Tiểu thư, chúng ta đến cứu người!"
Nữ quản gia Linh tỷ mang trên mình ngân giáp linh lực, đạo phẩm Lỗ Ban, theo sau là một đám thủ vệ được huấn luyện nghiêm chỉnh, xông vào, liếc mắt liền thấy Đoạn Hoài Ca giơ tay lên, làm bộ muốn đánh mông tiểu Tạ.
Cầm thú, ngươi đúng là đồ cầm thú!
Linh tỷ trong nháy mắt giận tím mặt, từ nhỏ Tạ Thương Linh đã được mọi người trong nhà nâng niu, chỉ sợ va chạm vào đâu đó, không ngờ hôm nay lại thấy có đứa con trai muốn đánh mông Thương Linh?
Lấy cái c·hết tạ tội đã không đủ để chuộc lại tội lỗi của ngươi, lão nương muốn tên khốn dám làm càn này sống không bằng c·hết!
"Bắt hắn lại cho ta, ta cần sống! Nhớ kỹ, nhất định phải sống!" Linh tỷ nghiến răng nghiến lợi, ngữ khí lạnh lẽo nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận