Hướng Về Tương Lai Nữ Ma Đầu Huy Kiếm
Chương 233: Đoạn Hoài ca: Ca môn đào hoa kiếp tới
Chương 233: Đoạn Hoài Ca: Đào hoa kiếp của ta tới rồi
Thuyền nhỏ dừng lại ở đỉnh núi giữa không trung, hoàng hôn giống như bình màu nước bị vặn không chặt, theo đường chân trời từ từ lan ra. Nơi đường chân trời, màu đỏ cam nhạt màu giống như soda cam bị lật úp, ánh chiều tà rơi xuống trên không trung, đang phân chia tầng tầng lớp lớp màu sắc thay đổi dần của mật đào và hoa oải hương.
Tạ Thương Linh không phải lần đầu tiên ngắm mặt trời lặn, nhưng đây đích thực là lần đầu tiên nàng nhìn thấy cảnh mặt trời lặn đẹp đến vậy.
Có lẽ ngắm cảnh sắc gì không quan trọng, người bên cạnh mới là quan trọng nhất.
Nàng lặng lẽ quay đầu, kín đáo quan sát gương mặt của Đoạn Hoài Ca, đường nét cằm của thiếu niên khiến nhịp tim nàng bất giác chậm lại nửa nhịp.
Trực giác của con người quả nhiên là một thứ rất kỳ quái, ánh mắt đầu tiên nhìn liền yêu thích, bất luận thời điểm nào nhìn lại đều biết rung động.
Hi Dư đối với Hoài Ca đồng học là lâu ngày sinh tình, vậy ta đây có tính là đối với Hoài Ca đồng học vừa gặp đã yêu không?
"Cảm ơn ngươi, Hoài Ca đồng học." Tạ Thương Linh khẽ nói: "Cảm ơn ngươi đã mang ta trải qua một ngày vui vẻ như vậy."
"Ta sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ ngày hôm nay."
"Nói cứ như ngày mai chúng ta sẽ phải sinh ly tử biệt vậy." Đoạn Hoài Ca tức giận, nhẹ nhàng sờ mũi của nữ hài, động tác thân mật này đối với tiểu Khương mà nói tự nhiên không là gì, nhưng đối với tiểu sợ giao tiếp mà nói, ý vị trêu chọc có chút quá nồng đậm.
Gò má nàng đỏ lên, lắp bắp nói: "Ta, ta không phải có ý này, ta chỉ muốn nói, hôm nay ta rất vui vẻ."
"Vui vẻ là được rồi." Đoạn Hoài Ca cười nói: "Chúng ta về nhà thôi?"
Lúc trở về, Đoạn Hoài Ca không lựa chọn đi thẳng một đường, dùng phi thuyền để quay về, dù sao tán gái loại chuyện này, mấu chốt chính là ở chỗ, tiêu xài đúng chỗ, tiết kiệm đúng lúc. Lúc đến truy cầu ý cảnh và không khí, mở phi thuyền thì cũng xem như hợp lý, khi trở về tự nhiên muốn tiết kiệm một chút.
Dù sao Đoạn Hoài Ca ở trong Sơn Hà Đồ, khoáng mạch vẫn chưa tạo thành, còn không có được sự tự tin của một người giàu có.
Hai người lái xe về đến nhà, lúc xuống xe đã gần rạng sáng, Tạ Thương Linh đã sớm tựa vào đầu vai Đoạn Hoài Ca ngủ say sưa.
Đoạn Hoài Ca nhìn khuôn mặt ngủ an tường của nữ hài, không nỡ đánh thức nàng, mà là rón rén cõng Tạ Thương Linh trên lưng, chầm chậm đi về phía Tạ gia.
Tạ Trường Minh yên lặng ngồi ở cửa ra vào, giống như là đang chờ hắn trở về, hai người đàn ông liếc nhau một cái, Đoạn Hoài Ca không hề nhận được sự quở mắng như dự liệu, thái độ của Tạ lão gia hết sức bình tĩnh, chỉ là trong ánh mắt toát ra vẻ từ ái đối với con gái.
Đoạn Hoài Ca cõng tiểu Tạ đến phòng của nàng, giao cho nữ quản gia Linh tỷ, sau đó quay người rời đi. Lúc lái chiếc xe đạp điện nhỏ rời khỏi Tạ gia, hắn dường như nhìn thấy trong kính chiếu hậu, thân ảnh của Tạ lão gia, đứng ở đó giống như pho tượng, thật lâu ngắm nhìn hắn.
【 Ngươi đã từng là một người đàn ông, cùng nhạc phụ liếc mắt nhìn nhau, không hề có ân oán, chỉ có sự ăn ý giữa hai người đàn ông. Lần gặp mặt này khiến Tạ Trường Minh càng thêm tin chắc, trong lòng con gái hắn từ đầu tới cuối chỉ có hình bóng của ngươi, mà ngươi tựa hồ cũng không tuyệt tình như dự đoán, ngược lại là vô hạn nhu tình.】
【 So với hạnh phúc của con gái, mặt mũi thật sự có trọng yếu như vậy sao? Trong lòng Tạ Trường Minh lóe lên một nghi vấn, hơn nữa thật lâu không thể tiêu tan.】
【 Nhiệm vụ ban thưởng: Thanh Liên tôi hồn quyết x1; Độ hảo cảm của Tạ Thương Linh khen thưởng thêm: Thanh Huyền Liên tử;】
Đoạn Hoài Ca hơi sững sờ, ngược lại không ngờ Tạ lão gia chẳng những không tức giận vì hắn dắt tiểu sợ giao tiếp đi chơi tới rạng sáng mới trở về, mà còn tha thứ cho hắn.
Thậm chí, ông ta còn bắt đầu suy nghĩ lại xem có phải mình đã quá nhằm vào tên cặn bã hay không?
Đoạn Hoài Ca: Ông ta thật ấm áp, ta khóc c·h·ế·t mất...
Nếu như tất cả các nhạc phụ trên thế giới đều giống lão cha của tiểu Tạ đồng học cùng với lão cha của Yến vương, thì thật tốt biết mấy, như vậy Đoạn Hoài Ca sẽ không cần lo lắng một ngày nào đó, mình sẽ đột nhiên biến thành một cỗ t·h·i t·hể không đầu.
Thanh Liên tôi hồn quyết, cuối cùng đã nắm được trong tay! Đoạn Hoài Ca mừng thầm trong lòng, dưới mắt hắn đã hoàn thành ba loại chuẩn bị cho việc đi Thiên Sư phủ, đã có hai hạng, chỉ còn kém một cây Nhân Hoàng Phiên, là có thể phát huy tối đa sức mạnh, đi cầm Giang Sơn Xã Tắc đồ tàn đồ.
Nhắc tới mảnh tàn đồ thứ nhất giam giữ Thái Thanh, mảnh thứ hai sẽ không phải cũng nhốt một con nữ ma đầu chứ? Hoặc giả thuyết là phân thân của nữ ma đầu?
Nhân Hoàng Phiên luyện chế còn kém cái gì ấy nhỉ? À đúng, là phải đưa thiệp mời cho mấy tiểu tỷ tỷ, để lấy Cửu Chuyển Hồn Liên cùng Cửu U hồn diễm.
Hồn diễm nung Hồn Liên, cùng Thiên Ma kỳ, Nhân Hoàng tử khí dung hợp, ở trong lò luyện hồn cấm, tạo thành Nhân Hoàng Phiên. 100m xông vào, Đoạn Hoài Ca đã tới vị trí 99m, chỉ còn kém chút rung động cuối cùng.
Nhưng cái rung động này, nếu không cẩn thận, có thể sẽ xảy ra án mạng.
Rốt cuộc phải làm như thế nào, để đưa thiệp mời hôn lễ ra ngoài một cách an toàn, mà còn không bị tiểu Khương và Tần Vương liên thủ xử lý?
Đoạn Hoài Ca không khỏi rơi vào trầm tư, lúc này điện thoại trong túi làm rối loạn suy nghĩ của hắn, thắp sáng màn hình xem xét, lập tức hít vào một ngụm khí lạnh.
Hỏng rồi, hình như ta đã quên mất tối nay là thời gian làm huấn luyện thoát mẫn cùng tiểu Khương Đại Ma Vương!
Nhìn tần suất gửi tin nhắn này, Khương Hi Dư rõ ràng là đã nổi giận rồi!
Có thể tưởng tượng, bây giờ tiểu Khương nhất định là vừa l·i·ế·m láp v·ết t·h·ư·ơ·n·g, lộ ra vẻ mặt hắc hóa, vừa yếu ớt nhìn chăm chú vào khung chat mà hắn chưa trả lời...
Đi Yên Kinh một chuyến trở về, ngay cả huấn luyện thoát mẫn của ta cũng dám xem nhẹ đúng không? Xem ra tiểu tử ngươi ở Yên Kinh sống rất tốt a...
Thanh mai trúc mã, cũng chỉ có thể tắm rửa một cái rồi dùng thôi...
Đoạn Hoài Ca trả lời một câu "lập tức đến", sau đó vội vàng mà hướng về phía nhà của tiểu Khương. Dọc theo đường đi, chỉ hận không thể gắn thêm bàn đạp vào chiếc xe đạp điện để giúp đỡ hắn ra thêm mấy phần sức, gắng sức đuổi theo, cuối cùng cũng đến dưới lầu nhà Khương Hi Dư.
Hắn ngẩng đầu nhìn cửa sổ đóng chặt của tiểu Khương, liền biết cô nương này thực sự đã tức giận. Đoạn Hoài Ca vô thức muốn dùng phương thức trước đây, nói đùa để cho qua chuyện, thế nhưng, hắn nghĩ lại chợt nhớ tới kinh nghiệm hôm đó cùng nhau ăn khuya, lúc Khương Hi Dư ở trong lòng hắn chảy nước mắt...
Dù sao hai người bọn họ bây giờ, hư hư thực thực đang ở trong giai đoạn then chốt của việc tình bạn từ nhỏ hóa thành một thứ tình cảm khác, nếu như cứ tiếp tục đối đãi như trước đây, chỉ có thể khiến cho quan hệ của hai người ngày càng xa cách.
Sương Hàng tiểu tỷ tỷ nói muốn theo đuổi ta, người ba của Yến vương tiểu tỷ tỷ, không thể chờ đợi mà muốn ta lập tức đính hôn cùng nàng, tiểu Khương còn hư hư thực thực bị Tạ Thương Linh kích thích, hữu tình biến chất, đối với ta có ý nghĩ xấu...
Tạ tiểu sợ giao tiếp thì càng không cần nói, trực tiếp tỏ tình, mở ra loạn thế.
Đoạn Hoài Ca đột nhiên cảm thấy, năm nay hoa đào của mình nở rộ có điểm thịnh vượng. Cứ như thế này, sớm muộn cũng biến thành đào hoa kiếp a.
Ta bây giờ có nên suy tính một chút, đến tột cùng là giống A Thống Thống, chuyên tâm cùng Yến vương tiểu tỷ tỷ phát triển tình cảm, hay là đợi trận đấu ăn gà này kết thúc, xem ai là người chiến thắng cuối cùng?
......
Đoạn Hoài Ca ở bên kia suy xét nhân sinh. Trong góc, tiểu nữ hài đang ngủ gà ngủ gật bỗng nhiên tỉnh giấc, ánh mắt cảnh giác nhìn xung quanh.
Suýt chút nữa thì ngủ quên... Tên đáng c·h·ế·t, mỗi lần đều khiến ta muộn như vậy, chẳng lẽ không biết ta cần ít nhất 9 tiếng trở lên để ngủ sao?
Thiên Sư phủ tiểu la lỵ Trương Chi Dao, vẻ mặt oán khí nhìn Đoạn Hoài Ca phía xa, âm thầm nghiến răng nghiến lợi.
Thuyền nhỏ dừng lại ở đỉnh núi giữa không trung, hoàng hôn giống như bình màu nước bị vặn không chặt, theo đường chân trời từ từ lan ra. Nơi đường chân trời, màu đỏ cam nhạt màu giống như soda cam bị lật úp, ánh chiều tà rơi xuống trên không trung, đang phân chia tầng tầng lớp lớp màu sắc thay đổi dần của mật đào và hoa oải hương.
Tạ Thương Linh không phải lần đầu tiên ngắm mặt trời lặn, nhưng đây đích thực là lần đầu tiên nàng nhìn thấy cảnh mặt trời lặn đẹp đến vậy.
Có lẽ ngắm cảnh sắc gì không quan trọng, người bên cạnh mới là quan trọng nhất.
Nàng lặng lẽ quay đầu, kín đáo quan sát gương mặt của Đoạn Hoài Ca, đường nét cằm của thiếu niên khiến nhịp tim nàng bất giác chậm lại nửa nhịp.
Trực giác của con người quả nhiên là một thứ rất kỳ quái, ánh mắt đầu tiên nhìn liền yêu thích, bất luận thời điểm nào nhìn lại đều biết rung động.
Hi Dư đối với Hoài Ca đồng học là lâu ngày sinh tình, vậy ta đây có tính là đối với Hoài Ca đồng học vừa gặp đã yêu không?
"Cảm ơn ngươi, Hoài Ca đồng học." Tạ Thương Linh khẽ nói: "Cảm ơn ngươi đã mang ta trải qua một ngày vui vẻ như vậy."
"Ta sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ ngày hôm nay."
"Nói cứ như ngày mai chúng ta sẽ phải sinh ly tử biệt vậy." Đoạn Hoài Ca tức giận, nhẹ nhàng sờ mũi của nữ hài, động tác thân mật này đối với tiểu Khương mà nói tự nhiên không là gì, nhưng đối với tiểu sợ giao tiếp mà nói, ý vị trêu chọc có chút quá nồng đậm.
Gò má nàng đỏ lên, lắp bắp nói: "Ta, ta không phải có ý này, ta chỉ muốn nói, hôm nay ta rất vui vẻ."
"Vui vẻ là được rồi." Đoạn Hoài Ca cười nói: "Chúng ta về nhà thôi?"
Lúc trở về, Đoạn Hoài Ca không lựa chọn đi thẳng một đường, dùng phi thuyền để quay về, dù sao tán gái loại chuyện này, mấu chốt chính là ở chỗ, tiêu xài đúng chỗ, tiết kiệm đúng lúc. Lúc đến truy cầu ý cảnh và không khí, mở phi thuyền thì cũng xem như hợp lý, khi trở về tự nhiên muốn tiết kiệm một chút.
Dù sao Đoạn Hoài Ca ở trong Sơn Hà Đồ, khoáng mạch vẫn chưa tạo thành, còn không có được sự tự tin của một người giàu có.
Hai người lái xe về đến nhà, lúc xuống xe đã gần rạng sáng, Tạ Thương Linh đã sớm tựa vào đầu vai Đoạn Hoài Ca ngủ say sưa.
Đoạn Hoài Ca nhìn khuôn mặt ngủ an tường của nữ hài, không nỡ đánh thức nàng, mà là rón rén cõng Tạ Thương Linh trên lưng, chầm chậm đi về phía Tạ gia.
Tạ Trường Minh yên lặng ngồi ở cửa ra vào, giống như là đang chờ hắn trở về, hai người đàn ông liếc nhau một cái, Đoạn Hoài Ca không hề nhận được sự quở mắng như dự liệu, thái độ của Tạ lão gia hết sức bình tĩnh, chỉ là trong ánh mắt toát ra vẻ từ ái đối với con gái.
Đoạn Hoài Ca cõng tiểu Tạ đến phòng của nàng, giao cho nữ quản gia Linh tỷ, sau đó quay người rời đi. Lúc lái chiếc xe đạp điện nhỏ rời khỏi Tạ gia, hắn dường như nhìn thấy trong kính chiếu hậu, thân ảnh của Tạ lão gia, đứng ở đó giống như pho tượng, thật lâu ngắm nhìn hắn.
【 Ngươi đã từng là một người đàn ông, cùng nhạc phụ liếc mắt nhìn nhau, không hề có ân oán, chỉ có sự ăn ý giữa hai người đàn ông. Lần gặp mặt này khiến Tạ Trường Minh càng thêm tin chắc, trong lòng con gái hắn từ đầu tới cuối chỉ có hình bóng của ngươi, mà ngươi tựa hồ cũng không tuyệt tình như dự đoán, ngược lại là vô hạn nhu tình.】
【 So với hạnh phúc của con gái, mặt mũi thật sự có trọng yếu như vậy sao? Trong lòng Tạ Trường Minh lóe lên một nghi vấn, hơn nữa thật lâu không thể tiêu tan.】
【 Nhiệm vụ ban thưởng: Thanh Liên tôi hồn quyết x1; Độ hảo cảm của Tạ Thương Linh khen thưởng thêm: Thanh Huyền Liên tử;】
Đoạn Hoài Ca hơi sững sờ, ngược lại không ngờ Tạ lão gia chẳng những không tức giận vì hắn dắt tiểu sợ giao tiếp đi chơi tới rạng sáng mới trở về, mà còn tha thứ cho hắn.
Thậm chí, ông ta còn bắt đầu suy nghĩ lại xem có phải mình đã quá nhằm vào tên cặn bã hay không?
Đoạn Hoài Ca: Ông ta thật ấm áp, ta khóc c·h·ế·t mất...
Nếu như tất cả các nhạc phụ trên thế giới đều giống lão cha của tiểu Tạ đồng học cùng với lão cha của Yến vương, thì thật tốt biết mấy, như vậy Đoạn Hoài Ca sẽ không cần lo lắng một ngày nào đó, mình sẽ đột nhiên biến thành một cỗ t·h·i t·hể không đầu.
Thanh Liên tôi hồn quyết, cuối cùng đã nắm được trong tay! Đoạn Hoài Ca mừng thầm trong lòng, dưới mắt hắn đã hoàn thành ba loại chuẩn bị cho việc đi Thiên Sư phủ, đã có hai hạng, chỉ còn kém một cây Nhân Hoàng Phiên, là có thể phát huy tối đa sức mạnh, đi cầm Giang Sơn Xã Tắc đồ tàn đồ.
Nhắc tới mảnh tàn đồ thứ nhất giam giữ Thái Thanh, mảnh thứ hai sẽ không phải cũng nhốt một con nữ ma đầu chứ? Hoặc giả thuyết là phân thân của nữ ma đầu?
Nhân Hoàng Phiên luyện chế còn kém cái gì ấy nhỉ? À đúng, là phải đưa thiệp mời cho mấy tiểu tỷ tỷ, để lấy Cửu Chuyển Hồn Liên cùng Cửu U hồn diễm.
Hồn diễm nung Hồn Liên, cùng Thiên Ma kỳ, Nhân Hoàng tử khí dung hợp, ở trong lò luyện hồn cấm, tạo thành Nhân Hoàng Phiên. 100m xông vào, Đoạn Hoài Ca đã tới vị trí 99m, chỉ còn kém chút rung động cuối cùng.
Nhưng cái rung động này, nếu không cẩn thận, có thể sẽ xảy ra án mạng.
Rốt cuộc phải làm như thế nào, để đưa thiệp mời hôn lễ ra ngoài một cách an toàn, mà còn không bị tiểu Khương và Tần Vương liên thủ xử lý?
Đoạn Hoài Ca không khỏi rơi vào trầm tư, lúc này điện thoại trong túi làm rối loạn suy nghĩ của hắn, thắp sáng màn hình xem xét, lập tức hít vào một ngụm khí lạnh.
Hỏng rồi, hình như ta đã quên mất tối nay là thời gian làm huấn luyện thoát mẫn cùng tiểu Khương Đại Ma Vương!
Nhìn tần suất gửi tin nhắn này, Khương Hi Dư rõ ràng là đã nổi giận rồi!
Có thể tưởng tượng, bây giờ tiểu Khương nhất định là vừa l·i·ế·m láp v·ết t·h·ư·ơ·n·g, lộ ra vẻ mặt hắc hóa, vừa yếu ớt nhìn chăm chú vào khung chat mà hắn chưa trả lời...
Đi Yên Kinh một chuyến trở về, ngay cả huấn luyện thoát mẫn của ta cũng dám xem nhẹ đúng không? Xem ra tiểu tử ngươi ở Yên Kinh sống rất tốt a...
Thanh mai trúc mã, cũng chỉ có thể tắm rửa một cái rồi dùng thôi...
Đoạn Hoài Ca trả lời một câu "lập tức đến", sau đó vội vàng mà hướng về phía nhà của tiểu Khương. Dọc theo đường đi, chỉ hận không thể gắn thêm bàn đạp vào chiếc xe đạp điện để giúp đỡ hắn ra thêm mấy phần sức, gắng sức đuổi theo, cuối cùng cũng đến dưới lầu nhà Khương Hi Dư.
Hắn ngẩng đầu nhìn cửa sổ đóng chặt của tiểu Khương, liền biết cô nương này thực sự đã tức giận. Đoạn Hoài Ca vô thức muốn dùng phương thức trước đây, nói đùa để cho qua chuyện, thế nhưng, hắn nghĩ lại chợt nhớ tới kinh nghiệm hôm đó cùng nhau ăn khuya, lúc Khương Hi Dư ở trong lòng hắn chảy nước mắt...
Dù sao hai người bọn họ bây giờ, hư hư thực thực đang ở trong giai đoạn then chốt của việc tình bạn từ nhỏ hóa thành một thứ tình cảm khác, nếu như cứ tiếp tục đối đãi như trước đây, chỉ có thể khiến cho quan hệ của hai người ngày càng xa cách.
Sương Hàng tiểu tỷ tỷ nói muốn theo đuổi ta, người ba của Yến vương tiểu tỷ tỷ, không thể chờ đợi mà muốn ta lập tức đính hôn cùng nàng, tiểu Khương còn hư hư thực thực bị Tạ Thương Linh kích thích, hữu tình biến chất, đối với ta có ý nghĩ xấu...
Tạ tiểu sợ giao tiếp thì càng không cần nói, trực tiếp tỏ tình, mở ra loạn thế.
Đoạn Hoài Ca đột nhiên cảm thấy, năm nay hoa đào của mình nở rộ có điểm thịnh vượng. Cứ như thế này, sớm muộn cũng biến thành đào hoa kiếp a.
Ta bây giờ có nên suy tính một chút, đến tột cùng là giống A Thống Thống, chuyên tâm cùng Yến vương tiểu tỷ tỷ phát triển tình cảm, hay là đợi trận đấu ăn gà này kết thúc, xem ai là người chiến thắng cuối cùng?
......
Đoạn Hoài Ca ở bên kia suy xét nhân sinh. Trong góc, tiểu nữ hài đang ngủ gà ngủ gật bỗng nhiên tỉnh giấc, ánh mắt cảnh giác nhìn xung quanh.
Suýt chút nữa thì ngủ quên... Tên đáng c·h·ế·t, mỗi lần đều khiến ta muộn như vậy, chẳng lẽ không biết ta cần ít nhất 9 tiếng trở lên để ngủ sao?
Thiên Sư phủ tiểu la lỵ Trương Chi Dao, vẻ mặt oán khí nhìn Đoạn Hoài Ca phía xa, âm thầm nghiến răng nghiến lợi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận