Giới Giải Trí Chỉnh Sống Từ Nhỏ Trợ Lý Bắt Đầu

Giới Giải Trí Chỉnh Sống Từ Nhỏ Trợ Lý Bắt Đầu - Chương 08: Bị hư hao trán sức (length: 12754)

Nàng tiếp tục tìm tòi, lựa chọn loại đồ ăn, so sánh, xem xét các chỉ số hôm nay của trái cây, sữa chua, bánh ngọt đông lạnh mà nàng mua cho Tô Thiều, cùng với món Tiramisu ở tiệm bánh mì sát vách.
Hệ thống nhanh chóng đưa ra số liệu so sánh chi tiết. Rõ ràng là hàm lượng đường trong Tiramisu vượt quá tiêu chuẩn, sẽ dẫn đến đường huyết tăng vọt sau bữa ăn, không quá thích hợp cho Tô Thiều dùng.
Còn hoa quả, sữa chua, bánh ngọt đông lạnh biểu hiện trong máy mô phỏng thì coi như không tệ.
Trong quá trình tìm tòi, Minh Dao còn nhìn thấy mục "Thông báo".
Nàng muốn kích vào xem thử.
【 Rất xin lỗi, khu vực này tạm thời chưa mở cho túc chủ. 】
"A..." Vậy mà còn chưa mở, Minh Dao vô cùng thất vọng.
"Vậy khi nào mới có thể xem xét?" Minh Dao chưa từ bỏ ý định truy hỏi.
【 Trợ lý không cần quản lý thông báo của nghệ nhân. Khi túc chủ thăng chức lên người quản lý hoặc chức vụ cao hơn, sẽ mở toàn diện quyền xem xét thông báo. 】
"Há, được thôi."
Một giờ trải nghiệm trôi qua rất nhanh, lúc này Minh Dao mới nhìn rõ các hạng chức năng thu phí.
Mỗi lần xem xét loại trang phục phải tốn 100 điểm thành tựu, phục sức là 50 điểm, thực phẩm là 30 điểm.
"Trời ạ, ngươi dứt khoát đi cướp tiền đi cho rồi, thu phí gì mà đắt thế! Thống tử, có phải ngươi lén lút ăn hoa hồng của ta không đấy?"
Hệ thống rơi vào trầm mặc, mặc Minh Dao có đâm chọc thế nào cũng không lên tiếng nữa.
Đắt thì đắt, giờ trong tay chỉ có 100 điểm thành tựu, thật sự là quá khó khăn, chỉ có thể tiết kiệm chi tiêu.
Bên này, Điền Văn làm xong chuyện hậu viên hội phấn (fan) xem giờ đã là bốn giờ chiều. Cô có chút không dám tin, cầm điện thoại lên, lật xem ghi chép trò chuyện, lại nhìn Wechat.
Đã đến giờ này rồi mà Minh Dao còn chưa gọi điện thoại cầu cứu!?
Chuyện này thì thôi đi, cô ta ngốc đến mức quên gọi điện thoại cho mình hoặc ngại ngùng không mở nổi miệng cũng được, nhưng vì sao bên đoàn làm phim cũng không có ai gọi điện tới phàn nàn?
Điều này khiến Điền Văn thật sự có chút bất ngờ.
Cô vốn định gọi điện thoại trực tiếp cho Tô Thiều, nói bóng nói gió thăm dò tình hình hôm nay, thì điện thoại lại vang lên, là đồng nghiệp gọi tới.
"Điền Văn, hôm nay tớ đi tiệm xoa bóp, cậu đoán xem tớ gặp ai! Tớ gặp Tô Thiều đấy! Sao cậu không đi cùng cô ấy?"
"Cái gì? Tiệm xoa bóp? Cậu nói khi nào gặp cô ấy?" Điền Văn thật sự quá bất ngờ, không phải hôm nay Tô Thiều luôn tham gia buổi đọc kịch bản sao.
"Buổi trưa, cô ấy đi cùng một cô gái, chắc là trợ lý mới tới, hai người vừa nói vừa cười, nhìn có vẻ như Tô Thiều với trợ lý mới này hòa hợp lắm."
Điền Văn: "..."
Cô không ngờ rằng, sau khi mình đi không lâu, Tô Thiều lại mang Minh Dao đi tiệm xoa bóp. Cái Minh Dao này, đúng là biết làm việc đấy.
Điền Văn nhíu mày suy tư, đang nghĩ ngợi thì nghe thấy đồng nghiệp nói về chuyện mới trong công ty: "Điền Văn, cậu nghe nói chưa, cấp trên muốn chọn người quản lý mới đấy."
"Ồ? Là vì nam đoàn tuyển tú?"
"Không phải, nghe ý bên nhân sự nói, lần này cấp trên không định chiêu mộ từ bên ngoài mà sẽ đề bạt từ trợ lý. Cậu vào công ty cũng được vài ngày rồi đấy, lần này là cơ hội tốt lắm..."
Tất cả sự chú ý của Điền Văn đều bị chuyện này thu hút: "Thật á?"
"Cậu đừng quên, bạn gái của Tiểu Từ bên bộ phận nhân sự là bạn từ nhỏ của tớ. Chuyện này là thật đấy. Cậu với chị Hi quan hệ không tệ, tớ nghĩ một người quản lý vàng như chị Hi chắc chắn có danh sách đề cử, cậu cố gắng lên, cơ hội lần này chắc chắn là của cậu!"
"Không biết sẽ chọn mấy người." Điền Văn động tâm tư, cô cũng cảm thấy cơ hội của mình rất lớn.
"Cụ thể thì tớ cũng không rõ, nhưng ít nhất cũng phải hai người trở lên. Có vẻ công ty coi trọng đợt tuyển tú nam đoàn lần này lắm."
Sau khi trò chuyện xong với đồng nghiệp, Điền Văn chẳng còn để Minh Dao vào mắt nữa, cô sắp lên như diều gặp gió rồi, đâu thèm để ý một trợ lý mới vào nghề chứ.
"Chỉ là khôn vặt, biết nịnh nọt, dỗ cho Tô Thiều vui thôi," Điền Văn thầm nghĩ trong lòng.
Điều quan trọng nhất bây giờ là thể hiện thật tốt, để lại ấn tượng tốt trước mặt Tô Thiều và Bùi Hi, để chuẩn bị cho con đường thăng tiến làm người quản lý.
...
Hai ngày đọc kịch bản kết thúc rất nhanh, Tô Thiều thể hiện khéo léo, Minh Dao cũng dần làm quen với công việc mới.
Ngày thứ ba đi làm là cùng Tô Thiều đi chụp ảnh định trang cho bộ phim mới « Dao Quang ». Sáng hôm đó, Kiều Vi Vi đã rời giường, đang dọn dẹp để chuẩn bị quay video.
Thấy cô muốn ra ngoài, Kiều Vi Vi vội đưa gói bánh bao và sữa đậu nành nóng hổi vừa làm cho cô: "Con lại không ăn sáng đấy à?"
Minh Dao cười nhận lấy: "Cảm ơn mẹ."
"À phải," Kiều Vi Vi gọi cô lại, "Hôm nọ mẹ lướt Weibo thấy trợ lý của mấy nghệ nhân khác hận không thể chăm sóc nghệ nhân từng li từng tí, Tô Thiều có nhắc với con không?" Kiều Vi Vi cầm bánh bao tò mò hỏi.
"À... Không ạ!" Trước đây Minh Dao không hiểu rõ về giới giải trí, cũng không nghĩ đến chuyện này.
"Hay là lát nữa con chủ động hỏi một chút đi. Dù sao công việc này cũng tốt, lỡ đâu vì chuyện đó mà Tô Thiều cảm thấy con không đủ năng lực thì lỗ to đấy!"
Kiều Vi Vi ân cần dặn dò.
Minh Dao phì cười vì giọng điệu như bà mẹ già của cô.
Kiều Vi Vi nghiêm túc nói: "Mẹ nghiêm túc đấy nhé! Con phải giữ cho kỹ công việc này, mẹ mới có thể ở cái chung cư mơ ước này lâu hơn chút!"
"Được được được, con nhất định sẽ hỏi thăm."
Vừa lên tàu điện ngầm, Minh Dao nghe thấy hệ thống nhắc nhở:
【 Túc chủ có nhiệm vụ mới: Tìm kiếm trang sức trán cần thiết cho nhân vật mà Tô Thiều đóng trong đoàn làm phim. 】
"Hả?"
【 Trang sức trán dùng cho ảnh định trang bị hư hỏng do sự cố, khi ngươi đến phim trường sẽ được thông báo. 】
Sau lời nhắc này còn kèm theo một tấm ảnh. Minh Dao mở ra xem qua, trang sức trán hình phượng hoàng hoa này trông rất lộng lẫy, chỉ tiếc phần đuôi bị vỡ một mảng lớn, có vẻ như hoàn toàn không thể sửa chữa được.
Minh Dao có chút cạn lời, chuyện này cũng có thể xảy ra được sao?
Nhân viên công tác phụ trách đạo cụ quá vô trách nhiệm!
"Không thể không dùng trang sức trán sao?"
【 Nhân vật nữ phụ do Tô Thiều đóng trong bộ phim này đội trang sức trên đầu để che vết sẹo trên trán, đây là thiết lập của kịch bản. 】
"Không phải... Trang sức đẹp thế này, bảo ta đi tìm? Ta biết tìm ở đâu!" Minh Dao kịp phản ứng nội dung nhiệm vụ thì không khỏi hỏi.
Hệ thống quen với việc làm ngơ, không trả lời.
Minh Dao tự nhiên hiểu rõ, nếu là nhiệm vụ thì cô phải tự giải quyết.
Cô tranh thủ thời gian dùng điện thoại tra tìm mấy khu chợ bán đồ trang sức cổ trang ở thành phố Đông Hoa, nghĩ bụng lát nữa đến phim trường báo cáo rồi đi mấy khu chợ này dạo chơi.
Gần đến trạm, Minh Dao nghĩ đến một vấn đề, nếu dễ tìm như vậy thì chẳng lẽ chuyên viên tạo hình của đoàn làm phim không đi tìm sao? Chuyện này đâu đến lượt cô trợ lý của nghệ nhân ra tay.
Minh Dao có chút đau đầu, nếu những khu chợ kia cũng không có thì phải đi đâu tìm đây.
Gặp vấn đề, cô liền nghĩ ngay đến Kiều Vi Vi.
Ban đầu, Kiều Vi Vi làm blog làm đẹp mà không có fan, không có tương tác, nên cô đã làm một loạt video trang điểm giả, chuyên mô phỏng các nhân vật cổ trang kinh điển, một trong số các video đã gây bão, giúp cô tích lũy được lượng fan đầu tiên và dần có được danh tiếng như bây giờ.
Biết đâu cô ấy biết.
Minh Dao gọi điện thoại cho Kiều Vi Vi với tâm trạng thử vận may.
"Có phải con ra ngoài quên mang gì không?" Kiều Vi Vi cũng không ngờ rằng cô vừa ra khỏi nhà đã gọi điện cho mình.
"Không ạ, mẹ giúp con xem loại trang sức này có thể mua được ở đâu."
Kiều Vi Vi: "Loại này dùng công nghệ làm bằng tay, đồ trang trí bên trên chắc đều là làm riêng, đâu mà mua được đồ có sẵn chứ."
Trong lòng Minh Dao nguội lạnh: "Vậy không có cách nào sao?"
"Cần gấp lắm à?"
"Vâng, đoàn làm phim cần dùng đạo cụ, rất gấp."
"Con chờ chút nhé."
Kiều Vi Vi nói xong liền cúp điện thoại. Chờ Minh Dao sắp đến chỗ làm, cô mới nhắn tin.
"Mẹ nhờ mấy chị em trong giới cos giúp con hỏi thăm một cửa hàng trang sức rồi, chủ tiệm gần đây làm mấy món trâm sức có lẽ phù hợp với yêu cầu của con đấy. Nhưng giống hệt thì chắc chắn không tìm được, cái đó phải làm theo yêu cầu thôi."
Minh Dao vội nhờ Kiều Vi Vi đẩy danh thiếp của đối phương cho cô.
Sau khi kết bạn và trò chuyện vài câu, Minh Dao phát hiện vị trí cửa hàng trang sức rất gần địa điểm chụp ảnh định trang hôm nay. Vì nằm trong một tòa nhà, không phải là cửa hàng truyền thống mà nhờ những người cùng sở thích quảng bá cho nhau nên cửa hàng trang sức này mới có thể duy trì được.
Minh Dao gửi ảnh trang sức trán mà hệ thống cung cấp: "Anh chủ có loại này không ạ?"
"Giống y hệt thì không có, nhưng ở đây bọn em có mấy mẫu tương đối giống, chị xem thử nhé."
Chủ quán gửi mấy tấm ảnh tới, các trang sức trên ảnh vô cùng tinh xảo, Minh Dao phát hiện có một mẫu đặc biệt thích hợp với Tô Thiều, nói không chừng thật sự có thể dùng được.
Cô hiểu rõ trong lòng: "Nếu cần tôi sẽ liên lạc với anh."
"Vâng ạ."
Gửi xong tin nhắn, Minh Dao rẽ vào phòng trang điểm, thợ trang điểm đã trang điểm cho Tô Thiều.
Điều khiến Minh Dao có chút bất ngờ là hôm nay không chỉ Điền Văn đến mà ngay cả người quản lý của Tô Thiều, Bùi Hi, cũng đến phim trường thăm ban.
Điền Văn quay người thấy Minh Dao đứng ở cửa thì trách mắng: "Cô xem mấy giờ rồi mà giờ mới đến!"
Minh Dao liếc nhìn thời gian, thản nhiên nói: "Tôi không đến muộn."
Tô Thiều quay đầu lườm Điền Văn một cái: "Tôi bảo cô ấy giờ này đến."
Hôm nay, Điền Văn vốn không định đến, nhưng nghe nói Bùi Hi muốn đến thăm ban nên vội vàng đi theo, muốn tạo ấn tượng trước mặt Tô Thiều và Bùi Hi.
Điền Văn đâu chịu tùy tiện bỏ qua cho Minh Dao, còn nói thêm: "Dù là Tô Thiều tỷ yêu cầu thì cũng quá đáng."
"Ở đây lúc nào cũng có việc có thể xảy ra, cô đến muộn như vậy, lỡ có chuyện gì thì chẳng lẽ để Tô Thiều tỷ tự ứng phó sao?"
"Cô là trợ lý sinh hoạt, không phải tiểu thư chờ người khác hầu hạ."
Điền Văn càng nói càng quá đáng, Minh Dao làm ngơ, chỉ tập trung vào công việc.
Bùi Hi luôn quan sát biểu hiện của Minh Dao. Cô đến khá muộn, nhưng vừa đến đã bắt tay vào việc, mang cà phê và đồ ăn sáng cho Tô Thiều, hình như cô và Tô Thiều sống chung cũng không tệ. Vừa chào hỏi đơn giản, trên mặt Tô Thiều đã nở nụ cười.
Cô cũng giao tiếp rất đúng mực với thợ trang điểm và nhân viên đoàn phim, hỏi rõ ràng về sắp xếp quay chụp để nắm bắt thông tin.
Đối với một người mới mà nói, làm được như vậy đã rất tốt rồi.
Bùi Hi không bắt được lỗi gì nên lên tiếng với Điền Văn vẫn đang lải nhải: "Được rồi, cô bớt cãi nhau đi."
Không vớt vát được gì, mặt Điền Văn đen lại, ngậm miệng, trên mặt viết đầy vẻ không cam tâm.
Thợ trang điểm và chuyên viên tạo hình cũng đang bận rộn xoay quanh Tô Thiều, lúc này một nhân viên công tác đi tới.
"Tô tỷ... Em tìm hai chị có chút việc..."
Thợ trang điểm và chuyên viên tạo hình bị gọi đi, Điền Văn vẫn líu lo bên cạnh.
Minh Dao thấy chuyên viên tạo hình lộ vẻ khó xử, đang trao đổi với nhân viên công tác, Minh Dao nghe trộm được, có vẻ như vấn đề là do tạo hình đã định trước.
Chắc chắn đối với chuyên viên tạo hình, trang sức trán kia là bút vẽ rồng điểm mắt vô cùng quan trọng, nếu không có nó thì tổng thể sẽ không được đẹp mắt như vậy.
Tô Thiều hình như cũng nghe được gì đó, liếc mắt ra ngoài, thần sắc có chút lo lắng.
Minh Dao dứt khoát đi ra ngoài hỏi: "Có phải bên tạo hình có vấn đề gì không ạ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận