Giới Giải Trí Chỉnh Sống Từ Nhỏ Trợ Lý Bắt Đầu

Giới Giải Trí Chỉnh Sống Từ Nhỏ Trợ Lý Bắt Đầu - Chương 125: Phát hiện mánh khóe (length: 11436)

«Giấc mộng huyễn du ký» mùa thứ ba chơi đến đoạn kịch tính nhất, ngày hôm nay không chỉ là thời gian xuất phát của khách quý, công bố danh sách khách quý, tuyên bố thời gian địa điểm, mà còn là ngày người hướng dẫn Chu Dục kết thúc ba ngày độc hành tại Ấn Độ.
Để mọi người thêm phần hứng thú, sau khi cả đoàn tụ hợp, tổ chương trình cũng sẽ cắt dựng những đoạn ngắn ba ngày qua của người hướng dẫn để mọi người xem cho đã thèm.
Ba ngày này Chu Dục đều không có nhờ giúp đỡ, cũng không có quá nhiều tin tức phản hồi về, điều này khiến nhân viên Trúc Mộng giải trí có chút lo lắng cho hắn. Nhưng dù sao hắn vẫn duy trì trạng thái liên lạc, mỗi ngày không chỉ liên hệ với đích thân lão bản, mà còn nhắn tin báo bình an trong nhóm công ty. Mọi người cũng không tiện hỏi han nhiều, dù sao hắn đang một thân một mình ở Ấn Độ, không nên gây thêm phiền phức cho hắn.
Mọi người trong nhóm dặn dò hắn nhiệm vụ cứ làm tùy tiện thôi, tuyệt đối không nên quá gắng sức, nhất định phải chú ý an toàn.
Đến ngày này, khi các thành viên «Giấc mộng huyễn du ký» đều lên máy bay, mọi người đều mong chờ khoảnh khắc họ hạ cánh trùng phùng.
Bởi vì như vậy họ có thể xem Chu Dục trên phòng trực tiếp!
Minh Dao vốn cũng đang xem trực tiếp, đột nhiên ý thức được điều gì, có chút hoảng hốt rời khỏi văn phòng, vừa lúc gặp Thẩm Mặc: "Cậu có xem trực tiếp không?"
"Không, sao vậy?"
Minh Dao lại đi mở cửa văn phòng hỏi: "Vừa nãy ai xem trực tiếp rồi?"
Rất nhiều người đều nói có xem.
"Có ai quay lại màn hình không?"
Lần này không ai trả lời được, không ai quay màn hình.
Ngoài dự đoán, Tạ Nham từ văn phòng đi ra: "Tôi không xem, nhưng tôi có quay màn hình, sợ có gì bỏ sót thông tin."
"Nhanh nhanh nhanh đưa cho tôi."
"Được."
Minh Dao vội vàng mở video ghi lại của anh ta, lật lại, vừa rồi phòng trực tiếp có một ống kính vụt qua, vừa vặn chụp được thông tin cửa lên máy bay.
Vì là một thoáng vô cùng ngắn ngủi, cô tốn không ít công sức mới tìm được.
"Cái từ tiếng Anh này, không phải New Delhi, mà là... Bombay!?"
Sắc mặt Minh Dao lập tức thay đổi, lộ vẻ bối rối.
Tạ Nham cũng có chút hoảng: "Nếu tôi nhớ không nhầm, Chu Dục từ Đông Hoa bay thẳng đến thủ đô New Delhi của Ấn Độ, nhưng những khách quý này lại đến Bombay."
Tạ Nham vội lấy điện thoại ra tìm kiếm: "Bombay là thủ phủ bang Maharashtra của Ấn Độ, cách thủ đô New Delhi... 1100 cây số."
Minh Dao: "Tôi biết ngay là tổ chương trình này muốn gây chuyện mà, không ngờ lại làm ra cái trò này, để Chu Dục một mình đến Ấn Độ đợi ba ngày đã đủ kỳ quặc rồi, bây giờ còn để hắn và các khách quý đến thành phố khác nhau, lại còn cách nhau tận hơn một ngàn cây số, bọn họ muốn làm gì?"
Minh Dao thật sự nổi giận.
Thẩm Mặc vội nói: "Minh Dao, cậu đừng nóng, hắn không sao đâu. Hai ngày nay hắn bận hoàn thành nhiệm vụ, không rảnh liên lạc với chúng ta, lại sợ cậu lo lắng, nên không nói cho cậu tình hình thực tế."
Minh Dao quay đầu nhìn Thẩm Mặc: "Hắn nói với cậu?"
Thẩm Mặc gật đầu, vội vàng trấn an: "Hắn thật sự không sao, lúc đầu hắn đã phát hiện ra điều này, nên đã lên tàu hỏa từ New Delhi đi Bombay rồi, cậu yên tâm hắn lo được."
Việc này không nói với Minh Dao thật ra là chủ ý của Thẩm Mặc, anh nhìn ra được, Minh Dao nhìn như bình tĩnh, nhưng thực tế là đang cố tỏ ra như vậy, những ngày này cô luôn ở lì trong văn phòng, chính là đang tìm kiếm các loại thông tin.
Nếu để cô biết Chu Dục phải đối mặt với thử thách này, nhất định sẽ tức giận cho xem.
Cho nên Thẩm Mặc mới đề nghị dứt khoát không nói, để mình liên lạc với hắn, cung cấp các loại thông tin.
Lúc này, Thẩm Mặc có chút hối hận, anh không ngờ cô lại nhạy bén phát hiện ra ống kính thoáng qua, phòng trực tiếp có nhiều người như vậy cũng không phát hiện ra sơ hở mà lại bị cô phát hiện ra.
Vẫn là khiến cô lo lắng...
"Thật sự không sao chứ?"
"Thật mà, cậu yên tâm đi, tôi luôn giữ liên lạc với hắn."
"Hắn có theo kịp để đón họ không?"
"Không vấn đề gì đâu, Chu Dục nói, nếu cần chúng ta giúp đỡ sẽ liên hệ bất cứ lúc nào, bên tôi vẫn đang giúp hắn theo dõi."
Lúc này Minh Dao mới yên tâm phần nào.
Nhìn vẻ sốt ruột của Minh Dao, Thẩm Mặc trong lòng lại có chút tính toán, nếu người đến Ấn Độ là anh, người dẫn đường cũng là anh, cô có thể cũng sẽ sốt ruột vì anh như vậy không?
Nhận ra sự lệch lạc trong suy nghĩ của mình, Thẩm Mặc vội cúi đầu xuống, một bộ làm sai chuyện nhận lỗi ngoan ngoãn.
Minh Dao cũng không trách cứ, chỉ nói một câu: "Sau này chuyện như vậy cứ nói thẳng với tôi, các cậu không nói, tôi cũng sẽ lo lắng."
Thẩm Mặc: "Tôi biết rồi."
Mấy tiếng sau, chuyến bay chở khách quý và tổ quay phim «Giấc mộng huyễn du ký» mùa thứ ba hạ cánh an toàn xuống sân bay Bombay Ấn Độ.
Cảm xúc khẩn trương kích động ban đầu đều tan thành mây khói sau bảy giờ bay, lúc này ai nấy đều mệt mỏi rã rời, vô luận mục đích của chuyến đi này là đâu, mọi người đều chỉ muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi cho thật tốt.
"Cũng may người hướng dẫn của chúng ta đã ở đó chờ ba ngày, chắc chắn là khá quen thuộc nơi này." Cúc Tiểu Nghệ nói.
"Tôi chỉ muốn nói, may mắn tôi không phải người hướng dẫn, nếu không để tôi một mình đến Ấn Độ, thật sự là sợ muốn c·h·ế·t!" Tống Ý vuốt n·g·ự·c nói.
Mới đầu cô còn có chút không phục, tại sao độ nổi tiếng phòng trực tiếp của mình lại không bằng một người mới, nhưng ngay sau đó tổ chương trình liền tuyên bố ai có độ nổi tiếng cao hơn thì làm người hướng dẫn, còn phải một mình đến địa điểm để chuẩn bị mọi thứ, cô mới sợ toát mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, may mắn độ nổi tiếng của cô không so được.
Bây giờ nghĩ lại vẫn còn thấy sợ, đây đâu phải là nơi khác, là Ấn Độ đó!
Mọi người thuận lợi nhập cảnh, lấy hành lý, sau đó đẩy xe hành lý đi ra ngoài.
Ở lối ra có rất nhiều người cầm bảng đón, nhìn những người da màu khác biệt này, mọi người vô ý thức cảm thấy căng thẳng.
Không ít người đón cầm bảng hiệu trên tay, mọi người tìm k·i·ế·m khuôn mặt đã gặp qua trên màn ảnh trực tiếp.
Nhưng đến khi họ đi ra khỏi lối ra, vẫn không tìm thấy Chu Dục.
Phía sau là những người quay phim đang ghi lại cảnh này một cách hoàn chỉnh và phát trực tiếp.
Nguyễn Chi đột nhiên hỏi: "Chúng ta có phương thức liên lạc của người hướng dẫn không?"
Mọi người nhìn nhau: "Không có..."
Không khí căng thẳng bất an tràn ngập trong lòng mọi người.
Lưu Cảnh Hiên an ủi: "Tuy không có phương thức liên lạc, nhưng người hướng dẫn chắc chắn sẽ đến đón chúng ta, thế này đi, ở đây đông người quá, chúng ta đến bên cạnh chờ, mọi người đừng tách ra, hành lý cũng để chung một chỗ, tuyệt đối đừng để mất."
Không thể không nói, người cao mét tám mấy, nói chuyện chắc chắn có lực lượng, Lưu Cảnh Hiên vừa mở miệng đã cho người ta cảm giác an toàn, mấy câu của anh liền xoa dịu tâm tình thấp thỏm của mọi người.
Tống Ý cũng nói tiếp: "Đúng đúng, chúng ta đừng hoảng hốt trước, cứ ở đây chờ một lát, người và hành lý đều đừng mất."
Thu xếp ổn thỏa mọi người xong, Lưu Cảnh Hiên liền chủ động nói: "Các cậu cứ ở đây chờ, tôi đi tìm một chút, bên này có thể có hai lối ra, tôi xem Chu Dục có thể đang đợi ở cửa ra khác không."
Tống Ý vốn đã có chút lo sợ bất an, giờ phút này lại càng hoang mang: "Cậu đi có khi lại bị lạc đó? Tôi vẫn là cứ ở lại đây đợi đi, hắn không tìm thấy chúng ta tự nhiên sẽ đến tìm chúng ta."
Lưu Cảnh Hiên cười nói: "Tôi không sao, chúng ta đều đã lên wifi sân bay rồi, các cậu có thể liên hệ với tôi qua Wechat."
Tống Ý cũng không tiện nói gì thêm: "Vậy cậu đi sớm về sớm, có gì nhất định phải liên hệ với chúng ta."
"Được."
Trong lòng Tống Ý lo lắng đến mức bão tố nổi lên, nơi đây chưa quen thuộc, mà xung quanh đều là người Ấn Độ có màu da hoàn toàn khác biệt, ánh mắt dò xét của người lạ khiến cô cực kỳ khó chịu.
Cúc Tiểu Nghệ đến kéo tay cô: "Tống Ý tỷ, sẽ không sao đâu, hành trình của chúng ta mới vừa bắt đầu mà."
Mưa bình luận dồn dập kéo đến, tất cả đều là những âm thanh nghi ngờ.
【Người hướng dẫn này chuyện gì xảy ra vậy? Không đến đón sao?】
【A a a, lo quá, Tể Tể đâu, sao không đến sân bay!】
【Còn tưởng rằng có thể thấy hai bên thuận lợi gặp nhau, không ngờ người hướng dẫn lại không đến!?】
【Tôi chỉ muốn biết, có phải «Giấc mộng huyễn du ký» mùa thứ ba cũng học thói xấu, bắt đầu chơi kịch bản không.】
【Nếu cái này là cố ý sắp xếp thì tôi từ chối xem luôn!】
【@Chu Dục cậu mau ra đi, cậu đi đâu vậy!】
Lưu Cảnh Hiên đi đến các tầng tìm một vòng cũng không tìm thấy Chu Dục, anh còn đặc biệt dùng điện thoại tìm kiếm ảnh chụp của Chu Dục trên «Ánh sao luyện tập sinh», muốn x·á·c nh·ậ·n tướng mạo của hắn, khỏi gặp mà bỏ qua.
Thật ra anh đang vẽ vời thêm chuyện, dù sao xung quanh đều là người Ấn Độ, căn bản không thấy gương mặt Đông Phương nào.
"Lưu Cảnh Hiên!"
Lưu Cảnh Hiên đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu gào của một nam sinh từ tr·ê·n đầu vọng xuống.
Anh vội vàng tìm theo tiếng, trông thấy một nam sinh đang ngồi trong thang máy vẫy tay với anh.
"Chu Dục!" Lưu Cảnh Hiên cũng kêu lên với hắn.
Đợi Chu Dục xuống thang máy, Lưu Cảnh Hiên nhanh chóng tiến lên vỗ vai hắn: "Huynh đệ cậu vừa đi đâu vậy, là đi những tầng lầu khác sao?"
Anh để ý thấy trán Chu Dục toàn mồ hôi, vội lấy khăn tay từ trong túi ra: "Lau mồ hôi trước đi."
"Không phải, tôi vừa xuống xe buýt."
Lưu Cảnh Hiên thấy hắn một bộ phong trần mệt mỏi: "Không sao không sao, chúng ta thuận lợi tụ hợp là tốt rồi."
【A a a a a, Tể Tể ơi, sao cậu gầy thế!】
【Tuyệt vời quá, cuối cùng cũng tụ họp rồi!】
【Người hướng dẫn này có vẻ hơi... Không được chuyên nghiệp lắm, đây có thể nói sao? Đến Ấn Độ lâu như vậy rồi mà lại còn đến muộn?】
【Đây là Ấn Độ mà, chuyện gì cũng có thể xảy ra! Không biết tình hình cụ thể thì mọi người đừng vội phun đi.】
【Fan não tàn hả, cái này cũng phải che chở à?】
【Từ từ đã... Sao tôi cảm thấy không đúng nhỉ, Chu Dục sao lại xách hành lý? Hắn không phải đã ở đó chờ mấy ngày rồi sao, theo lý mà nói hành lý hẳn là để ở khách sạn chứ, mà nhìn hắn như vừa chạy bộ tới vậy, thật kỳ lạ!】
【Từ từ đã... Tôi vừa so sánh ảnh chụp sân bay, chỗ này không giống sân bay New Delhi mà Chu Dục đến.】
【Chỗ này tôi từng đến rồi, là sân bay Bombay, không phải sân bay thủ đô! Trời ơi... Đây là xảy ra chuyện gì vậy?】
Cư dân m·ạ·n·g mắt sắc rất nhanh phát hiện ra chỗ không đúng, toàn đều đang sôi nổi bàn luận...
Bạn cần đăng nhập để bình luận