Giới Giải Trí Chỉnh Sống Từ Nhỏ Trợ Lý Bắt Đầu

Giới Giải Trí Chỉnh Sống Từ Nhỏ Trợ Lý Bắt Đầu - Chương 59: Khôi hài tổ hợp (length: 11731)

Cuối cùng, Thẩm Mặc bất đắc dĩ đi đến trước mặt Chu Dục.
Chu Dục khoa trương dang rộng hai tay nghênh đón.
Thẩm Mặc trong lòng trực tiếp suy sụp: "Ngươi có thể đừng làm vậy được không."
Chu Dục nhớ ra tính cách Thẩm Mặc thuộc kiểu người nội liễm, vội vàng thu tay về, nhưng lại không nhịn được đưa tay ra muốn nắm tay hảo hảo với huynh đệ g·i·ư·ờ·n·g tr·ê·n của mình một chút.
Thẩm Mặc mặt không cảm xúc nhìn hắn, vẫn là hỏi ra vấn đề của mình: "Muốn ta gia nhập thì ta có một điều kiện."
Chu Dục lập tức tranh nói: "Ta biết một chút về biên vũ, nhưng mà tự học thôi, ngươi muốn hiệu quả gì ta đều nghĩ cách làm cho ngươi, ngươi muốn chỉnh sửa bổ khuyết cũng được, muốn chỉnh sửa cả bài hát cũng được, trong đội nếu có những người khác sáng tác, cũng lấy ý kiến của ngươi làm chủ, mặt khác, coi như ta không biết biên vũ, ta cũng sẽ vì đoàn đội mà đi học, thế nào, ngươi còn muốn bổ sung gì không?"
Đừng nói là một điều kiện, thêm mười điều kiện nữa Chu Dục đều có thể vỗ ngực đáp ứng ngay cho hắn.
Thẩm Mặc: "... Không có."
Hắn chỉ muốn nói, có lẽ bài hát này nên đổi một chút sang hướng ít người nghe hơn thôi, đã Chu Dục coi trọng năng lực sáng tác của hắn như vậy, thì hắn còn có gì phải lo lắng nữa chứ.
Con người Chu Dục này, trừ việc quá nhiệt tình có hơi dọa người ra, kỳ thật vẫn rất dễ ở chung.
Không thể không nói, Chu Dục khá là thông minh, hắn quả thực chính là "hiệp t·h·i·ê·n t·ử dĩ lệnh chư hầu", có Thẩm Mặc gia nhập, bài hát không ai hỏi thăm của hắn, dĩ nhiên cũng dần dần có những học viên lớp B khác xin gia nhập.
Lý T·ử Ngang, học viên Tinh Thần giải trí, liền bám s·á·t lấy tới tổ «Nhân Sinh Lộ».
Hắn ngượng ngùng cười với Thẩm Mặc: "Thẩm Mặc, người một c·ô·ng ty, còn chưa nói chuyện với nhau, chính thức nh·ậ·n th·ức một chút, ta tên là Lý T·ử Ngang."
Hắn nhỏ giọng tự giớ·i t·hiệu mình.
Thẩm Mặc quay đầu, gật gật đầu, thái độ rất nhạt.
Hắn không cho rằng cứ đến từ cùng một c·ô·ng ty là phải ôm đoàn với nhau, chương trình này ghi hình đến giai đoạn sau, dù quan hệ bạn bè tốt cũng không có khả năng thường xuyên được chia chung một đội, ôm đoàn không có tác dụng gì.
Huống chi, hắn cũng không muốn cùng bất kỳ ai ôm đoàn.
Về sau, lại có thêm hai học viên lớp B nữa gia nhập cùng Lý T·ử Ngang, 10 vị trí gần như còn lại một nửa.
Đến phiên lớp C, mấy người phía trước trực tiếp đến với «Nhân Sinh Lộ» bởi vì vị trí center và người sáng tác tài năng đều đến từ lớp C, mọi người khá quen thuộc, thậm chí ba người trong số đó còn ở chung ký túc xá với Thẩm Mặc và Chu Dục.
Mấy người quen biết nhau, nắm rõ năng lực của đối phương, chẳng mấy chốc tổ «Nhân Sinh Lộ» trực tiếp hết chỗ.
Trước đó, hai bài hát tiếng Anh có điều kiện tốt hơn nhiều còn chưa được một nửa số người chọn, mà «Tâm Tinh» do Giang Duệ Dật làm center chỉ có một người, trông có vẻ khá cô đơn.
Thật ra lúc nãy, khi Thẩm Mặc đến, hắn đã từng do dự, muốn hay không hạ mình nói vài câu tử tế với Thẩm Mặc, nói không chừng Thẩm Mặc sẽ nể mặt cùng c·ô·ng ty mà chọn hắn.
Nhưng Giang Duệ Dật nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn không thể k·é·o cái mặt này xuống, thêm nữa Chu Dục lại tỏ ra quá nhiệt tình, việc hắn mở miệng tranh giành người, nghĩ thế nào cũng là chuyện m·ấ·t mặt.
Chẳng lẽ hắn lại phải so với Chu Dục xem ai l·i·ế·m c·h·ó hơn sao?
Giang Duệ Dật cảm thấy thà g·i·ế·t hắn còn hơn.
Do dự ắt sẽ thất bại, đến khi hắn hồi phục tinh thần lại thì Thẩm Mặc đã sang đội của Chu Dục rồi.
Tiếp đó, từng thành viên đều sang s·á·t vách, ngay cả Lý T·ử Ngang cũng sang, khiến hắn sốt ruột đến mức đỏ cả mắt.
Người cuối cùng chọn hắn, vẫn là chạy đến tổ «Nhân Sinh Lộ» trước, x·á·c nh·ậ·n đi x·á·c nh·ậ·n lại đối phương đã đủ người, lúc này mới cam chịu mà chọn hắn.
Cái Thẩm Mặc này quả thực là ông t·r·ờ·i p·h·ái xuống để chọc tức hắn!
Giang Duệ Dật nắm c·h·ặ·t đ·ấ·m tay, mặt đen xì, cố gắng kìm nén cơn giận.
Hắn không biết chính thái độ đó của hắn đã khiến một vài học viên lén quan s·á·t chùn bước, vốn dĩ họ cảm thấy ca hát là sở trường của mình, muốn chọn bài hát chậm này, nhưng vị trí center này trông không dễ ở chung cho lắm.
Vòng đánh giá sân khấu ban đầu được xếp hạng A, sau đó rớt xuống lớp F, gần đây mới leo lên được lớp C, nếu người như vậy mà tự cao tự đại, thì đúng là rất khó làm việc chung.
Thế là Giang Duệ Dật bỏ lỡ không ít học viên lớp B không tệ, rồi lại bỏ lỡ không ít học viên lớp C cũng khá tốt.
Đến khi hắn rốt cuộc chịu hạ cái mặt nghiêm nghị xuống thì lớp D gần như đã đi được một nửa rồi.
Kết quả, đến khi các tổ khác đã đủ người, những học viên lớp F còn lại tự động tiến vào tổ «Tâm Tinh».
Lúc này Giang Duệ Dật mới cảm thấy tối sầm mặt lại, lại là hát chậm, lại còn một đám thành viên trình độ không ra gì, lần này có lẽ hắn sẽ lật xe mất.
Hoàn toàn trái ngược với Giang Duệ Dật, lúc này tâm trạng Chu Dục vô cùng thoải mái, các tổ khác còn chưa đủ người, chương trình vẫn đang thu, hắn đã ba lần bảy lượt quay đầu muốn cùng Thẩm Mặc nói chuyện phiếm.
"Ê, ngươi có ý tưởng gì về bài hát này không?"
"Hướng cải biên thế nào là do ngươi quyết định hả?"
"Ngươi quyết định là được, ta nghe theo ngươi."
"Ta cảm thấy ngươi chắc chắn không có vấn đề gì đâu, ngươi có thể tuyệt đối đừng áp lực."
Thẩm Mặc: "..."
Thật là ồn ào...
Cuối cùng, sự thiếu kiên nhẫn trên mặt Thẩm Mặc đã lộ rõ, Chu Dục lúc này mới ngoan ngoãn quay mặt đi không làm phiền hắn nữa.
Không phải do tính Thẩm Mặc tệ, hắn thật sự rất ghét những người lắm lời trong chốn đông người, ai cũng có thể bắt chuyện, khiến tinh thần hắn căng thẳng, vô cùng mệt mỏi.
Sự nhẫn nại ít ỏi trong đầu hắn cũng sớm đã tiêu hao hết, lúc này toàn bộ nhờ ý chí chống đỡ.
Trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ: Đừng nói chuyện với ta nữa, để ta yên tĩnh!
Cũng may, người thần kinh thô như Chu Dục cuối cùng cũng kịp phản ứng Thẩm Mặc đã đến bờ vực nổi cáu.
Ai đến bắt chuyện với Thẩm Mặc, đều bị hắn ngăn lại: "Đây là cộng tác của ta, đi đi đi, đi chỗ khác chơi, đừng có nói chuyện phiếm với cậu ấy."
Một bộ dáng thề sống c·h·ế·t bảo vệ bài hát sáng tác của mình, ngược lại hoàn toàn chính x·á·c giúp Thẩm Mặc ngăn cản không ít hoạt động giao tiếp.
Cuối cùng cũng nhịn được đến khi bộ ph·ậ·n ghi hình này kết thúc, các học viên cuối cùng cũng có thể tự do hoạt động.
Lúc này Chu Dục đã không dám tùy t·i·ệ·n trêu chọc Thẩm Mặc, cẩn t·h·ậ·n từng ly từng tí hỏi: "Ngươi tìm phòng tập tự đợi hay là cùng chúng ta đến phòng huấn luyện thảo luận mạch suy nghĩ tiếp theo?"
Mọi người nhìn hai người bọn họ, Thẩm Mặc khẽ thở dài một tiếng: "Đến phòng huấn luyện đi."
Chu Dục lại đột nhiên đổi ý: "Nếu chưa có mạch suy nghĩ cải biên, thì dù cố gắng thế nào cũng vô ích thôi. Như này đi, chúng ta nghỉ ngơi trước, mọi người trong lúc nghỉ ngơi tự nghĩ xem bài hát này có hướng cải biên gì không, bất kể là ca từ, giai điệu hay là vũ đạo, sáng mai chúng ta tập hợp, đem ý kiến của mọi người tr·u·ng lại, các ngươi thấy sao?"
Kỳ thật Chu Dục cũng không hẳn là hiểu rõ Thẩm Mặc, mà là nhớ tới hai chi tiết trong màn sáng tác đẳng cấp thần thánh của Thẩm Mặc, lúc ấy hắn đeo tai nghe chống ồn, còn quay mặt vào tường ngồi.
Điều này cho thấy lúc sáng tác hắn rất ghét người khác làm ồn, cũng ghét việc nhìn thấy đám đông.
Quả nhiên, Chu Dục p·h·át hiện sau khi hắn nói xong lời này, Thẩm Mặc dường như thở phào nhẹ nhõm. Hắn biết mình đã làm đúng.
Những đội viên khác cũng không có ý kiến gì.
"Được rồi, có điều bình thường ta không có kinh nghiệm sáng tác gì, chủ yếu vẫn phải dựa vào các ngươi thôi." Một vị đội viên nói.
Lý T·ử Ngang chủ động nói ra: "Ta vẫn có một chút kinh nghiệm về biên vũ, ta có thể nghĩ thử về hướng biên vũ."
Thẩm Mặc: "Phần sáng tác ca từ và giai điệu ta sẽ cố gắng."
Hắn cũng phi thường rõ ràng, tất cả đội viên đều chờ đợi hắn viết ca khúc trước, định ra hướng cải biên, thì mới có thể bắt đầu biên vũ, sau đó mới bắt đầu tập vũ đạo.
Nhưng lúc này hắn đã rất mệt mỏi, miễn cưỡng mình vào trạng thái sáng tác, có thể thành phẩm làm ra cũng không quá lý tưởng, hiện tại hắn rất cần nhốt mình trong phòng tối yên tĩnh, để cái lòng ồn ào được tĩnh lặng xuống.
Chu Dục nói: "Đừng miễn cưỡng, cũng không cần áp lực gì, còn có anh em chúng ta ở đây mà, sáng mai chúng ta tập hợp nhé."
Không thể không nói, Chu Dục rất có phong thái của người đội trưởng, nói chuyện khiến người ta tin phục.
Những đội khác đều đến phòng huấn luyện, chỉ có «Nhân Sinh Lộ» là giải tán ngay tại chỗ, nhưng lòng mọi người không hề tan.
Thẩm Mặc quay người tìm một phòng huấn luyện không người, chỉ bật đèn mờ, nghe đi nghe lại rất nhiều lần phần bán thành phẩm của «Nhân Sinh Lộ» mà chương trình đưa cho.
Trong phòng huấn luyện không có bàn, hắn liền ngồi tr·ê·n sàn, viết lên ghế.
Lần này bên cạnh hắn có một xấp giấy A4 dày cộm, x·u·y·ê·n qua ống kính giám s·á·t, tổ đạo diễn p·h·át hiện Thẩm Mặc tô tô vẽ vẽ gì đó lên giấy, chẳng bao lâu bên cạnh hắn trên sàn nhà tràn lan rất lớn một mảng.
Quay phim hỏi: "Có muốn tôi vào quay cận cảnh không?"
Đạo diễn cân nhắc một hồi rồi lắc đầu: "Thôi được rồi, cứ để cậu ta ở trong đó đi, dặn dò mọi người, đừng vào quấy rầy cậu ấy."
Nhân viên không lâu sau quay lại báo cáo: "Đừng nói nữa, Chu Dục canh ngay ở cửa, ai đến gần cũng không cho quấy rầy."
Đạo diễn không nhịn được vui vẻ: "Không ngờ Chu Dục này còn là một người tính tình hài hước đấy. Quay đầu cắt cảnh có mặt hắn nhiều lên, cho thêm ống kính vào."
...
Đến khi chương trình chính thức lên sóng, khán giả xem đến đoạn này suýt nữa cười đ·i·ê·n rồi.
【 ha ha ha ha ha ha, Chu Dục thật sự quá hài hước! Cái cảnh hắn đ·i·ê·n c·u·ồ·n·g phát ám hiệu yêu thương cho Thẩm Mặc ấy, thật là... tôi sắp cười n·ô·n! 】 【 nh·i·ế·p ảnh gia thật sự giỏi chọn góc quay, lúc này cho Thẩm Mặc cái mặt oán hận cận cảnh. Cái vẻ cự tuyệt của cậu ấy đúng là viết hết lên trán! 】 【 má ơi cười c·h·ế·t mất, Thẩm Mặc đúng chuẩn người hướng nội, gặp trường hợp này mà đối phương lại nhiệt tình như vậy, đúng là muốn chui xuống đất luôn! 】 【 ha ha ha ha ha, mấy chị em có thấy không, lúc Thẩm Mặc thấy Chu Dục giang hai tay ra, suýt nữa bảo hắn cút xéo đi ấy. 】 【 Hai người này đúng là buồn cười thật, buồn cười nhất là hai người lại còn ở c·h·u·ng một phòng, Thẩm Mặc làm sao chịu nổi cái thằng hướng ngoại ngủ dưới g·i·ư·ờ·n·g mình vậy? 】 【 Mặc Bảo bảo bị dọa rồi, thương quá đi thôi! 】 【 Đoạn này tôi thật sự mê Chu Dục luôn, buồn cười quá! 】 【 Mặt nạ cười rách cả rồi ai hiểu không. 】 Lúc khán giả xem đến đoạn Chu Dục cuối cùng cũng hiểu chuyện, bắt đầu giúp Thẩm Mặc cản người, chủ động giải tán đội ngũ, cho Thẩm Mặc thời gian một mình, thậm chí còn tự mình canh ở cửa không cho ai đến gần, thì bình luận càng nhiều hơn nữa.
【 Wow, đôi này đúng là... 】 【 Chu Dục hiểu chuyện ghê, hắn thật sự hiểu Thẩm Mặc! Hắn tin tưởng năng lực sáng tác của cậu ấy, cho nên mới nhường thời gian lại cho cậu ấy, ô ô ô, dù lúc này đội cần thời gian nhất, hắn vẫn là cho Thẩm Mặc cả một buổi chiều và một buổi tối để cậu ấy sáng tác một mình! 】 【 Trời ạ, thích quá đi! 】 【 ô ô ô, sao tập này ngắn vậy, tập sau ra nhanh lên đi mà! 】
Bạn cần đăng nhập để bình luận