Giới Giải Trí Chỉnh Sống Từ Nhỏ Trợ Lý Bắt Đầu
Giới Giải Trí Chỉnh Sống Từ Nhỏ Trợ Lý Bắt Đầu - Chương 127: Phát động mới chi nhánh (length: 12235)
Đến khách sạn, Chu Dục định bụng làm thủ tục nhập cảnh cho mọi người ngay, nhưng Tống Ý không thể nín được nữa, kể hết những gì Chu Dục trải qua ba ngày này cho mọi người nghe.
Tất cả đều kinh ngạc.
"Chu Dục, ngươi từ tận New Delhi ngồi tàu hỏa đến đây á? Ngươi... Có sao không, có gặp chuyện gì không?" Lưu Cảnh Hiên lúc này mới vỡ lẽ vì sao Chu Dục lại xách hành lý đến sân bay, vì sao trông hắn mệt mỏi như vậy.
"Trời ạ, ba ngày này của ngươi khó khăn quá, đây lại là Ấn Độ nữa chứ, thật sự không sao chứ?" Nguyễn Chi kêu lên, cô hối hận rồi, lúc nãy không nên chất vấn người hướng dẫn như thế, người ta vừa mới đến, thậm chí còn phải chạy từ thành phố khác tới.
Thử đổi vị trí suy nghĩ một chút thôi, Nguyễn Chi đã thấy chân muốn mềm nhũn ra rồi.
Mọi người đều mệt mỏi, nhưng không ai lo nổi chuyện nhận phòng khách sạn, cứ đứng ngay sảnh lớn vây quanh Chu Dục hỏi han tình hình.
Chu Dục gãi đầu cười: "Thật ra mới đầu cũng rất căng thẳng, dù sao ngôn ngữ cũng bất đồng, chỗ này thì hỗn loạn, nhưng mà cũng ổn, lúc khó khăn ta cũng gặp được nhiều người Ấn Độ giúp đỡ, giờ thì ta quen rồi, không biết tiếng vẫn giao tiếp được."
"Tổ chương trình vô trách nhiệm quá, lại để xảy ra sai sót thế này, lỡ như cậu gặp nguy hiểm thì sao?"
"Thật ra tổ chương trình đã chuẩn bị cho tôi vài trạm tiếp ứng ở New Delhi dùng trong trường hợp khẩn cấp, một trạm ngay gần khách sạn, một trạm gần ga tàu, còn lại ở những điểm du lịch quan trọng, tôi cần gì thì cứ tìm họ là được giải quyết."
Vì trải nghiệm đặc biệt của Chu Dục, mọi người đều đồng cảm và quý mến anh chàng hướng dẫn này, sau đó không để anh làm gì hết, chức trách hướng dẫn bị Lưu Cảnh Hiên cưỡng ép đoạt mất, ba cô gái còn lại cũng cực kỳ quan tâm, chăm sóc anh.
Sau khi nhận phòng, mọi người ra nhà hàng gần đó ăn qua loa, mới đến Ấn Độ, ai cũng không dám ăn đồ ăn ở đây, Chu Dục nhờ người hướng dẫn tìm một quán KFC, may mà sản phẩm KFC trên toàn thế giới cũng không khác nhau mấy, không thêm hương liệu kỳ lạ gì, ăn xong về khách sạn, Chu Dục tắm rửa xong cầm điện thoại lên thì thấy Thẩm Mặc gửi tin nhắn.
【 Lộ rồi, mau nhận lỗi đi. 】 Chu Dục giật mình, vội vàng gửi tin nhắn thoại cầu an đến cho Minh Dao.
Minh Dao gọi video ngay.
"Chu Dục!"
"Ấy... Xin lỗi, Minh Dao, em sai rồi." Chu Dục biết chắc Minh Dao xem livestream biết chuyện của mình, chỉ nhìn vẻ mặt cô là thấy, cô đang giận lắm.
Chu Dục lập tức quỳ xuống nhận lỗi, có Thẩm Mặc nhắc nhở thế này chẳng khác nào mở sách khi thi.
"Em có biết không, giấu diếm tình hình thế này, nếu thật sự có chuyện gì, công ty cũng không giúp được em đâu. Chuyện này sẽ gây khó khăn lớn cho công việc của chúng ta."
Chu Dục lại không nghĩ đến điều đó, cúi đầu chịu trận.
"Em sợ chị lo lắng, nhưng việc đảm bảo an toàn cho em vốn là việc chị phải làm. Gặp chuyện ngoài kế hoạch, đáng lẽ phải để công ty đứng ra thương lượng với tổ chương trình, không phải một mình em gánh rủi ro."
"Em biết rồi... Lần sau nhất định không thế nữa." Chu Dục nhận lỗi rất nghiêm túc.
"Đồng phạm Thẩm Mặc chị cũng phê bình rồi, sau này em cũng vậy, xảy ra chuyện gì cũng không được giúp hắn giấu diếm. Giữa chúng ta là quan hệ hợp tác, thông tin thông suốt mới làm việc hiệu quả. Như vậy chị mới thật sự yên tâm được."
"Vâng... Sau này em thật sự không làm thế nữa, Minh Dao đừng giận."
Mắng đến giờ, giọng Minh Dao cũng mềm mỏng hơn.
"Được rồi, em cũng vất vả rồi, ba ngày này không dễ dàng gì, tranh thủ nghỉ ngơi cho tốt, đừng mang gánh nặng trong lòng, sau này cũng đừng nghĩ đến hiệu quả chương trình, ở bên ngoài phải chăm sóc bản thân cho tốt, biết chưa?"
"Vâng, em biết rồi."
Tắt video, Lưu Cảnh Hiên cũng tắm xong bước ra.
"Quản lý của cậu à?"
"Vâng, cũng là ông chủ của công ty em."
"Tôi nghe thấy vài câu, cô ấy ghê gớm đấy!"
Chu Dục vội nói: "Đâu có, cô ấy đối xử với nghệ sĩ tốt lắm, lần này là em không đúng, sợ cô ấy lo lắng nên giấu chuyện đi, cô ấy biết rồi thì lo lắng nên mới giận thôi."
"Cậu gan lớn thật đấy." Lưu Cảnh Hiên cảm thán.
Nhưng anh cũng hiểu được, hồi mới vào nghề anh cũng thế, đối mặt với từng cơ hội đều lo lắng thấp thỏm, sợ mình làm không tốt.
Huống chi đây lại là cơ hội tốt như mùa ba của «Giấc Mộng Huyễn Du Ký».
"Đừng liều mạng thế, cậu vừa mới bắt đầu, công ty đã cho cậu mấy thông cáo tốt thế này, sau này còn cả đống cơ hội mà."
Lúc này là giờ nghỉ ngơi, camera của tổ chương trình đã tắt nên Lưu Cảnh Hiên mới có thể nói chuyện với anh đôi câu.
Chu Dục im lặng, lát sau mới nhỏ giọng nói: "Tại công ty đối với em tốt quá... Em sợ không báo đáp được."
Lưu Cảnh Hiên nhất thời không biết nên nói gì.
Không biết thằng nhóc này thật lòng nghĩ thế hay công ty của nó đối đãi với nó tốt thật.
Trong giới giải trí gặp nhiều công ty quản lý hãm hại nghệ sĩ, nghệ sĩ nổi tiếng rồi thì đi ăn máng khác, đòi giải ước.
Anh lát sau mới trả lời: "Sẽ có cơ hội thôi."
...
Cuối cùng Chu Dục cũng thuận lợi gặp được tổ chương trình, cũng hứa sau này không giấu diếm nữa, có chuyện gì sẽ báo cáo xin giúp đỡ kịp thời, Minh Dao lúc này mới yên tâm.
Hai nghệ sĩ còn lại của công ty đều đang bận rộn chuyện album mới.
Tiến độ album của Thẩm Mặc khá ổn, vốn dĩ anh đã có rất nhiều tác phẩm để dành, lại có Triệu Vân Phi giúp đỡ, tốc độ biên khúc, thu âm rất nhanh.
Tốc độ của Tống Tiêu thì chậm hơn nhiều, các tác phẩm do cô tự viết chưa đủ độ chín, cuối cùng chỉ chọn ra ba bản gốc, còn lại phải tìm trong số các tác phẩm thu thập được.
Đương nhiên, bài hát chủ đạo album của cô chính là «Đêm Cuối Cùng» đã gây ấn tượng ở lễ hội âm nhạc Trái Xoài, nhưng so với phiên bản lễ hội âm nhạc, bản thu chính thức vẫn dùng bản trữ tình.
Có điều, không ít fan nhắn dưới bài viết trên Weibo của Tống Tiêu, đề nghị mời ban nhạc Chân Trời hỗ trợ thu một bản phục dựng lại phiên bản lễ hội âm nhạc Trái Xoài, dù sao âm thanh do ban tổ chức lễ hội âm nhạc phát ra có quá nhiều tạp âm, fan vẫn hy vọng có bản chỉ để thưởng thức.
Minh Dao thấy đề nghị này rất khả thi, bèn họp công ty thảo luận phương án này, cuối cùng quyết định mời ban nhạc Chân Trời đến giúp đỡ, thu một bản Rock n' Roll, cố gắng phục dựng lại phiên bản lễ hội âm nhạc Trái Xoài.
Trần Lỗi hơi khó xử nói: "Nếu là ngẫu hứng và hát live, khó mà phục dựng lắm, đánh lại giai điệu y hệt cũng không chắc ra cùng một chất."
Minh Dao không tiện ép buộc, chỉ nói: "Phục dựng được tám phần là tốt rồi, hoặc là các cậu lại hợp tác một lần, khi hát live có thể ngẫu hứng kiểu gì cũng được."
Kế hoạch diễn tour gần đây của ban nhạc Chân Trời không thuận lợi, tour quán bar đã định sẵn sau khi bất ngờ nổi tiếng ở lễ hội âm nhạc Trái Xoài lại gặp khó khăn ngoài dự kiến, Trần Lỗi đang đau đầu vì chuyện này.
Nhưng khi đối mặt với yêu cầu của Minh Dao, ban nhạc Chân Trời vẫn không chút do dự đứng ra giúp đỡ, lại còn không lấy một xu nào.
"Như thế không ổn, nên trả chi phí vẫn phải trả." Minh Dao kiên quyết.
Trần Lỗi không buồn thương lượng mấy chuyện này với Minh Dao, ném điện thoại cho tay trống.
Tay trống ho khan một tiếng: "Đưa tiền thì bọn tao không đến, mất thời gian."
Nói xong lại ném cho tay bass: "Nói tiền mất tình cảm, Tống Tiêu là tay keyboard của ban nhạc chúng ta, sao có thể mất tình cảm được!"
Cuối cùng Trần Lỗi bồi thêm một câu: "Có mời bọn tao hay không là do bọn mày quyết định."
Minh Dao đành chịu, nhưng nợ ân tình rồi thì phải dùng ân tình mà trả.
Việc thu bản Rock n' Roll của «Đêm Cuối Cùng» diễn ra rất suôn sẻ, quả không hổ là đã hợp tác rồi, trong phòng thu, Trần Lỗi và Tống Tiêu còn chơi ra mấy phiên bản mới, dù khác với bản hát live ở lễ hội âm nhạc Trái Xoài, nhưng ai nghe cũng thấy những phiên bản này đều rất ổn.
Lúc chơi nhạc thì thoải mái, đến lúc cần quyết định dùng phiên bản nào thì Tống Tiêu lại sầu chết đi được, đều hay cả, khó chọn quá.
Lúc nghỉ ngơi, Minh Dao hàn huyên với tay trống mới biết được cảnh khốn khó hiện tại của ban nhạc Chân Trời.
"Haiz, giờ nổi tiếng rồi, quán bar cũng không dám nhận show của bọn tao nữa."
"Ơ? Vì sao vậy?"
"Thứ nhất là về vấn đề an ninh, nếu ít người thì không sao, nhưng hôm trước có một quán rượu thử làm khảo sát đặt trước, kết quả lượng fan đăng ký nhiều hơn sức chứa của quán bar cả trăm lần, như vậy thì còn gì, lỡ fan không mua được vé chạy đến gây rối bên ngoài quán bar thì sẽ gây gánh nặng cho xã hội."
"Vậy sao các anh không mở concert luôn?"
"Haiz, chuyện này bọn tao cũng xoắn xuýt lắm, tao thì thấy có thể liều một phen, nhưng tay bass lại cảm thấy không có người chuyên nghiệp lo liệu thì concert của ban nhạc rock khó kiếm được tiền lắm, bọn tao cũng hết vốn để bù lỗ rồi, mà Trần Lỗi hỏi các công ty tổ chức sự kiện thì họ cũng không muốn nhận, bản thân nó thì vẫn đang xoắn xuýt. Haiz, nói chung là khó lắm, có khi... buổi diễn ở lễ hội âm nhạc Trái Xoài lần đó lại là buổi diễn chia tay của ban nhạc Chân Trời."
Minh Dao không ngờ, lần trước đi lễ hội âm nhạc lại dẫn đến kết quả như vậy.
"Người quản lý của các anh đâu, lẽ ra anh ta phải thu xếp việc này cho các anh chứ."
"Lão Triệu á, ổng theo bọn tao mười năm rồi, mấy năm trước cũng khuyên Trần Lỗi tập trung gây dựng sự nghiệp, nhưng mày cũng biết ban nhạc bọn tao lúc đó thế nào mà. Giờ lão Triệu cũng có tuổi rồi, gần năm mươi, ổng ngại đi lại, nên lần này bọn tao tự liên hệ chuyện concert."
Ra là vậy, Minh Dao nói chuyện xong với tay trống vẫn còn cảm khái.
"Độ nóng của ban nhạc Chân Trời chẳng lẽ không đủ để họ mở concert sao?" Minh Dao thầm thảo luận với hệ thống.
【 Thực tế không phải vậy, chỉ là các công ty tổ chức sự kiện hiện nay đều chạy theo lợi nhuận, concert quy mô vừa và nhỏ thì tốn công tốn sức mà không dễ kiếm được nhiều tiền, độ nóng của một ban nhạc rock cũng chỉ là do màn hợp tác vượt giới ở lễ hội âm nhạc Trái Xoài lần trước vô tình tạo ra, nhưng số người thật sự sẵn lòng trả tiền cho concert của họ... Khó mà nói trước được. 】
"Trúc Mộng Giải Trí có cách nào gánh vác concert của ban nhạc Chân Trời không?"
Minh Dao chỉ tò mò, lúc này trong lòng cô chưa có ý định cụ thể gì.
【 Ký chủ, bạn đã vô tình kích hoạt lựa chọn chi nhánh tuyến chính: A. Trở thành một công ty quản lý hàng đầu ngành nghề với đông đảo nghệ sĩ thành công dưới trướng. B. Trở thành một công ty giải trí tổng hợp hình bao gồm chế tác phim truyền hình, chế tác âm nhạc, lên kế hoạch biểu diễn, phát hành, giao dịch bản quyền các nghiệp vụ. Mời chọn mục tiêu của bạn, lưu ý, lựa chọn này chỉ là mục tiêu, nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian quy định, chi nhánh này sẽ không có hiệu lực và sẽ được kích hoạt lại trong lần tiếp theo để bạn lựa chọn lại. 】
Tất cả đều kinh ngạc.
"Chu Dục, ngươi từ tận New Delhi ngồi tàu hỏa đến đây á? Ngươi... Có sao không, có gặp chuyện gì không?" Lưu Cảnh Hiên lúc này mới vỡ lẽ vì sao Chu Dục lại xách hành lý đến sân bay, vì sao trông hắn mệt mỏi như vậy.
"Trời ạ, ba ngày này của ngươi khó khăn quá, đây lại là Ấn Độ nữa chứ, thật sự không sao chứ?" Nguyễn Chi kêu lên, cô hối hận rồi, lúc nãy không nên chất vấn người hướng dẫn như thế, người ta vừa mới đến, thậm chí còn phải chạy từ thành phố khác tới.
Thử đổi vị trí suy nghĩ một chút thôi, Nguyễn Chi đã thấy chân muốn mềm nhũn ra rồi.
Mọi người đều mệt mỏi, nhưng không ai lo nổi chuyện nhận phòng khách sạn, cứ đứng ngay sảnh lớn vây quanh Chu Dục hỏi han tình hình.
Chu Dục gãi đầu cười: "Thật ra mới đầu cũng rất căng thẳng, dù sao ngôn ngữ cũng bất đồng, chỗ này thì hỗn loạn, nhưng mà cũng ổn, lúc khó khăn ta cũng gặp được nhiều người Ấn Độ giúp đỡ, giờ thì ta quen rồi, không biết tiếng vẫn giao tiếp được."
"Tổ chương trình vô trách nhiệm quá, lại để xảy ra sai sót thế này, lỡ như cậu gặp nguy hiểm thì sao?"
"Thật ra tổ chương trình đã chuẩn bị cho tôi vài trạm tiếp ứng ở New Delhi dùng trong trường hợp khẩn cấp, một trạm ngay gần khách sạn, một trạm gần ga tàu, còn lại ở những điểm du lịch quan trọng, tôi cần gì thì cứ tìm họ là được giải quyết."
Vì trải nghiệm đặc biệt của Chu Dục, mọi người đều đồng cảm và quý mến anh chàng hướng dẫn này, sau đó không để anh làm gì hết, chức trách hướng dẫn bị Lưu Cảnh Hiên cưỡng ép đoạt mất, ba cô gái còn lại cũng cực kỳ quan tâm, chăm sóc anh.
Sau khi nhận phòng, mọi người ra nhà hàng gần đó ăn qua loa, mới đến Ấn Độ, ai cũng không dám ăn đồ ăn ở đây, Chu Dục nhờ người hướng dẫn tìm một quán KFC, may mà sản phẩm KFC trên toàn thế giới cũng không khác nhau mấy, không thêm hương liệu kỳ lạ gì, ăn xong về khách sạn, Chu Dục tắm rửa xong cầm điện thoại lên thì thấy Thẩm Mặc gửi tin nhắn.
【 Lộ rồi, mau nhận lỗi đi. 】 Chu Dục giật mình, vội vàng gửi tin nhắn thoại cầu an đến cho Minh Dao.
Minh Dao gọi video ngay.
"Chu Dục!"
"Ấy... Xin lỗi, Minh Dao, em sai rồi." Chu Dục biết chắc Minh Dao xem livestream biết chuyện của mình, chỉ nhìn vẻ mặt cô là thấy, cô đang giận lắm.
Chu Dục lập tức quỳ xuống nhận lỗi, có Thẩm Mặc nhắc nhở thế này chẳng khác nào mở sách khi thi.
"Em có biết không, giấu diếm tình hình thế này, nếu thật sự có chuyện gì, công ty cũng không giúp được em đâu. Chuyện này sẽ gây khó khăn lớn cho công việc của chúng ta."
Chu Dục lại không nghĩ đến điều đó, cúi đầu chịu trận.
"Em sợ chị lo lắng, nhưng việc đảm bảo an toàn cho em vốn là việc chị phải làm. Gặp chuyện ngoài kế hoạch, đáng lẽ phải để công ty đứng ra thương lượng với tổ chương trình, không phải một mình em gánh rủi ro."
"Em biết rồi... Lần sau nhất định không thế nữa." Chu Dục nhận lỗi rất nghiêm túc.
"Đồng phạm Thẩm Mặc chị cũng phê bình rồi, sau này em cũng vậy, xảy ra chuyện gì cũng không được giúp hắn giấu diếm. Giữa chúng ta là quan hệ hợp tác, thông tin thông suốt mới làm việc hiệu quả. Như vậy chị mới thật sự yên tâm được."
"Vâng... Sau này em thật sự không làm thế nữa, Minh Dao đừng giận."
Mắng đến giờ, giọng Minh Dao cũng mềm mỏng hơn.
"Được rồi, em cũng vất vả rồi, ba ngày này không dễ dàng gì, tranh thủ nghỉ ngơi cho tốt, đừng mang gánh nặng trong lòng, sau này cũng đừng nghĩ đến hiệu quả chương trình, ở bên ngoài phải chăm sóc bản thân cho tốt, biết chưa?"
"Vâng, em biết rồi."
Tắt video, Lưu Cảnh Hiên cũng tắm xong bước ra.
"Quản lý của cậu à?"
"Vâng, cũng là ông chủ của công ty em."
"Tôi nghe thấy vài câu, cô ấy ghê gớm đấy!"
Chu Dục vội nói: "Đâu có, cô ấy đối xử với nghệ sĩ tốt lắm, lần này là em không đúng, sợ cô ấy lo lắng nên giấu chuyện đi, cô ấy biết rồi thì lo lắng nên mới giận thôi."
"Cậu gan lớn thật đấy." Lưu Cảnh Hiên cảm thán.
Nhưng anh cũng hiểu được, hồi mới vào nghề anh cũng thế, đối mặt với từng cơ hội đều lo lắng thấp thỏm, sợ mình làm không tốt.
Huống chi đây lại là cơ hội tốt như mùa ba của «Giấc Mộng Huyễn Du Ký».
"Đừng liều mạng thế, cậu vừa mới bắt đầu, công ty đã cho cậu mấy thông cáo tốt thế này, sau này còn cả đống cơ hội mà."
Lúc này là giờ nghỉ ngơi, camera của tổ chương trình đã tắt nên Lưu Cảnh Hiên mới có thể nói chuyện với anh đôi câu.
Chu Dục im lặng, lát sau mới nhỏ giọng nói: "Tại công ty đối với em tốt quá... Em sợ không báo đáp được."
Lưu Cảnh Hiên nhất thời không biết nên nói gì.
Không biết thằng nhóc này thật lòng nghĩ thế hay công ty của nó đối đãi với nó tốt thật.
Trong giới giải trí gặp nhiều công ty quản lý hãm hại nghệ sĩ, nghệ sĩ nổi tiếng rồi thì đi ăn máng khác, đòi giải ước.
Anh lát sau mới trả lời: "Sẽ có cơ hội thôi."
...
Cuối cùng Chu Dục cũng thuận lợi gặp được tổ chương trình, cũng hứa sau này không giấu diếm nữa, có chuyện gì sẽ báo cáo xin giúp đỡ kịp thời, Minh Dao lúc này mới yên tâm.
Hai nghệ sĩ còn lại của công ty đều đang bận rộn chuyện album mới.
Tiến độ album của Thẩm Mặc khá ổn, vốn dĩ anh đã có rất nhiều tác phẩm để dành, lại có Triệu Vân Phi giúp đỡ, tốc độ biên khúc, thu âm rất nhanh.
Tốc độ của Tống Tiêu thì chậm hơn nhiều, các tác phẩm do cô tự viết chưa đủ độ chín, cuối cùng chỉ chọn ra ba bản gốc, còn lại phải tìm trong số các tác phẩm thu thập được.
Đương nhiên, bài hát chủ đạo album của cô chính là «Đêm Cuối Cùng» đã gây ấn tượng ở lễ hội âm nhạc Trái Xoài, nhưng so với phiên bản lễ hội âm nhạc, bản thu chính thức vẫn dùng bản trữ tình.
Có điều, không ít fan nhắn dưới bài viết trên Weibo của Tống Tiêu, đề nghị mời ban nhạc Chân Trời hỗ trợ thu một bản phục dựng lại phiên bản lễ hội âm nhạc Trái Xoài, dù sao âm thanh do ban tổ chức lễ hội âm nhạc phát ra có quá nhiều tạp âm, fan vẫn hy vọng có bản chỉ để thưởng thức.
Minh Dao thấy đề nghị này rất khả thi, bèn họp công ty thảo luận phương án này, cuối cùng quyết định mời ban nhạc Chân Trời đến giúp đỡ, thu một bản Rock n' Roll, cố gắng phục dựng lại phiên bản lễ hội âm nhạc Trái Xoài.
Trần Lỗi hơi khó xử nói: "Nếu là ngẫu hứng và hát live, khó mà phục dựng lắm, đánh lại giai điệu y hệt cũng không chắc ra cùng một chất."
Minh Dao không tiện ép buộc, chỉ nói: "Phục dựng được tám phần là tốt rồi, hoặc là các cậu lại hợp tác một lần, khi hát live có thể ngẫu hứng kiểu gì cũng được."
Kế hoạch diễn tour gần đây của ban nhạc Chân Trời không thuận lợi, tour quán bar đã định sẵn sau khi bất ngờ nổi tiếng ở lễ hội âm nhạc Trái Xoài lại gặp khó khăn ngoài dự kiến, Trần Lỗi đang đau đầu vì chuyện này.
Nhưng khi đối mặt với yêu cầu của Minh Dao, ban nhạc Chân Trời vẫn không chút do dự đứng ra giúp đỡ, lại còn không lấy một xu nào.
"Như thế không ổn, nên trả chi phí vẫn phải trả." Minh Dao kiên quyết.
Trần Lỗi không buồn thương lượng mấy chuyện này với Minh Dao, ném điện thoại cho tay trống.
Tay trống ho khan một tiếng: "Đưa tiền thì bọn tao không đến, mất thời gian."
Nói xong lại ném cho tay bass: "Nói tiền mất tình cảm, Tống Tiêu là tay keyboard của ban nhạc chúng ta, sao có thể mất tình cảm được!"
Cuối cùng Trần Lỗi bồi thêm một câu: "Có mời bọn tao hay không là do bọn mày quyết định."
Minh Dao đành chịu, nhưng nợ ân tình rồi thì phải dùng ân tình mà trả.
Việc thu bản Rock n' Roll của «Đêm Cuối Cùng» diễn ra rất suôn sẻ, quả không hổ là đã hợp tác rồi, trong phòng thu, Trần Lỗi và Tống Tiêu còn chơi ra mấy phiên bản mới, dù khác với bản hát live ở lễ hội âm nhạc Trái Xoài, nhưng ai nghe cũng thấy những phiên bản này đều rất ổn.
Lúc chơi nhạc thì thoải mái, đến lúc cần quyết định dùng phiên bản nào thì Tống Tiêu lại sầu chết đi được, đều hay cả, khó chọn quá.
Lúc nghỉ ngơi, Minh Dao hàn huyên với tay trống mới biết được cảnh khốn khó hiện tại của ban nhạc Chân Trời.
"Haiz, giờ nổi tiếng rồi, quán bar cũng không dám nhận show của bọn tao nữa."
"Ơ? Vì sao vậy?"
"Thứ nhất là về vấn đề an ninh, nếu ít người thì không sao, nhưng hôm trước có một quán rượu thử làm khảo sát đặt trước, kết quả lượng fan đăng ký nhiều hơn sức chứa của quán bar cả trăm lần, như vậy thì còn gì, lỡ fan không mua được vé chạy đến gây rối bên ngoài quán bar thì sẽ gây gánh nặng cho xã hội."
"Vậy sao các anh không mở concert luôn?"
"Haiz, chuyện này bọn tao cũng xoắn xuýt lắm, tao thì thấy có thể liều một phen, nhưng tay bass lại cảm thấy không có người chuyên nghiệp lo liệu thì concert của ban nhạc rock khó kiếm được tiền lắm, bọn tao cũng hết vốn để bù lỗ rồi, mà Trần Lỗi hỏi các công ty tổ chức sự kiện thì họ cũng không muốn nhận, bản thân nó thì vẫn đang xoắn xuýt. Haiz, nói chung là khó lắm, có khi... buổi diễn ở lễ hội âm nhạc Trái Xoài lần đó lại là buổi diễn chia tay của ban nhạc Chân Trời."
Minh Dao không ngờ, lần trước đi lễ hội âm nhạc lại dẫn đến kết quả như vậy.
"Người quản lý của các anh đâu, lẽ ra anh ta phải thu xếp việc này cho các anh chứ."
"Lão Triệu á, ổng theo bọn tao mười năm rồi, mấy năm trước cũng khuyên Trần Lỗi tập trung gây dựng sự nghiệp, nhưng mày cũng biết ban nhạc bọn tao lúc đó thế nào mà. Giờ lão Triệu cũng có tuổi rồi, gần năm mươi, ổng ngại đi lại, nên lần này bọn tao tự liên hệ chuyện concert."
Ra là vậy, Minh Dao nói chuyện xong với tay trống vẫn còn cảm khái.
"Độ nóng của ban nhạc Chân Trời chẳng lẽ không đủ để họ mở concert sao?" Minh Dao thầm thảo luận với hệ thống.
【 Thực tế không phải vậy, chỉ là các công ty tổ chức sự kiện hiện nay đều chạy theo lợi nhuận, concert quy mô vừa và nhỏ thì tốn công tốn sức mà không dễ kiếm được nhiều tiền, độ nóng của một ban nhạc rock cũng chỉ là do màn hợp tác vượt giới ở lễ hội âm nhạc Trái Xoài lần trước vô tình tạo ra, nhưng số người thật sự sẵn lòng trả tiền cho concert của họ... Khó mà nói trước được. 】
"Trúc Mộng Giải Trí có cách nào gánh vác concert của ban nhạc Chân Trời không?"
Minh Dao chỉ tò mò, lúc này trong lòng cô chưa có ý định cụ thể gì.
【 Ký chủ, bạn đã vô tình kích hoạt lựa chọn chi nhánh tuyến chính: A. Trở thành một công ty quản lý hàng đầu ngành nghề với đông đảo nghệ sĩ thành công dưới trướng. B. Trở thành một công ty giải trí tổng hợp hình bao gồm chế tác phim truyền hình, chế tác âm nhạc, lên kế hoạch biểu diễn, phát hành, giao dịch bản quyền các nghiệp vụ. Mời chọn mục tiêu của bạn, lưu ý, lựa chọn này chỉ là mục tiêu, nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian quy định, chi nhánh này sẽ không có hiệu lực và sẽ được kích hoạt lại trong lần tiếp theo để bạn lựa chọn lại. 】
Bạn cần đăng nhập để bình luận