Dựa Vào Livestream Huyền Học Trở Thành Đỉnh Lưu Ở Địa Phủ

Chương 706: Không Phải Con Ruột

Bà Hứa đã mang theo sản phẩm dinh dưỡng và hoa quả đến nhà thăm nam sinh “Người Tống Linh”. Nhưng cuối cùng, bên gia đình đó còn không muốn mở cửa cho bà ấy.
Chưa vào được nhà, cha mẹ của nam sinh kia đã vứt tất cả đồ vật mà bà ấy mang đến ra bên ngoài rồi lên tiếng chửi bới:
“Chúng tôi thấy ông cụ không có con cháu, không có người nào khiêng cờ dẫn đường nên mới cảm thấy quá đáng thương, dẫn con trai nhà mình đến hỗ trợ. Tuy nhiên, kết quả thì sao? Gia đình mấy người cảm ơn chúng tôi như vậy à?”
“Đến tận bây giờ, con trai nhà tôi vẫn còn đang sốt nhẹ, cả ngày đau đầu nhức óc. Nếu không phải gia đình tôi có tố chất tâm lý tốt thì tôi đã đánh cô ngay khi nhìn thấy rồi!”
Bà Hứa bị gia đình đó đuổi ra ngoài thì cũng cảm thấy vô cùng suy sụp, đồng thời, cũng cực kỳ áy náy.
Bà ấy cũng không muốn những hành động có ý tốt của mình gây hại cho bất kỳ ai.
Dường như việc tổ chức lễ tang cho cha mình không được hoàn mỹ lắm nên đã chọc giận ông ấy rồi.
Ngay cả cậu bé đến giúp làm “Người Tống Linh” cũng phải chịu tội.
Bà Hứa liên tục đến thăm phần mộ của cha mình, đốt tờ tiền, hóa vàng mã cho ông ấy, hy vọng rằng cha Hứa có thể báo mộng về, có chuyện gì không hài lòng thì có thể nói với bà ấy một câu.
Tuy nhiên, bà ấy chưa bao giờ mơ thấy cha Hứa cả.
Cuối cùng, để giải quyết triệt để vấn đề này, bà ấy chỉ còn cách cầu cứu tổ sản xuất chương trình, mong rằng các thí sinh trong chương trình sẽ đến xem xét một lần, tìm ra được nguyện vọng của cha bà ấy để kết thúc mọi chuyện.
Rốt cuộc tại sao ông ấy lại quấn lên cậu thanh niên giúp làm “Người Tống Linh” kia chứ?
Sau khi nghe xong yêu cầu của bà Hứa thì các khán giả trong phòng livestream lập tức thi nhau suy đoán.
Daisy cũng suy tư một lúc, thử dùng thuật pháp của phù thủy bên phương Tây để gọi hồn phách của cha Hứa về.
Nhưng cô ấy cũng không thể làm được.
Đại Lưu lên tiếng dò hỏi: “Daisy có muốn đến phần mộ của ông cụ họ Hứa để nhìn thử một lần không? Thử xem có thể triệu hồi được hồn phách của ông cụ tại đó không?”
Daisy chậm rãi lắc đầu: “Chắc hẳn là không được, tôi hoàn toàn không cảm ứng được sự tồn tại của chủ căn phòng này. Cho dù có đi đến phần mộ của ông ấy thì tôi cũng không thể giúp ích được gì.”
“Xin lỗi bà Hứa, để cho bạn thất vọng rồi.”
Bà Hứa nở một nụ cười miễn cưỡng: “Thật ra, tôi đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi. Tôi cảm thấy có lẽ là cha của tôi đang oán tôi, không muốn đến gặp tôi.”
Daisy nói: “Bạn tuyệt đối không thể nghĩ như vậy. Mọi chuyện nhất định sẽ được giải quyết thôi.”
Đại Lưu khẽ thở dài một tiếng, giơ microphone lên rồi nhìn về phía màn ảnh:
“Các bạn khán giả thân mến, thí sinh Daisy đã sử dụng năng lực độc đáo của phù thủy hắc ám và cảm ứng được một người trẻ tuổi khiến bà Hứa luôn lo âu trong khoảng thời gian gần đây.”
“Chuyện xảy ra với cậu thanh niên này khiến cho bà Hứa mất ăn mất ngủ, không thể sống yên ổn. Tất cả là bởi vì một phong tục đưa tang truyền thống ở địa phương: {đưa ma}.”
“Lúc này, chúng ta mới biết được rằng, hóa ra trong lễ tang của cha Hứa đã xảy ra sự việc quan tài đột nhiên rơi xuống đất một cách ly kỳ, sau đó là tin đồn ông ấy quấn lấy cậu thanh niên trẻ {Người Tống Linh} đã đưa tiễn ông ấy.”
“Rốt cuộc, ông cụ nhà họ Hứa còn có bất mãn hay nguyện vọng gì đây? Liệu rằng chúng tôi có thể giúp đỡ bà Hứa giải quyết và cởi bỏ khúc mắc hay không?”
“Nào, bây giờ xin mời vị thí sinh cuối cùng bước vào, thí sinh Cố Chi Tang!”
Chẳng bao lâu sau, dưới sự dẫn dắt của nhân viên công tác, Cố Chi Tang đã bước vào trong căn nhà này.
Vừa mới bước vào cửa thì cô đã ngước mắt lên quan sát bốn phía trong nhà.
Đại Lưu thấy vậy thì không khỏi lên tiếng dò hỏi: “Tang Tang, cô phát hiện ra chuyện gì à?”
Cố Chi Tang thu hồi tầm mắt, thản nhiên nói: “Chủ nhân của căn nhà này đã ra đi trong bất an.”
Đại Lưu: “!”
Bà Hứa: “!”
Đại Lưu: “Vì sao cô lại nói như vậy?”
Cố Chi Tang: “Khi mọi người bước vào trong căn nhà này, ở lại một lúc lâu thì chẳng lẽ không cảm thấy toàn thân ngột ngạt hay sao?”
“Không khí trong căn phòng này không được lưu thông, hoặc có thể nói rằng có khí bẩn tụ tập ở đây. Nếu ở lại nơi này lâu dài thì sẽ không hề tốt cho sức khỏe chút nào.”
“Tuy nhiên, những khí bẩn này cũng không phải là từ bên ngoài xâm nhập vào mà là tự phát từ căn hộ này. Chủ nhân của căn nhà này đã qua đời, tên trên giấy tờ bất động sản chắc hẳn vẫn chưa kịp thay đổi sang chủ hộ mới.”
“Như vậy, căn nhà này thật ra cũng không được hoàn toàn xem như là Dương Trạch.”
Chủ hộ đã chết sẽ vào ở Âm Trạch.
Khi còn sống, bất động sản này còn đứng tên của ông ấy thì tuy rằng là Dương Trạch nhưng vẫn kết nối thông với Âm Trạch.
Nếu người đã mất chết tự nhiên thì hồn phách sẽ được đưa về địa phủ, như vậy thì cuộc sống dưới cõi Âm của người đó tất nhiên sẽ vững vàng.
Tuy nhiên, nếu sau khi chết người kia không được sinh hoạt yên ổn thì tất nhiên phần Âm Trạch của người này sẽ liên tục tràn ra âm khí, và cũng sẽ có một bộ phận âm khí truyền đến một tòa nhà khác có kết nối với Âm Trạch của chủ hộ.
Việc sống lâu dài ở nơi này tương tương với việc sống trong một nửa ngôi mộ rồi, sức khỏe tất nhiên không thể tốt được.
Đây là kiến thức cơ bản trong phong thủy.
Cho nên, Cố Chi Tang có thể xác định chắc chắn, chủ hộ này vào lúc qua đời, hoặc là sau khi qua đời đã xảy ra chuyện gì đó.
Cố Chi Tang nói: “Nếu bạn có thời gian rảnh thì hãy thay đổi tên chủ hộ trong giấy chứng nhận nhà đất đi, hoặc là đừng ở nơi này nữa.”
Nghe được những suy đoán này thì trong lòng bà Hứa đã âm thầm bội phục Cố Chi Tang. Nhưng đúng lúc này, bà ấy lại nghe thấy cô hỏi:
“Bạn và người đã mất có quan hệ gì vậy?”
Bà Hứa sửng sốt một chút: “Ông ấy là cha tôi.”
Nghe vậy, Cố Chi Tang đã quan sát tướng mạo của bà ấy một lần rồi nói: “Bạn không phải là con ruột của ông ấy, đúng không?”
Đại Lưu: “?!”
Khán giả: “?!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận