Dựa Vào Livestream Huyền Học Trở Thành Đỉnh Lưu Ở Địa Phủ

Chương 292: Bé Gái Trong Ác Mộng Mỗi Đêm (1)

Không biết có phải là do có sự biến đổi của dòng khí xung quanh hay không, mà ngọn nến cũng hơi lay động khiến hình ảnh phản chiếu trong gương của Daisy cũng hơi lắc lư.
Dường như cô ấy đã nhìn thấy cái gì đó nên thân thể bỗng nhiên run lên. Cô ấy gập thắt lưng xuống, bò trườn như một con rắn, sau đó tiếng niệm chú trong miệng cũng càng ngày càng dồn dập hơn.
Hình như cô ấy đang nói chuyện với cái gương!
Cảnh tượng kỳ dị này khiến tất cả mọi người có mặt ở đó đều bị chấn động, không dám thở mạnh.
Đào Đào bị Daisy nắm tay nên chỉ cảm thấy hơi thở trên người chị gái xinh đẹp kia đã trở nên âm u hơn trước, khiến cho cô bé vô cùng sợ hãi.
Cô bé không khỏi òa khóc thành tiếng nhưng lại không thể giãy giụa, rút tay mình ra khỏi bàn tay đang nắm chặt kia.
Bà Hứa ở bên cạnh cũng đổ mồ hôi lạnh sau lưng. Đây là lần đầu tiên bà ấy nhìn thấy một người có cách ăn mặc cổ quái và tô son môi đen ngòm như Daisy.
Do đó, ngay từ khi nhìn thấy cô ấy bước vào thì bà ấy đã cảm thấy vô cùng không thích, cảm giác như cô ấy cũng kỳ lạ y như con dâu nhà bà ấy.
Bà Hứa không hài lòng nói: “Cô gái này đang làm cái gì vậy? Đừng làm như thế nữa!”
Đây là lần đầu tiên, Đại Lưu và nhân viên quay phim thấy người đến xin giúp đỡ như bà cụ can thiệp vào quá trình quay nên trong lúc nhất thời cũng có chút đau đầu.
“Bà à, đây là quy trình bình thường của các thí sinh trong chương trình chúng tôi. Bà không thể làm gián đoạn như vậy.”
Đúng lúc này, Daisy đang lẩm bẩm trước gương lại một lần nữa run rẩy toàn thân.
Cô ấy thở phào nhẹ nhõm một hơi, buông lỏng bàn tay của Đào Đào ra và không biết từ lúc nào, trên trán cô ấy đã có một lớp mồ hôi mỏng.
Sau khi nghe người dẫn chương trình đặt câu hỏi, cô ấy đã trả lời với vẻ mặt nghiêm túc:
“Tôi đã nhìn thấy nó trong một thế giới khác. Vừa rồi, tôi đã cố gắng triệu hồi nó ở thế giới trong gương và đã thành công có một cuộc nói chuyện với nó.”
Đại Lưu lắp bắp: “Thí sinh Daisy, ý của cô là vừa rồi cô đã nói chuyện với tà vật mà cô Phó nuôi dưỡng thông qua tấm gương kia sao?”
“Đúng vậy.”
Daisy gật đầu nói:
“Từ thế giới trong gương, tôi đã nhìn thấy ma quỷ kia. Nó là một bé gái tầm khoảng mười hai, mười ba tuổi. Nó không mặc quần áo, làn da trên thân thể như bị đốt cháy nên khô quắt và đen như vỏ cây. Đôi mắt của nó có màu đỏ đen, chỉ im lặng đứng nhìn tôi…”
Cô ấy cẩn thận hồi tưởng lại hình ảnh mà bản thân đã nhìn thấy trong gương.
“Tôi nhìn thấy nó bị nhốt trong một hộp gỗ nhỏ, không biết vì sao cơ thể của nó nhìn có vẻ khá nhỏ. Sau đó, tôi đã thấy cô Phó. Cô ấy dùng kim đâm vào đầu ngón tay của mình rồi nhỏ máu vào một khe rãnh của hộp gỗ, trong miệng lẩm bẩm nói gì đó…”
“Thời điểm kia, tình cảm của nó đối với cô đã rất ỷ lại. Dường như nó đã coi cô Phó như người nhà của nó.”
Vẻ mặt của Phó Lan Duyệt biến đổi.
Bởi vì “ma quỷ” mà Daisy vừa miêu tả cùng với nghi thức và đàn tế kia đều giống hệt với những gì cô ấy tận mắt nhìn thấy, cũng tự tay làm nhiều lần!
Hình ảnh dùng kim đâm vào đầu ngón tay là do cô ấy đang dùng máu của mình để “dưỡng linh”.
Daisy tiếp tục nói: “Tôi còn nhìn thấy một hình ảnh khác, không biết vì lý do gì mà nó lại xuất hiện bên cạnh con gái của cô. Nó kéo tay của con gái cô, nắm rất chặt, ánh mắt nhìn về phía cô bé cũng có hận thù nhưng lại có một chút cảm xúc khá phức tạp…”
“Còn những thứ khác thì tôi chỉ thấy được lờ mờ. Vốn dĩ hình ảnh ở thế giới trong gương rất hỗn loạn, tuy rằng có thêm sức mạnh tăng cường từ {Lễ hội đêm vĩnh hằng} nhưng tà vật kia cực kỳ kháng cự lời triệu hồi của tôi nên tôi không thể nhìn thêm được nhiều hơn.”
Cô ấy vừa mới nói xong thì bà Hứa đã lập tức mắng to:
“Mấy người nhìn xem, tôi đã nói là sức khỏe yếu ớt của Đào Đào cùng với chuyện hay đụng phải tà ma là do mẹ ruột con bé gây ra mà!”
“Nếu tôi sớm biết rằng cô ta còn làm mấy trò không ra người, không ra quỷ như thế này thì năm đó, tôi sẽ kiên quyết không đồng ý con tôi kết hôn với cô ta!”
Bà ấy lại tiếp tục than vãn bản thân mệnh khổ, nói con trai nhà mình ngu ngốc, quá thành thật, đã bị con dâu lừa gạt.
Hóa ra, hoàn cảnh gia đình nhà mẹ đẻ của Phó Lan Duyệt không được tốt lắm. Cha mẹ đẻ của cô ấy đã qua đời, chỉ còn một người bà ngoại còn sống.
Năm đó, khi Hứa Sinh và cô ấy yêu nhau, bà Hứa đã cảm thấy gia đình của cô gái này quá nghèo, cũng không thích loại khí chất lạnh nhạt trên người Phó Lan Duyệt nên vẫn luôn phản đối Hứa Sinh kết hôn với cô ấy.
Nhưng bởi vì Hứa Sinh vẫn luôn kiên trì, bà ấy không thể lay chuyển được con trai nhà mình nên mới miễn cưỡng đồng ý cuộc hôn nhân này.
Sau khi kết hôn, bà Hứa vẫn không có sắc mặt tốt đối với Phó Lan Duyệt, cũng không ở cùng hai vợ chồng, chỉ đến thăm một lần vào năm mới hàng năm mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận