Dựa Vào Livestream Huyền Học Trở Thành Đỉnh Lưu Ở Địa Phủ

Chương 692: Người Thân Của Đám Đàn Ông Bị Sát Hại

Nghe thấy những vết thương trên mặt rốt cuộc cũng có thể tiêu tan thì dân làng lập tức thở phào nhẹ nhõm, liên tục nói cảm ơn Cố Chi Tang.
Cố Chi Tang nói thêm: “Còn về trường hợp của Vương Lâm – người mất tích trong thôn đã bị chôn sống kia thì chúng tôi đã thông báo cho đồn cảnh sát gần đây nhất rồi.”
“Chẳng mấy chốc, người của bên đồn cảnh sát sẽ đến để xử lý chuyện này. Mọi người cứ chờ thông báo điều tra của cảnh sát là được.”
“Nếu tôi đoán không sai thì trong nhà của những người đàn ông lúc trước tham gia vụ việc chôn sống kia chắc hẳn vẫn còn cất giấu một số lượng lớn tiền mặt cũng như một vài món đồ trang sức bằng vàng.”
Người trong thôn lập tức nhìn về phía người thân của mấy người đàn ông đã chết kia.
Một dân làng đột nhiên nói: “Cháu dâu à, hồi Tết cháu đã đeo một cái vòng tay bằng vàng, đúng không? Đừng nói là lấy số tiền kia để mua đấy nhé?”
“Còn có chú thím nhà họ Trần nữa. Tôi đã nói rồi mà, rõ ràng anh Trần nhà chú thím cũng giống như gia đình của chúng tôi, không lấy được một đồng tiền công nào mà sao trong nhà ngày nào cũng có thịt có cá, còn mua cả rượu nữa. Cuộc sống sao lại thoải mái quá vậy!”
“Chậc chậc, chôn sống đấy! Vương Lâm kia đúng là thứ không ra gì nhưng mà mấy người này ra tay cũng quá tàn nhẫn rồi!”
Những người thân của đám đàn ông kia bị mọi người nhìn chằm chằm đến mức vô cùng mất tự nhiên, có người còn hét lên:
“Nhìn bọn tôi làm gì, số tiền này vốn dĩ là tiền công của chồng chúng tôi. Vương Lâm đã ôm hết tiền cứu mạng của cả nhà bọn tôi để chạy trốn thì đáng đời anh ta bị như vậy!”
“Còn chưa biết chân tướng sự việc như nào đâu, chẳng ai nhìn thấy được tận mắt vào ngày hôm đó rốt cuộc đã xảy ra cái gì. Mấy người không thể chỉ nghe một người ngoài nói thế nào thì tin thế ấy được. Có khi chồng nhà tôi không hề tham gia vào hành động chôn sống đó đâu…”
Cố Chi Tang cười khẽ một tiếng: “Thím này nói đúng, tôi chẳng qua chỉ là một thuật sĩ giang hồ, nói gần nói xa gì thì cũng đều là do tôi tính toán ra mà thôi.”
“Rốt cuộc có xảy ra chuyện chôn sống hay không? Vương Lâm đã chết như thế nào? Tất cả cứ chờ cảnh sát đến điều tra rồi sẽ rõ ràng thôi.”
“Bản thân mấy người không biết chuyện gì cả nhưng khi chồng mình, con trai nhà mình cầm về nhà nhiều tiền như vậy mà mấy người hoàn toàn không hề tò mò hay hỏi thăm gì sao? Thật sự là không hề biết chuyện gì cả à?”
Người phụ nữ kia bị cô chất vấn lại nên vẻ mặt cũng trở nên ngượng ngùng, cuối cùng chỉ tức giận than thở rằng chồng mình bị chết thảm, không muốn để ý đến lời nói của Cố Chi Tang nữa.
Trên thực tế, đúng như lời của Cố Chi Tang đã nói, người thân của đám đàn ông bị sát hại kia quả thật đều biết một ít chân tướng sự việc.
Ít nhất, bọn họ biết Vương Lâm đã chết, biết số tiền lớn trong nhà lấy từ đâu.
Số người chia nhau khoản tiền kia chỉ có bảy người, nhưng lúc trước, phải có tầm mười mấy dân làng không được nhận tiền công.
Một bộ phận tiền của những người không tham gia chôn sống thật ra đã bị bảy người kia nảy lòng tham nuốt hết.
Ở một phương diện nào đó, tuy rằng những dân làng kia giết Vương Lâm bởi vì hành động ôm tiền chạy trốn của anh ta, nhưng những hành vi của bọn họ về bản chất cũng không khác gì Vương Lâm cả.
Chẳng bao lâu sau, cảnh sát địa phương đã suốt đêm di chuyển đến thôn Ngõa Thác.
Bên cảnh sát đã tìm thấy mấy chục nghìn tiền mặt ở nhà họ Hình và ở nhà của một số dân làng đã bị sát hại khác.
Một nhóm sĩ quan cảnh sát đã dựa theo chỉ dẫn của Cố Chi Tang để đi đến một địa điểm khác, đến bãi đất hoang ở một ngôi làng bên cạnh, tìm kiếm hài cốt của Vương Lâm.
Chẳng bao lâu sau, các sĩ quan cảnh sát đã đào được một bộ hài cốt đã thối rữa gần hết, bị chôn vùi gần hai năm trong một cánh rừng nhỏ.
Đêm hôm khuya khoắt nhưng thôn Ngõa Thác vẫn vô cùng náo nhiệt.
Dân làng được thông báo tụ tập ở một bãi đất trống, lắng nghe các sĩ quan cảnh sát cầm một chiếc loa lớn và nhiều lần nhắc đi nhắc lại kiến thức liên quan đến an ninh công cộng:
“Đã chết nhiều người trong thôn như vậy mà vì sao mọi người lại không báo cảnh sát thế? Mọi người cảm thấy có thể tự giải quyết được vấn đề sao? Bây giờ đã như thế nào…”
Đám người Cố Chi Tang vẫn còn ở lại nhà họ Hình. Đến rạng sáng hôm sau, cô con gái nhà họ Hình đã tỉnh lại.
Một nhân viên cảnh sát đã sớm chờ ở đây để chuẩn bị làm công tác ghi chép lời khai thấy vậy nên lên tiếng gọi tên cô ấy.
Cô con gái nhà họ Hình hoảng hốt trong vài giây, sau đó mới quay đầu ra, khuôn mặt gầy yếu, hai má hóp sâu, không nói một lời nào.
Nhân viên cảnh sát nhìn sang Cố Chi Tang: “Cô Cố, cô ấy…?”
Cố Chi Tang nói: “Anh có câu hỏi gì thì cứ trực tiếp hỏi ra đi. Dù sao cô ấy vẫn bị thiếu một hồn hai phách, trong đó phách {Thi Cẩu} bị mất sẽ khiến cho khả năng phản ứng của cô ấy chậm hơn rất nhiều.”
“Nói đơn giản hơn thì cô ấy sẽ ngơ ngác hơn người bình thường một chút. Tuy nhiên, ý thức và năng lực tự hỏi vẫn bình thường.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận