Xuyên Vào Sách Thành Nữ Phụ Ác Độc Não Ngắn, Bị Nam Nhân Thô Lỗ Nhắm Trúng

Xuyên Vào Sách Thành Nữ Phụ Ác Độc Não Ngắn, Bị Nam Nhân Thô Lỗ Nhắm Trúng - Chương 09: Mọi người đều là trong sách NPC, giúp đỡ cho nhau cũng là nên (length: 7639)

"Mấy thứ khác ta cất trước, mọi người đi ngủ cả đi."
Sau khi phát kẹo xong, Tống mẫu cầm đồ vật trở về gian phòng của mình, dự định khóa vào trong ngăn tủ của mình.
Những người khác thấy vậy cũng đều lần lượt trở về phòng.
"Nha đầu, đưa kẹo cho ta, trẻ con không nên ăn kẹo."
Trở lại phòng ngủ, Lý Phán Đệ chìa tay về phía Tống Nha nói.
"Đây là bà nội chia cho ta."
Tống Nha ba tuổi siết chặt viên kẹo trong tay, đôi mắt thoáng đỏ hoe.
"Mẹ cho ngươi, tất cả đều cho ngươi."
Tống Phú Quý trực tiếp giật lấy kẹo của Tống Nha, đưa đến trên tay Lý Phán Đệ.
Tống Nha há miệng định khóc, liền bị Lý Phán Đệ bịt chặt miệng lại.
"Không cho khóc, nếu không ngày mai không cho ngươi ăn cơm."
Tống Nha bị dọa đến khẽ run rẩy, nước mắt từng giọt lớn rơi xuống nhưng không dám khóc thành tiếng.
"Vẫn là Phú Quý ngoan nhất, suy cho cùng vẫn là sinh con trai có ích hơn."
Lý Phán Đệ cất ba viên kẹo của Tống Nha đi, chuẩn bị lần sau về nhà thì mang về cho em trai mình nếm thử.
Hai viên kẹo thuộc về mình thì bóc ra, chính mình ăn một viên, cho Tống lão nhị ăn một viên.
"Mẹ ngươi thật keo kiệt, một túi kẹo to như vậy mà chỉ cho ta hai viên."
Lý Phán Đệ vừa nhai kẹo sữa, vừa vui vẻ híp mắt lại.
Tống Phú Quý cũng bóc kẹo của mình ra, nhét vào trong miệng.
Tống lão nhị xoa xoa đầu Tống Phú Quý, "Được rồi, ngày mai bảo Phú Quý đi tìm mẹ xin, xin nhiều vài lần chắc chắn bà sẽ cho."
"Yên tâm đi ba ba, ngày mai ta sẽ đi tìm bà nội xin kẹo, xin được rồi sẽ hiếu kính ngươi và mẹ."
Tống Phú Quý nghe vậy, lập tức đảm bảo.
"Con trai ta quả nhiên là hiếu thuận nhất, sau này chắc chắn sẽ có tiền đồ lớn."
Lý Phán Đệ ôm Tống Phú Quý hôn một cái, một nhà ba người vui vẻ hòa thuận.
Trong phòng Tống lão đại, ba đứa trẻ đều tự giác đưa kẹo cho chị dâu cả nhà họ Tống, Lưu Hồng Mai.
Lưu Hồng Mai thu hai viên, mỗi đứa chừa lại cho một viên, số kẹo thu được đều cất vào trong ngăn tủ.
Sau đó, bà liền cùng Tống lão đại nói chuyện về việc chữa chân cho Tống Kỳ Niên.
Tống lão tứ và vợ là Triệu Ngọc Tú tối nay đặc biệt vui vẻ, đang bàn bạc chuyện công việc.
Tống lão tứ và Triệu Ngọc Tú là người có học vấn cao nhất trong nhà, hai người là bạn học cùng tốt nghiệp trung học.
Việc Tống lão tứ có thể lên thị trấn học cấp 3 hoàn toàn là nhờ tiền Tống Kỳ Niên đi lính gửi về nhà, cho nên quan hệ giữa Tống lão tứ và Tống Kỳ Niên là tốt nhất.
"Vợ ơi, ta lên thị trấn đi làm, mỗi tháng giữ lại 10 đồng tiền được không?"
Tiền lương của Tống lão tứ là 30 đồng mỗi tháng, cần nộp vào của chung 10 đồng, bản thân có thể giữ lại 20 đồng.
Nhưng Tống lão tứ cho rằng cơ hội này là Tống Kỳ Niên cho hắn, cho nên định đưa Tống Kỳ Niên 10 đồng, chính mình giữ lại 10 đồng.
Ở thời đại này, thu nhập cả năm của một gia đình được một trăm đồng đã là rất tốt rồi.
Tống lão tứ tính toán ba tháng lương 30 đồng tiền là đủ cho vợ hắn sinh con và bồi bổ cơ thể.
"Ta nghe ngươi. Anh Ba chữa chân cũng cần tiền thuốc men, nếu anh Ba không đủ tiền thì chúng ta không giữ lại nữa, dù gì chúng ta cũng ăn cơm chung, bình thường cũng chẳng tiêu đến tiền."
Triệu Ngọc Tú gật đầu, nàng cho rằng người một nhà giúp đỡ lẫn nhau là điều nên làm.
Đi làm thì không cần ra đồng làm việc nữa, cho dù không lĩnh tiền thì cũng là có lời rồi.
"Vợ ơi ngươi thật tốt," Tống lão tứ ôm Triệu Ngọc Tú hôn lên.
"Cẩn thận một chút, đừng ảnh hưởng đến con." Triệu Ngọc Tú đẩy Tống lão tứ ra.
"Ta biết ta biết, ta chỉ là cảm thán sao ta lại có thể cưới được người vợ xinh đẹp, dịu dàng, hiền lành như ngươi."
Tống lão tứ ôm Triệu Ngọc Tú không buông tay, Triệu Ngọc Tú mỉm cười với vẻ mặt dịu dàng.
Nằm trên giường, Tống Kỳ Niên mãi không ngủ được, hắn cảm giác hôm nay cứ như là mơ vậy.
Bởi vì đội vận tải nghỉ một ngày, hôm nay hắn từ thị trấn về nhà, không ngờ lại đúng lúc gặp có người rơi xuống nước.
Vốn chỉ là thuận tay cứu người, thấy người không sao thì rời đi, không ngờ đối phương lại đến tận nhà cảm ơn, còn nói có thể chữa chân cho mình.
Cho dù hắn không để ý chuyện phiếm trong thôn, nhưng cũng có nghe nói về nữ thanh niên trí thức Hạ xinh đẹp nhất ở điểm thanh niên trí thức này.
Tháng Sáu vào vụ gặt gấp, hắn nghỉ phép về giúp việc đồng áng.
Mọi người đều bận tối tăm mặt mũi, chỉ có nàng mặc một chiếc váy đỏ rực, đi ra ruộng một vòng, cuối cùng chê thời tiết quá nóng rồi rời đi.
Ngay cả đại đội trưởng cũng hết cách với nàng, mỗi lần gọi nàng làm việc chưa được mấy phút đã mệt đến mức muốn đi phòng y tế.
Nàng có tiền, không dựa vào lương thực trong thôn để ăn cơm, ngay cả nhà ở cũng là tự mình bỏ tiền ra xây.
Bởi vậy Tống Kỳ Niên nghe không ít lời đồn liên quan đến nàng, nhưng hôm nay gặp Hạ Nam Tinh, lại thấy dường như không giống trong lời đồn.
Tỉnh táo lại, Tống Kỳ Niên thậm chí có chút hoài nghi, lời Hạ Nam Tinh nói giúp hắn chữa chân là nói đùa hoặc đang lừa hắn.
Nhưng mà lừa thì cứ lừa vậy, Tống Kỳ Niên tự giễu cười cười, bây giờ ít nhất cũng có chút hy vọng, kết quả tệ nhất chẳng qua là mình tiếp tục làm người què.
Hạ Nam Tinh cũng chưa ngủ. Nàng rửa mặt qua loa, sau đó trở lại phòng ngủ, cài cửa rồi trực tiếp tiến vào không gian.
Nàng rót cho mình một ly rượu vang đỏ, cắt một đĩa trái cây.
Từ trong tủ quần áo tìm ra chiếc váy ngủ hai dây bằng lụa tơ tằm màu đỏ mình thích nhất, rồi nằm vào bồn tắm lớn có chức năng mát xa của mình.
May mà còn có không gian, nếu không mình biết sống thế nào ở thời đại này, Hạ Nam Tinh thốt ra tiếng thở dài thỏa mãn.
Hạ Nam Tinh vừa nhấm nháp rượu vừa cảm thán về trải nghiệm thần kỳ của mình, nhất là khi những nhân vật trong tiểu thuyết lại xuất hiện bằng xương bằng thịt ngay trước mắt mình.
Những người này có tính cách, suy nghĩ riêng, khiến Hạ Nam Tinh cảm thấy vừa kỳ diệu lại vừa thú vị.
Không biết còn có thể trở về hiện đại được không, cũng không biết cơ hội trở về là gì.
Nhưng cho dù không thể quay về, Hạ Nam Tinh cũng đã có một kế hoạch đại khái trong lòng cho cuộc sống sau này của mình.
Sau khi chữa khỏi chân cho Tống Kỳ Niên, Hạ Nam Tinh dự định liên lạc thử với cha mẹ của nguyên chủ, xem có thể nào đưa nàng trở về thành phố không.
Hạ Nam Tinh nhờ cha mẹ nguyên chủ giúp đỡ cũng không cảm thấy ngại ngùng, mọi người đều là NPC trong sách, việc giúp đỡ lẫn nhau cũng là điều nên làm.
Nàng hiện tại thay thế thân phận của nguyên chủ, sau này cũng sẽ chiếu cố cha mẹ của nguyên chủ nhiều hơn.
Nếu hợp tính thì sống chung, còn không hợp thì sẽ chiếu cố nhiều hơn về mặt vật chất.
Nguyên chủ đến nơi này là vì Chung Thư Văn, nhưng nàng lại không có hứng thú với tên tiểu bạch kiểm trong ngoài không đồng nhất này.
Nếu có thể trở lại thành phố sống cuộc sống tốt hơn, Hạ Nam Tinh đương nhiên sẽ chọn trở về.
Có điều trước khi trở về, nhất định phải trừng trị nam nữ chính của quyển sách này, không chỉ là báo thù cho nguyên chủ, mà còn là sự phản kháng của một fan sách đối với tình tiết của tác giả.
Nếu không thể quay về, Hạ Nam Tinh cũng có thể khiến mình sống một cuộc sống thoải mái.
Còn chưa kể đến tiền và đồ ăn thức uống mà cha mẹ nguyên chủ gửi hàng tháng, chỉ riêng đám dược liệu trong không gian của nàng, tùy tiện chọn một loại bình thường đem bán cũng đủ cho nàng sống một hai năm.
Hơn nữa nàng còn có rất nhiều trang sức, vàng thỏi cũng không ít, biết làm sao được, Hạ Nam Tinh trước kia chính là một kẻ tục nhân, thích những thứ vàng bạc châu báu này, trong không gian có hẳn một căn phòng chuyên dùng để tích trữ vàng.
Chẳng qua tính tới tính lui, lại không tính đến việc lại đến một thời đại thiếu ăn thiếu mặc như thế này.
Chờ thêm mấy năm nữa kỳ thi đại học được khôi phục, thi đậu vào đại học cho vui, còn có thể trải nghiệm cuộc sống đại học, nghĩ thôi cũng thấy rất thú vị...
Bạn cần đăng nhập để bình luận