Xuyên Vào Sách Thành Nữ Phụ Ác Độc Não Ngắn, Bị Nam Nhân Thô Lỗ Nhắm Trúng

Xuyên Vào Sách Thành Nữ Phụ Ác Độc Não Ngắn, Bị Nam Nhân Thô Lỗ Nhắm Trúng - Chương 19: Đi trên trấn (length: 7785)

Thời đại này không có công trình giải trí nào, hơn nữa ngày hôm sau phải dậy sớm bắt đầu làm việc, cho nên thời gian nghỉ ngơi đều rất sớm.
Hơn tám giờ tối, mọi người đã lục tục rửa mặt trở về phòng nghỉ ngơi.
Để không bị phát hiện điều bất thường, Hạ Nam Tinh cũng theo phần lớn mọi người rửa mặt đơn giản.
Trở lại phòng nhỏ của mình liền nằm trên giường chờ, đợi đến khi điểm thanh niên trí thức đều yên tĩnh lại, mới mang theo dược liệu Tống Kỳ Niên đưa cùng nhau tiến vào không gian.
Việc đầu tiên khi trở lại không gian, Hạ Nam Tinh đi thẳng đến buồng vệ sinh.
Xin tha thứ cho nàng, một người đến từ hiện đại, thật sự không chịu nổi hố phân của thời đại này.
Nhà vệ sinh nữ ở điểm thanh niên trí thức là một cái hố phân bốn phía, khi đi vệ sinh phải ngồi xổm trên một trong bốn góc.
Chờ hố phân đầy, phân sẽ được múc đến ruộng đồng để làm phân bón.
Loại hố phân này mùa đông còn đỡ chút, đến mùa hè thì không chỉ đơn giản là mùi vị nặng nữa.
Trong trí nhớ của nguyên chủ có cảnh tượng đi vệ sinh, cho nên hai ngày nay nàng vẫn luôn chưa từng đi nhà vệ sinh ở điểm thanh niên trí thức, đều giải quyết trong buồng vệ sinh ở không gian.
Chờ lúc từ nhà vệ sinh đi ra, Hạ Nam Tinh cảm giác mình như được sống lại lần nữa.
Bởi vì buổi trưa đã ngâm mình tắm rửa, Hạ Nam Tinh chỉ qua loa tắm sơ qua một chút, rồi thay đồ ngủ của mình.
Ném quần áo đã mặc vào máy giặt, Hạ Nam Tinh mới mở gói đồ to mà Tống Kỳ Niên đưa tới.
Trong gói đồ to có bảy tám loại dược liệu, mỗi loại ước chừng sáu bảy cân, bảo sao lại nặng như vậy.
Bởi vì mua ở hiệu thuốc nên dược liệu đã được xử lý qua.
Tuy rằng chất lượng không tốt lắm, nhưng vẫn có thể sử dụng.
Hạ Nam Tinh tìm mấy cái hộp rỗng, phân loại vài loại dược liệu này rồi bỏ vào.
Sau khi đậy nắp lên, lại viết nhãn dán lên trên hộp.
Sau khi làm xong tất cả những việc này, Hạ Nam Tinh lấy quần áo trong máy giặt ra cất kỹ, rồi bắt đầu nằm sấp trên giường đọc tiểu thuyết.
Ở thời đại không có điện thoại, cũng chỉ có thể dựa vào cái này để giết thời gian.
Ước chừng đến mười một giờ đêm, Hạ Nam Tinh mới đặt sách xuống bắt đầu ngủ.
Khó khăn lắm mới lại có được mái tóc dày mượt thế này, không thể lại tàn phá nó nữa.
Nguyên chủ thường ngủ trước mười giờ, lúc này Hạ Nam Tinh cũng đã mệt đến mức không mở nổi mắt.
Ngày thứ hai vẫn như cũ là chuông báo thức lúc 5 giờ sáng, Hạ Nam Tinh thay đồ ngủ của nguyên chủ, ra khỏi không gian rồi tiếp tục ngủ.
Chờ đến khi tỉnh lại lần nữa, những người khác ở điểm thanh niên trí thức đều đã đi làm việc rồi.
Hạ Nam Tinh vào không gian rửa mặt xong mới đi xuống bếp tìm đồ ăn.
Nguyên chủ thích ngủ nướng, những người khác đã quen với việc này.
Cho nên mỗi sáng sớm, thanh niên trí thức phụ trách nấu cơm đều sẽ để phần cơm riêng cho nàng lại, đặt trong nồi giữ ấm.
Hạ Nam Tinh ăn sáng xong, rửa sạch nồi bát, liền đi về phía thị trấn.
Thôn Tống Gia ở một nơi gọi là trấn Thái Dương, trấn Thái Dương nằm ở phía chính nam của thôn Tống Gia.
Lúc đi không tránh khỏi phải đi ngang qua thôn nên thu hút vô số ánh nhìn.
Nhìn thấy Hạ Nam Tinh đi theo hướng lên thị trấn, mọi người đều đã quen.
Trước kia, lúc nguyên chủ mới đến thôn, mỗi lần đi lên thị trấn, đều không tránh khỏi bị 'thuyết tam đạo tứ'.
Sau này mọi người quen rồi, nếu Hạ Nam Tinh mấy ngày không đi lên thị trấn, bọn họ mới cảm thấy kỳ quái.
Bây giờ là chế độ công điểm, căn cứ vào số công điểm làm được mà cuối năm chia tiền, chia lương thực, chia thịt.
Cho nên Hạ Nam Tinh không làm việc cũng hoàn toàn không ảnh hưởng đến những người khác.
Ban đầu cũng có người không ưa, luôn cảm thấy tại sao nàng có thể chẳng làm gì cả, còn mình thì phải làm việc.
Sau này lâu dần, mọi người cũng nghĩ thông suốt.
Hạ Nam Tinh muốn rèn luyện thân thể nên lúc đi đường cố gắng tăng tốc độ lên vài phần. Chỉ dùng hơn 20 phút đã đến thị trấn.
Hạ Nam Tinh thở hổn hển nhìn trấn Thái Dương trong trí nhớ của nguyên chủ, thả chậm bước chân.
Hiện tại trên thị trấn không có chỗ nào vui chơi, tất cả nơi bán đồ vật đều là quốc doanh.
Ví dụ như cung tiêu xã, tiệm cơm quốc doanh, đương nhiên cũng có cái gọi là chợ đen, chẳng qua chợ đen đều ẩn giấu ở những nơi rất bí mật.
Bởi vì trước khi đến thị trấn đã ăn sáng xong, Hạ Nam Tinh không đến tiệm cơm quốc doanh mà đi thẳng đến cung tiêu xã.
Nguyên chủ rành rõ mọi thứ ở cung tiêu xã trên thị trấn như lòng bàn tay, nhưng những điều này đều là trong trí nhớ, phải tận mắt nhìn thấy mới có cảm giác chân thật.
Công việc ở thời đại này vô cùng ổn định, không phạm sai lầm lớn sẽ không bị sa thải, đó là cái 'bát sắt' của thời đại này.
Không chỉ ổn định, những công việc này còn có thể truyền lại cho con cái kế thừa, cho nên có được một vị trí công việc cố định là điều mà rất nhiều người tha thiết ước mơ.
Nhất là nhân viên bán hàng ở cung tiêu xã, lại càng là một nghề nghiệp vô cùng được chào đón.
Bởi vì hiện tại việc mua bán tư nhân bị cấm, mọi giao dịch hàng hóa đều phải thông qua cung tiêu xã.
Vì vậy, nhân viên bán hàng có quyền lực rất lớn. Họ có thể quyết định việc phân phối hàng hóa, thậm chí được hưởng quyền ưu tiên khi mua hàng, dẫn đến thái độ của họ tương đối kiêu ngạo.
Hạ Nam Tinh dạo một vòng trong cung tiêu xã, mua một gói kẹo sữa đại bạch thỏ và một cân trứng gà bánh ngọt.
Hạ Nam Tinh phát hiện, ở thời đại này, kẹo sữa đại bạch thỏ rất được ưa chuộng.
Nhất là trong việc nhờ người làm việc, Tôn Tuệ Quyên chính là một ví dụ rất tốt.
Còn về trứng gà bánh ngọt, là vì mùi hương của nó thật sự rất hấp dẫn.
Thời đại này không có chất phụ gia, Hạ Nam Tinh rất muốn nếm thử hương vị nguyên bản của trứng gà bánh ngọt.
Đi ra khỏi cung tiêu xã, Hạ Nam Tinh hỏi đường người qua đường xong, liền đi về phía trạm thu mua phế liệu.
Khi đi ngang qua một góc đường vắng người, Hạ Nam Tinh mở gói kẹo sữa ra, lấy một viên bỏ vào trong túi xách nhỏ đeo bên mình.
Rồi cất phần còn lại vào không gian, lúc này mới bước nhanh về phía trạm thu mua.
Nói là trạm thu mua, nhưng thực chất là một khoảng đất trống lớn, xung quanh có tường đất bao, bên trong có dựng lều che mưa.
Cổng chính rất lớn, có hai cánh cửa gỗ.
Người gác cổng trạm thu mua là một vị a di khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi, đang nhàn nhã đan áo len.
"Chào tỷ tỷ; ta là thanh niên trí thức xuống nông thôn, nghe nói ở trạm thu mua có sách báo cũ, ta có thể chọn mấy quyển mua về xem được không ạ?"
Giọng Hạ Nam Tinh trong trẻo, nụ cười dịu dàng, đặc biệt là lúc gọi "tỷ tỷ", giọng lại càng ngọt ngào.
Vị a di ở trạm thu mua ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Nam Tinh, bất giác bị nụ cười trên mặt nàng thu hút, vẻ mặt vốn luôn nghiêm túc cũng trở nên dịu dàng đi vài phần.
"Tỷ tỷ cái gì chứ, ta đã hơn bốn mươi rồi, cháu trai cháu gái cũng có hai ba đứa rồi, ngươi phải gọi ta là a di."
Lúc nói những lời này, vị a di ở trạm thu mua nở nụ cười trên mặt.
"Ngại quá a di, ta thấy người trông còn trẻ, tưởng người mới ngoài ba mươi, là lỗi của ta."
"Để bày tỏ sự áy náy, đây là kẹo ta vừa mua ở cung tiêu xã, người cầm về cho cháu trai cháu gái mình ăn lấy thảo ạ."
Trên mặt Hạ Nam Tinh lộ ra vẻ ngượng ngùng đúng mực, từ trong túi xách nhỏ của mình lấy ra mấy viên kẹo sữa đưa cho vị a di gác cổng.
"Ai nha, tiểu cô nương các ngươi từ trong thành đến thật là khách sáo quá, ngươi vừa nói tìm sách đúng không, ngươi vào trong xem thử đi, sách đều ở góc phía tây nam kia kìa. Nếu có thích thứ gì khác, cũng có thể mang đi, a di tính cho ngươi giá thấp nhất."
A di gác cổng đưa tay nhận lấy kẹo trong tay Hạ Nam Tinh, mặt cười tươi như một đóa hoa cúc.
Dù sao thì không có người phụ nữ nào lại không thích được người khác khen mình trẻ trung, nhất là lại được một tiểu cô nương xinh đẹp như vậy khen mình.
Chuyện hôm nay, nàng có thể đem ra khoe cả đời...
Bạn cần đăng nhập để bình luận