Xuyên Vào Sách Thành Nữ Phụ Ác Độc Não Ngắn, Bị Nam Nhân Thô Lỗ Nhắm Trúng

Xuyên Vào Sách Thành Nữ Phụ Ác Độc Não Ngắn, Bị Nam Nhân Thô Lỗ Nhắm Trúng - Chương 70: Ta không nghĩ người khác đều có thịt ăn thời điểm ngươi không có (length: 8012)

"Vậy lỡ như có cơ hội thì sao? Ngươi sẽ không hối hận à?"
Tôn Tuệ Quyên không nhịn được hỏi lại lần nữa.
Đại đội trưởng thôn Tống Gia là Tống An Quốc cũng tốt nghiệp trung học, người còn trẻ tuổi, biết đám thanh niên trí thức không dễ dàng gì. Bình thường sẽ chăm sóc bọn họ, vì vậy cuộc sống của các nàng cũng không gặp trở ngại gì.
Những thôn khác gần đó lại không may mắn như vậy, nghe nói có thanh niên trí thức bị ép đến mức không còn cách nào khác đành phải gả cho người trong thôn. Cũng có nam thanh niên trí thức ở rể cho người trong thôn.
Nơi ở của đám thanh niên trí thức bọn họ đông người, cũng là vì chưa có ai kết hôn ra ở riêng cả.
Việc Hạ Nam Tinh và Tống Kỳ Niên thành đối tượng yêu đương, thật đúng là người mở đầu.
"Đồng chí Tống có công việc, lại có trình độ, nếu ta về thành phố, hắn theo ta về, vẫn có thể sống rất tốt như trước."
Hạ Nam Tinh nói những điều này không phải để khoe khoang, mà là lo lắng có người ở khu thanh niên trí thức sẽ học theo nàng mà kết đôi với người trong thôn. Nàng nói ra những điều này, cho dù có người muốn học theo, cũng sẽ cân nhắc đến những yếu tố đó.
Nam thanh niên trí thức kết hôn ở nông thôn còn đỡ, sau này thi đậu đại học có thể mang vợ con về thành phố. Rất nhiều nữ thanh niên trí thức sau khi lấy chồng ở nông thôn, nhiều nhà chồng lo lắng con dâu mình bỏ trốn, đều sẽ hạn chế không cho các nàng đi thi.
Hạ Nam Tinh không hy vọng chuyện như vậy sẽ xảy ra.
"Nam Tinh, ngươi suy nghĩ kỹ là được rồi."
Lâm Yên thấy Tôn Tuệ Quyên còn định nói gì đó, liền kéo kéo tay áo nàng. Qua một thời gian tìm hiểu, nàng nhận ra Hạ Nam Tinh là người có chủ kiến, có bản lĩnh. Tống Kỳ Niên ở thôn Tống Gia cũng được xem là người rất xuất sắc.
"Ừm, yên tâm, ta nghĩ kỹ rồi. Tuệ Quyên, ngươi nấu cơm ngon, hôm nay con gà này phiền ngươi nhé."
Hạ Nam Tinh đưa cái sọt đựng gà cho Tôn Tuệ Quyên.
"Yên tâm yên tâm, cứ giao cho ta."
Lúc này sự chú ý của Tôn Tuệ Quyên mới đặt lên con gà rừng, lập tức cười đến híp cả mắt.
Bên nhà họ Tống cũng nghe được lời đồn trong thôn, nhưng không có phản ứng gì lớn. Bởi vì Tống phụ Tống mẫu đã biết từ sớm, nên lúc ở nhà nói chuyện này, đã trực tiếp ngăn lại, không cho bọn họ nhắc đến nữa.
"Tam oa tử, con thỏ có chia cho thanh niên trí thức Hạ một con không?"
Tống mẫu liếc nhìn con thỏ, quay lại hỏi Tống Kỳ Niên.
"Không có, nàng không muốn ăn thỏ."
Tống Kỳ Niên lấy con thỏ từ trong gùi ra đặt xuống đất.
"Con đứa này, thanh niên trí thức Hạ khách sáo một chút, ngươi lại tưởng thật à? Mau, mang con lớn này đưa qua cho thanh niên trí thức Hạ."
Tống mẫu nghe Tống Kỳ Niên nói vậy, trực tiếp đá cho một cái.
"Dựa vào cái gì chứ? Thanh niên trí thức Hạ chỉ có một mình, chúng ta có cả một nhà, dựa vào đâu mà đưa con lớn cho nàng, còn chúng ta giữ lại con nhỏ?"
Trên mặt Lý Phán Đệ vẫn còn vết hằn đỏ chưa tan, không phục nói.
Theo Lý Phán Đệ, Hạ Nam Tinh quả thực là khắc tinh của nàng. Mấy lần bị đánh gần đây của nàng đều là vì Hạ Nam Tinh. Nhất là đêm hôm kia, ngay cả Tống Kỳ Cương cũng bị Tống Kỳ Niên đánh, Lý Phán Đệ càng hận Hạ Nam Tinh thấu xương.
"Thỏ rừng này là ta và thanh niên trí thức Hạ cùng nhau săn được, ta muốn xử lý thế nào là chuyện của ta. Cho dù ta đem cả hai con thỏ này đưa hết cho thanh niên trí thức Hạ, cũng không đến lượt người khác nói ba đạo bốn. Hai con thỏ rừng này thanh niên trí thức Hạ thật sự không muốn ăn, nàng đã giữ lại một con gà rừng rồi, ta có đưa cho nàng, nàng cũng sẽ không nhận đâu."
Tống Kỳ Niên giải thích với Tống mẫu.
Lúc này Tống mẫu mới yên lòng lại; trước đó còn lo con trai mình là kẻ thô lỗ cục mịch, giờ xem ra là mình đã nghĩ nhiều.
"Sao lại là chuyện của ngươi được? Chúng ta chưa chia nhà, ngươi kiếm được là của chung, là của cả nhà!"
Lý Phán Đệ trong lòng vốn không thoải mái, cũng không muốn để người khác dễ chịu.
"Nếu là của chung thì do ta làm chủ, nhà Lão Nhị không cho ăn. Lý Phán Đệ, nếu ngươi còn dám nói bậy thêm một câu nào nữa, ta liền bảo Lão Tam đi giúp Lão Nhị hoạt động gân cốt một chút."
Tống mẫu vừa nói ra lời đó, Lý Phán Đệ hoàn toàn không dám nói thêm gì nữa. Tống Lão Nhị bây giờ vẫn còn đang nằm trên giường đấy, đánh thêm lần nữa, e rằng đến Tết cũng không dậy nổi.
Sau khi đám người Lâm Yên, Tạ Minh Khiêm về quê thăm người thân, Tôn Tuệ Quyên lại càng quấn lấy Hạ Nam Tinh hơn. Trời lạnh không phải đi làm, Tôn Tuệ Quyên hận không thể lẽo đẽo theo sau Hạ Nam Tinh.
"Nam Tinh, ngươi nói xem Yên tỷ bọn họ khi nào về nhỉ?"
Tôn Tuệ Quyên cầm quyển sách trong tay, hoàn toàn không xem vào được chữ nào. Trong những người còn lại ở khu thanh niên trí thức, trừ Hạ Nam Tinh, không ai quá thân thiết với Tôn Tuệ Quyên.
"Được nghỉ phép thăm người thân 20 ngày, giờ mới qua năm ngày, ngươi cứ đếm đi."
Hạ Nam Tinh ngáp một cái, đúng là 'xuân khốn thu thiếu hạ ngủ gật, đông ba tháng ngủ không tỉnh'. Gần đây đám thanh niên trí thức cả ngày đều ở khu thanh niên trí thức, Hạ Nam Tinh chỉ có thể nửa đêm vào không gian cho thỏ ăn. Lo lắng có bệnh nhân đến vào buổi tối, ngay cả ngủ cũng không dám về không gian. Trong không gian có điều hòa, còn bên ngoài thì không có gì cả. Mỗi đêm ngủ không ngon, ban ngày liền mệt rã rời.
"Ngày mai trong thôn chia lương thực, mổ heo ăn Tết, ngươi đi cùng ta nhé, một mình ta mang không hết."
Tôn Tuệ Quyên nghĩ đến ngày mai sẽ có thịt ăn, tinh thần phấn chấn lên một chút. Không chỉ nàng, Lâm Yên và Lý Linh Linh cũng nhờ nàng giúp đỡ, nhận lương thực và thịt về hộ. Bây giờ là mùa đông, thịt để lâu cũng không cần lo lắng. Vốn dĩ cũng muốn nhờ Hạ Nam Tinh giúp, nhưng nghĩ đến Hạ Nam Tinh không có công điểm để nhận lương thực, sẽ không đến đó, nên đều nhờ cả vào Tôn Tuệ Quyên.
"Được, ta đi giúp ngươi."
Hạ Nam Tinh cũng muốn đi xem náo nhiệt, xem người ta chia lương thực thế nào. Chỉ là nàng không có công điểm, hoàn toàn là đi giúp thôi.
"Tuệ Quyên, thế là ngươi không đúng rồi, Nam Tinh không có công điểm, đi chỉ thêm xấu hổ, còn không bằng ở lại khu thanh niên trí thức. Có điều chúng ta đều có thịt, Nam Tinh lại không có, nghĩ chắc trong lòng sẽ không thoải mái đâu nhỉ. Hay là thế này, Nam Tinh, ngày mai ngươi lên trấn mua ít thịt về đi, như vậy mọi người đều có thịt."
Trương San San nghe được hai người nói chuyện, vẻ mặt chế nhạo cất lời. Nàng cảm thấy cuối cùng mình cũng có thể thắng Hạ Nam Tinh một lần: nàng có thể được chia lương thực, chia thịt, thậm chí chia tiền, còn Hạ Nam Tinh thì không có gì cả.
"Có gì mà phải xấu hổ? Ta đi giúp đỡ, chứ đâu phải đi ăn xin. Tuệ Quyên, ngày mai hai chúng ta cùng đi."
Hạ Nam Tinh không hiểu Trương San San vui vẻ vì điểm gì, việc được chia lương thực, chia thịt là do chính công sức lao động của nàng ta mà có, nói cách khác là xứng đáng được nhận, có gì đáng để khoe khoang chứ? Người khác làm việc cũng sẽ có phần, nàng ta cũng đâu phải là người duy nhất có được, khoe khoang cái gì?
"Cảm ơn Nam Tinh, thịt chia cho ta, chúng ta cùng ăn nhé."
Tôn Tuệ Quyên nhớ lại mấy lần ăn thịt trong năm nay, tất cả đều là Hạ Nam Tinh mời khách, trong lòng còn có chút áy náy.
"Không cần đâu, thịt chia về tay cũng không được bao nhiêu, ngươi cứ tự mình ăn đi là được rồi, ta muốn ăn thì sẽ lên trấn mua."
Nghe lời Hạ Nam Tinh nói, Tôn Tuệ Quyên còn định nói gì đó thì nghe thấy tiếng Tống Kỳ Niên từ ngoài cửa vọng vào.
Chuyện hai người họ yêu đương, bây giờ ai cũng biết cả rồi. Tống Kỳ Niên xuất hiện ở khu thanh niên trí thức, không một ai cảm thấy bất ngờ cả.
"Sao giờ này lại đến đây?"
Hạ Nam Tinh mở cửa, để Tống Kỳ Niên đi vào. Trước đây toàn là ăn cơm trưa xong mới đến, cùng các nàng đọc sách học bài. Hôm nay còn chưa đến giờ cơm trưa đã đến rồi.
"Ngày mai trong thôn chia thịt, ta không muốn lúc người khác đều có thịt ăn mà ngươi lại không có, nên đã sớm lên trấn mua về đây."
Tống Kỳ Niên lấy miếng thịt từ trong sọt ra, ước chừng hai ba cân...
Bạn cần đăng nhập để bình luận