Xuyên Vào Sách Thành Nữ Phụ Ác Độc Não Ngắn, Bị Nam Nhân Thô Lỗ Nhắm Trúng

Xuyên Vào Sách Thành Nữ Phụ Ác Độc Não Ngắn, Bị Nam Nhân Thô Lỗ Nhắm Trúng - Chương 47: Định tốt một tuần sau lại đây (length: 6828)

Nghe Hạ Nam Tinh nói không cần phải xin lỗi, Tống mẫu cứ ngỡ Hạ Nam Tinh tức giận không muốn dây dưa gì với nhà mình, liền nhéo Lý Phán Đệ thêm một cái.
"Thật xin lỗi Hạ thanh niên trí thức, ta cam đoan, sau này Phú Quý sẽ không bao giờ cản đường ngươi nữa."
Lý Phán Đệ cúi gằm mặt, lần đầu tiên cảm thấy mất mặt đến thế.
"Hạ thanh niên trí thức, mấy thứ này ngươi cầm lấy đi, coi như là lễ vật xin lỗi của nó."
Tống mẫu nói xong, bèn đưa chiếc giỏ ở tay còn lại cho Hạ Nam Tinh.
Hạ Nam Tinh nhìn cái giỏ này mà thấy đau đầu, lại tới nữa rồi.
"Tống đại nương, ta đã nói là không nhận đồ của nhà ngươi thì sẽ không nhận, bất kể xảy ra chuyện gì cũng sẽ không nhận, cho nên mấy thứ này ngươi mang về đi."
Hạ Nam Tinh từ chối thẳng thừng, dứt khoát.
Tống mẫu thấy Hạ Nam Tinh thật sự không muốn nhận, mới kéo Lý Phán Đệ rời đi.
Nhìn thấy các nàng rời đi, Hạ Nam Tinh thở phào nhẹ nhõm, may mà Tống mẫu không tiếp tục dây dưa.
Tôn Tuệ Quyên đang xoa tay hầm hè nhìn hai người họ đi khỏi, trong lòng có chút hụt hẫng, cảm thấy mình dường như chẳng giúp được gì.
Hạ Nam Tinh buồn cười liếc nhìn Tôn Tuệ Quyên một cái, đóng cửa lại, rồi trở vào sân tiếp tục trò chuyện.
Sáng sớm một tuần sau… Để Tống mẫu không phải đến điểm tập trung của thanh niên trí thức đón mình thêm một chuyến, khi vừa đến giờ làm việc, Hạ Nam Tinh liền xách thuốc đã chuẩn bị xong của mình đi đến nhà họ Tống.
"Hạ thanh niên trí thức, sao ngươi lại đến đây sớm như vậy?"
Tống mẫu nghe thấy tiếng của Hạ Nam Tinh, hết sức kinh ngạc.
Nàng vốn định khoảng chín giờ mới đi đón Hạ Nam Tinh, không ngờ chưa tới chín giờ mà Hạ Nam Tinh đã đến rồi.
"Ta hôm nay dậy sớm, nên đến thẳng đây luôn."
Hạ Nam Tinh theo Tống mẫu đi vào trong sân.
"Ngươi vào nhà chính ngồi chờ một lát trước, thằng ba nhà ta đang lau người."
Tống mẫu mời Hạ Nam Tinh vào phòng, lại còn pha cho nàng một ly sữa mạch nha.
Đây là sữa mạch nha do Hạ Nam Tinh mang tới, nên Tống mẫu có chút tiếc.
Nhưng trong nhà không có thứ gì tốt khác, chỉ đành lấy thứ này ra mời khách.
"Đại nương, người không cần bận tâm đến ta đâu, ta ngồi chờ một lát là được."
Hạ Nam Tinh cũng hơi xấu hổ, lần sau nhất định phải đến muộn hơn nửa tiếng mới được.
"Được, vậy ngươi ngồi đây trước nhé, ta ra ngoài xem sao."
Tống đại nương nhanh chóng đi ra ngoài, đứng đợi bên ngoài cửa phòng của Tống Kỳ Niên.
Nghe thấy tiếng Tống Kỳ Niên gọi mình, bà mới đẩy cửa bước vào.
"Người ta Hạ thanh niên trí thức đến sớm như vậy, ngươi còn để người ta chờ.
Đêm qua lão đại nhà ngươi đã giúp ngươi lau người rồi, hôm nay ngươi còn bày vẽ mấy việc này làm gì, qua có một đêm thì bẩn được bao nhiêu chứ?
Nhỡ đụng vào chân, xảy ra vấn đề thì làm sao bây giờ?"
Tống mẫu vừa lẩm bẩm trách móc vừa thu dọn chậu nước và khăn mặt.
"Nương, người mở cửa sổ ra cho thoáng khí đi, còn có quần áo con vừa thay ra, cũng mang ra ngoài luôn đi."
Vẻ mặt Tống Kỳ Niên có chút khó xử, hơi ngượng ngùng nói.
"Chỉ có ngươi là kỹ tính."
Miệng Tống mẫu thì 'thổ tào' vậy thôi, nhưng tay vẫn nhanh chóng mở cửa sổ ra, dọn dẹp căn phòng cho sạch sẽ gọn gàng.
"Để Hạ thanh niên trí thức vào được chưa?"
Sau khi Tống mẫu mang đồ đạc ra ngoài, lại quay về phòng Tống Kỳ Niên hỏi.
Tống Kỳ Niên đưa mắt nhìn quanh phòng một lượt, lại ngửi thử mùi trong phòng, thấy không có gì không ổn mới gật đầu đồng ý.
Tống mẫu thấy Tống Kỳ Niên đồng ý, vội vàng ra nhà chính mời Hạ Nam Tinh vào, sợ để nàng chờ sốt ruột.
"Nương, người đi làm việc trước đi, bên con có chuyện gì sẽ gọi người."
Hạ Nam Tinh vừa bước tới cửa phòng Tống Kỳ Niên, Tống Kỳ Niên liền nói với Tống mẫu.
Hắn vẫn còn nhớ chuyện Hạ Nam Tinh dặn về nhân sâm, chuyện này không thể để Tống mẫu biết được.
"Vậy được rồi, Hạ thanh niên trí thức, ta ở ngay trong sân đây, có chuyện gì ngươi cứ gọi ta."
Tống mẫu vừa định từ chối, nhưng nhìn thấy ánh mắt của con trai mình, đành nuốt lời từ chối vào bụng, dù trong lòng vẫn cảm thấy có chút không thích hợp.
Theo lý mà nói, trai đơn gái chiếc thì không nên ở chung một phòng như thế này, nhưng Hạ thanh niên trí thức là bác sĩ, chắc là không có vấn đề gì đâu nhỉ.
Tống mẫu thầm an ủi mình trong lòng.
"Được." Hạ Nam Tinh gật đầu.
Nàng hôm nay mang nhân sâm đến, xác thực chuyện này không thể để Tống mẫu biết.
"Hạ thanh niên trí thức, chuyện nhà nhị ca ta làm ta đều nghe cả rồi, chuyện này là chúng ta có lỗi với ngươi."
Sau khi Tống mẫu rời đi, Tống Kỳ Niên là người mở lời trước.
"Không sao đâu, chuyện giải quyết xong rồi, ta cũng không bị ảnh hưởng gì cả."
Đã qua một tuần rồi, nếu Tống Kỳ Niên không nhắc lại, chắc nàng cũng sắp quên mất rồi.
"Nhân sâm lần trước ngươi nói đã mang tới chưa? Tứ đệ của ta đã nói chuyện với bên đội vận tải rồi, lúc đi tỉnh thành sẽ mang qua đó."
Tống Kỳ Niên chủ động nhắc đến chuyện bán nhân sâm, đây là việc duy nhất trước mắt hắn có thể giúp Hạ Nam Tinh.
"Mang đến rồi, ta đưa cho ngươi xem."
Hạ Nam Tinh ngồi xuống chiếc ghế nhỏ cạnh giường, lấy nhân sâm từ trong túi vải ra đưa cho Tống Kỳ Niên.
Đó là hai cây nhân sâm nhỏ, một cây khoảng ba mươi năm tuổi, một cây khoảng bốn mươi năm tuổi, được bọc trong một tờ báo cũ.
Tống Kỳ Niên mở ra xem, hắn lớn lên ở chân núi, tự nhiên biết giá trị của dược liệu.
"Đồng chí bên đội vận tải sẽ cố gắng hết sức để bán được giá cao."
Sau khi Tống Kỳ Niên xem xong, thấy không có vấn đề gì, liền cẩn thận cất đi.
"Vậy ta cảm ơn ngươi trước."
Hạ Nam Tinh mỉm cười, không nói gì thêm.
"Không cần cảm tạ, nếu muốn cảm ơn thì phải là cả nhà chúng ta cảm tạ ngươi mới đúng."
Chữa khỏi chân cho ta, ngươi chính là ân nhân lớn nhất của ta.
"Để ta kiểm tra chân cho ngươi trước đã."
Nói xong chuyện nhân sâm, ánh mắt Hạ Nam Tinh lại tập trung vào chân của Tống Kỳ Niên.
Phần dưới chỗ bị thương, các phản ứng đều bình thường, bột bó cũng không có vấn đề gì, Hạ Nam Tinh lúc này mới yên tâm.
"Lần này ta mang thuốc đủ dùng nửa tháng đến đây, nửa tháng sau ta sẽ đến xem lại một lần nữa. Nếu không có vấn đề gì thì có thể đợi đến khi đủ hai tháng tháo bột rồi mới bắt đầu châm cứu mỗi ngày."
Hạ Nam Tinh vừa nói vừa lấy thuốc trong túi nhỏ của mình ra, tổng cộng 15 gói, đặt ngay ngắn chỉnh tề lên bàn.
"Cuối tuần ngươi không đến sao?"
Tống Kỳ Niên nhìn về phía Hạ Nam Tinh hỏi.
"Ừm, chỉ cần không cử động lung tung, trong thời gian này sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu."
Hạ Nam Tinh nhẹ gật đầu.
"Tứ đệ của ta hôm nay về, ngày mai sẽ mang nhân sâm lên thị trấn. Một tuần sau, tiền bán được là có thể mang về rồi.
Nếu có thời gian, ngươi vẫn nên đến lấy một chuyến đi, dù sao số tiền này ta giao cho ai mang qua cũng đều không yên tâm."
Tống Kỳ Niên im lặng một lát rồi mở miệng nói.
"Được thôi." Hạ Nam Tinh vốn định nói vậy nửa tháng sau tới lấy luôn, nhưng Tống Kỳ Niên đã nói như vậy, thì mình lại đến thêm một chuyến vậy.
Khoảng cách gần như vậy, đi một chuyến cũng chỉ mất nửa giờ.
"Ừm, vậy hẹn xong là một tuần sau lại đến nhé." Vẻ mặt Tống Kỳ Niên thả lỏng đi vài phần...
Bạn cần đăng nhập để bình luận