Xuyên Vào Sách Thành Nữ Phụ Ác Độc Não Ngắn, Bị Nam Nhân Thô Lỗ Nhắm Trúng

Xuyên Vào Sách Thành Nữ Phụ Ác Độc Não Ngắn, Bị Nam Nhân Thô Lỗ Nhắm Trúng - Chương 155: Đau oa oa gọi (length: 7094)

Buông cô con gái trong tay, Tống Kỳ Niên cúi người đi giày cho Hạ Nam Tinh, rồi mới đỡ Hạ Nam Tinh đứng dậy.
Điềm Điềm không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ ngơ ngác nhìn tất cả những chuyện này.
Từ đó về sau, mỗi lần lái xe, Tống Kỳ Niên đều mang theo một quyển sách.
Người đồng hành hỏi hắn mang sách làm gì? Tống Kỳ Niên đều trả lời thống nhất là để thôi miên.
Ngủ trên xe không yên giấc, đọc sách một lát rồi ngủ tiếp thì sẽ rất yên ổn.
Tài xế đồng hành cảm thấy kỳ quái, mở sách ra đọc thử một lát, sách còn chưa đọc rõ chữ nào thì đã buồn ngủ đến mức mở không nổi mắt.
Những người đó cũng tin lời giải thích của hắn, chỉ là không ai muốn đọc sách của hắn nữa.
Bởi vì sách không chỉ gây buồn ngủ, mà còn gây đau đầu.
Phương pháp của Tống lão nhị rất hiệu quả, sau lần đó, người nhà họ Lý lại im ắng hẳn.
Có điều, Lý Thiên Tứ thỉnh thoảng vẫn đến ăn uống chùa, chỉ cần không quá phận, Tống lão nhị cũng không nói gì.
Nhưng sau lưng ông ta đối xử với Lý Phán Đệ thế nào thì không ai biết được.
Không bao lâu sau, Hạ Nam Tinh nghe Tống mẫu kể chuyện Lý Lai Đệ lại bị bán đi làm mẹ kế cho người ta, lại thêm một phen thổn thức.
Thoắt cái đã đến năm 1977, thời cuộc bắt đầu có những rung chuyển bất an.
Hạ mẫu viết thư tỏ vẻ tiếc nuối, nói nếu không phải Hạ Nam Tinh đã kết hôn thì đã có thể trở về thành phố Thượng Hải.
Bởi vì Hạ Nam Tinh đã kết hôn, hộ khẩu của nàng đã chuyển thẳng về thôn, trừ phi ly hôn, nếu không thì không thể quay về thành phố được nữa.
Vì chuyện này, Hạ Nam Tinh còn viết mấy bức thư để an ủi bà.
Không chỉ vậy, Hạ Nam Tinh và Tống Kỳ Niên còn dẫn Điềm Điềm đi chụp mấy tấm ảnh, gửi về thành phố Thượng Hải cho nhà họ Hạ xem.
Lâm Yên và những người khác đã theo Hạ Nam Tinh học tập được hơn nửa năm, cảm thấy lượng kiến thức biết được bây giờ còn nhiều hơn cả hồi đi học.
Nhưng mà nhàn rỗi cũng buồn chán, học thêm chút gì đó luôn có lợi, nên mọi người đều kiên trì theo học.
Triệu Ngọc Tú và Lưu Hồng Mai sinh con vào năm sau, nhà họ Tống thoáng cái lại có thêm hai cháu trai.
Điềm Điềm thích ngắm những đứa trẻ nhỏ hơn mình, thường xuyên đòi Hạ Nam Tinh dẫn nàng đến nhà họ Tống xem mấy tiểu đoàn tử mới chào đời.
Triệu Ngọc Tú trong lúc ở cữ cũng không hề ngừng đọc sách.
Lần trước có cơ hội làm lão sư, nàng đã bỏ lỡ.
Nếu có cơ hội được lên đại học, lần này nàng nhất định phải nắm chắc.
Nàng thật sự không muốn cứ mãi chôn chân ở cái nơi nhà họ Tống này.
Sau khi chuyện nhà họ Lý lắng xuống, Lý Phán Đệ càng thêm bừa bãi.
Cả nhà dùng chung một nhà bếp, Lý Phán Đệ nấu cơm xong đến nồi cũng không rửa, hoặc là làm nhà bếp bừa bộn loạn thất bát tao.
Có đôi khi rửa thì cũng chỉ tùy tiện tráng qua loa vài lượt, người khác căn bản không thể dùng được.
Mỗi tối nước rửa chân đều tạt ngay trước cửa nhà người khác.
Những chuyện như vậy khiến Triệu Ngọc Tú phiền lòng không thôi.
Nếu nói ra ngoài, người ta sẽ cho là chuyện nhỏ, cảm thấy nàng quá mức tính toán chi li.
Nhưng không nói ra thì mỗi ngày lại ấm ức trong lòng, ngày nào cũng tức giận.
Lưu Hồng Mai là người tính tình nóng nảy, gặp phải loại chuyện này còn có thể mắng ra lời, phát tiết một chút.
Triệu Ngọc Tú lại là người tính tình như cái bánh bao mềm, bảo nàng nói lại Lý Phán Đệ thì nàng đều không nói nên lời.
Nhưng nếu muốn dọn ra ngoài ở riêng thì phải tự mình xây nhà.
Trong nhà có hai đứa nhỏ, cần tiêu pha nhiều thứ, bọn họ cũng không dám lấy hết toàn bộ tiền tiết kiệm ra để xây nhà.
Mỗi lần nghĩ đến Hạ Nam Tinh có thể sống một mình, nàng đều vô cùng hâm mộ.
Nàng biết, thứ có thể thay đổi hiện trạng chỉ có cơ hội hư vô mờ mịt kia, và đó cũng là cơ hội duy nhất nàng có thể nắm bắt lúc này.
"Ngọc Tú, đọc sách trong tháng ở cữ dễ hại mắt lắm, có thể chờ ra cữ rồi hãy đọc."
Đến thăm hai ba lần đều thấy Triệu Ngọc Tú đang đọc sách, Hạ Nam Tinh không nhịn được phải nhắc nhở.
"Tam tẩu nói đúng đó, ta cũng khuyên vợ ta lúc ở cữ đừng đọc sách, mà vợ ta không nghe ta, Tam tẩu, người mau giúp ta khuyên bảo nàng đi."
Tống Kỳ Văn đang được nghỉ, nghe Hạ Nam Tinh nói vậy liền gật đầu lia lịa.
Nửa năm nay, hắn cảm thấy vợ hắn cứ như phát điên mà lao đầu vào học.
Không chỉ vậy, còn muốn kéo cả hắn học cùng, hắn cảm giác, bây giờ tùy tiện nhắc tới điều gì, hắn đều biết nó nằm ở sách nào, trang thứ mấy.
"Không sao đâu Tam tẩu, ta có khống chế thời gian mà, mỗi lần xem nửa giờ ta đều nghỉ ngơi một lát."
Triệu Ngọc Tú đặt quyển sách trên tay xuống, mỉm cười với Hạ Nam Tinh.
Bên ngoài, lại vọng tới giọng nói âm dương quái khí.
"Chính mình không sinh được con trai, lại cứ mỗi ngày đến xem con trai nhà người ta, có nhìn nữa thì cũng đâu phải của ngươi.
Có công tác thì có ích lợi gì? Từ trong thành đến thì có ích lợi gì?
Chẳng phải cuối cùng cũng chỉ sinh được một đứa con gái vô dụng sao, sau này có già chết ở trong nhà cũng không ai ngó ngàng."
Nụ cười trên mặt Hạ Nam Tinh vụt tắt, sắc mặt trở nên khó coi.
"Tiểu Văn, ngươi giúp ta trông Điềm Điềm, bịt tai của nàng lại.
Ngọc Tú, tai của Tiểu Nhiên cũng bịt kỹ vào, đừng dọa hắn."
Tiểu Nhiên chính là con trai nhỏ Triệu Ngọc Tú vừa sinh, em trai của Tống Hạo Vũ, tên là Tống Hạo Nhiên.
Để lại những lời này xong, Hạ Nam Tinh xoay người đi ra ngoài, còn nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Lý Phán Đệ nói những lời này lúc cửa phòng mình thì đóng, nhưng cửa sổ thì lại mở.
Có lẽ là lo Hạ Nam Tinh không nghe được, nên cố tình mở ra.
Hạ Nam Tinh mặt âm trầm, đi thẳng đến cửa phòng Lý Phán Đệ, nhấc chân đạp thẳng tung cửa phòng Lý Phán Đệ.
Lý Phán Đệ đang nói đến hăng, bị tiếng động lớn làm giật mình hoảng sợ, quay đầu lại liền nhìn thấy Hạ Nam Tinh đứng sừng sững ở cửa phòng.
Tống lão nhị Tống Phú Quý và Tống Tiểu Nha đều đang ở trong phòng, cũng bị dọa giật nảy mình.
Lý Phán Đệ vốn đang ngồi ở mép giường, vừa định đứng dậy mắng Hạ Nam Tinh, liền bị Hạ Nam Tinh trực tiếp đè xuống giường.
*Bốp! Bốp!* Hai cái bạt tai giáng xuống, người trong phòng đều kinh ngạc đến ngây người.
"Hạ thanh niên trí thức ngươi làm cái gì vậy?"
Tống lão nhị vốn đang dựa nghiêng trên giường, thấy cảnh này cũng ngồi thẳng dậy.
"Có giỏi thì lặp lại lời ngươi vừa nói lần nữa!"
Hạ Nam Tinh đến một ánh mắt dư thừa cũng không dành cho Tống lão nhị.
Tống lão nhị không phải là người hay cân nhắc lợi hại sao? Vậy thì cứ tiếp tục cân nhắc đi.
Nghe được tiếng động, Tống phụ Tống mẫu cũng chạy tới, vừa vào cửa đã nhìn thấy Hạ Nam Tinh đang đè Lý Phán Đệ trên giường.
Nhìn thấy Tống Phú Quý muốn xông lên giúp, hai ông bà liền trực tiếp ra tay giữ Tống Phú Quý lại.
"Hạ Nam Tinh ngươi dám đánh ta, ta giết chết ngươi! Ta nói ngươi thì sao hả? Ngươi không phải là không sinh được con trai sao? Chỉ có một đứa con gái vô dụng, có ích lợi gì chứ? Gả cho người ta cũng chỉ có phần bị hành hạ thôi, loại người như ngươi, chết ở nhà cũng chẳng ai hay!"
Nếu Hạ Nam Tinh không trực tiếp động thủ, Lý Phán Đệ có thể còn chối là Hạ Nam Tinh nghĩ nhiều, rằng mình mắng người khác.
Nhưng Hạ Nam Tinh vừa xông lên tát nàng hai cái, khiến nàng tức quá mà buột miệng nói hết lời trong lòng ra.
Nhưng dù giãy giụa thế nào, nàng cũng không thoát ra được.
Hạ Nam Tinh cũng không hề khách khí, liên tiếp tát vào mặt nàng.
Giữa những cái tát, Hạ Nam Tinh còn tìm đúng huyệt vị có thể khiến nàng đau mấy ngày mà ấn mạnh xuống.
Lý Phán Đệ đau đến oa oa kêu gào, nhưng không hề có sức phản kháng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận