Xuyên Vào Sách Thành Nữ Phụ Ác Độc Não Ngắn, Bị Nam Nhân Thô Lỗ Nhắm Trúng

Xuyên Vào Sách Thành Nữ Phụ Ác Độc Não Ngắn, Bị Nam Nhân Thô Lỗ Nhắm Trúng - Chương 167: Lần đầu tiên cảm giác mình như thế được hoan nghênh (length: 8304)

Chung Thư Văn và Trương San San hai người đều có tâm tư riêng, trầm mặc suốt đường đi.
Sau khi trở lại điểm thanh niên trí thức, lần nữa trở lại phòng bếp, hai người cũng nhìn nhau không nói gì.
Bên phía Hạ Nam Tinh lại đặc biệt náo nhiệt, tiếng cười đùa của một đám người, vách bên cạnh đều nghe thấy.
Có không ít người đều đến cửa nhà Hạ Nam Tinh nhìn vào bên trong, nhưng ngại ngùng không dám đi vào.
Đây chính là trạng nguyên, bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy trạng nguyên, nào dám tùy ý vào xem.
Bởi vì trong nhà có trẻ con, Hạ Nam Tinh hàng năm đều chuẩn bị kẹo và điểm tâm.
Hạ Nam Tinh nhìn thấy cửa nhà vây quanh nhiều người như vậy, liền nói với Điềm Điềm một tiếng, sau đó đem tất cả kẹo ra.
"Nương, bên ngoài có nhiều hàng xóm đến như vậy, chắc hẳn cũng muốn chung vui, người đem số kẹo này phát cho mọi người đi."
Hạ Nam Tinh đem kẹo giao vào tay Tống mẫu, Tống mẫu lên tiếng trả lời, liền mang theo mấy đứa bé cùng đi ra ngoài phát kẹo.
Những người trong nhà này, phảng phất thoáng cái trở nên vui vẻ hẳn lên.
Ngay cả những người bình thường ở điểm thanh niên trí thức vốn như người vô hình như Tống Chiêu Đệ và Lưu Tiểu Thảo, cũng nở nụ cười tươi sáng, nói chuyện cũng không còn khúm núm.
Cũng phải, bọn họ đã cùng nhau cố gắng học tập hai tháng, ít nhiều cũng tạo dựng được một chút tình hữu nghị cách mạng.
Bọn họ mặc sức tưởng tượng về tương lai, cơ bản đều tính toán sau khi nhận được thư báo trúng tuyển thì về nhà.
Hạ Nam Tinh nhìn từng gương mặt tươi cười, hơi xúc động.
Nếu ở thời hiện đại, cùng nhau trải qua nhiều chuyện như thế, chắc chắn sẽ thêm phương thức liên lạc của nhau.
Nói không chừng thường xuyên gọi video, tìm hiểu một chút tình hình của đối phương.
Còn bây giờ, sau này liên lạc đều phải dựa vào viết thư.
Tuy rằng viết thư chậm một chút, nhưng tình hữu nghị lúc này lại đặc biệt trân quý.
Lần này, bọn họ viết địa chỉ đại học, chuyên ngành đăng ký của mình ra hơn mười phần, người ở đây mỗi người một phần.
Sau này đi học, có thể viết thư liên lạc với nhau.
Cũng vào lúc này Hạ Nam Tinh mới biết, Chung Thư Văn thi đậu hệ chính quy, còn Trương San San thì thi rớt.
Hạ Nam Tinh nghe nói Chung Thư Văn sẽ về Thượng Hải nhập học, một người ở Kinh Thị, một người ở Thượng Hải, sau này có lẽ sẽ không gặp lại.
Chẳng qua Hạ Nam Tinh cũng hơi tò mò, biết Chung Thư Văn sắp đi, Trương San San sẽ làm gì.
Mọi người nói chuyện đến rất khuya mới vui vẻ phấn chấn rời đi, lúc đi còn mời Hạ Nam Tinh mấy ngày sau đến điểm thanh niên trí thức ăn cơm, nói là muốn chuẩn bị một bữa tiệc cảm ơn.
Không chỉ mời Hạ Nam Tinh, còn mời cả Tống Kỳ Niên, Tống Kỳ Văn, Triệu Ngọc Tú, Tống mẫu, cùng với mấy đứa trẻ Hạo Vũ, Điềm Điềm.
Hạ Nam Tinh cười đáp ứng, đây cũng coi như là tiệc mừng đỗ đại học.
Sáng sớm ngày thứ hai, Tống Kỳ Văn và Triệu Ngọc Tú liền mang theo hai đứa nhỏ tới.
Sau khi Tống Kỳ Văn đến, trực tiếp rủ Tống Kỳ Niên cùng lên núi đi dạo.
Sau khi hai người đi rồi, Hạ Nam Tinh mới chú ý đến sắc mặt không tốt của Triệu Ngọc Tú.
"Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"
Hạ Nam Tinh rót cho Triệu Ngọc Tú một ly nước ấm đặt trước mặt nàng.
Hôm qua lúc đi còn vui vẻ như thế, sao bây giờ trông lại tức giận như vậy.
"Tam tẩu, ngươi không biết Nhị tẩu quá đáng thế nào đâu."
Triệu Ngọc Tú nghe Hạ Nam Tinh hỏi, cơn tức đùng đùng bốc lên.
Khoảng thời gian này ở cùng Hạ Nam Tinh, cả người nàng đã sáng sủa hơn nhiều, cũng không còn vẻ là cái túi trút giận nữa.
Nhưng bây giờ nhìn xem, vẫn giống như vừa chịu ấm ức gì đó.
"Nàng lại làm cái gì?"
Hạ Nam Tinh cũng hơi tò mò, không lẽ Tống Kỳ Văn và Triệu Ngọc Tú đều thi đậu đại học rồi mà Lý Phán Đệ còn có thể nói ra điều gì không tốt được chứ.
Vừa rồi thấy Tống Kỳ Văn, sắc mặt cũng không tốt lắm, có lẽ vội vã lên núi cũng là để giải sầu.
Hạ Nam Tinh tưởng rằng Lý Phán Đệ không thể nói xấu chuyện lên đại học được, nàng không ngờ rằng, Lý Phán Đệ thật sự lại có thể nói ra.
"Sáng sớm hôm nay, Tống Phú Quý kéo Tiểu Vũ nói chuyện, ta thấy hắn không có ý muốn bắt nạt Tiểu Vũ, nên ta không quản.
Ai ngờ một lát sau, Tiểu Vũ khóc lóc chạy về."
Triệu Ngọc Tú càng nói càng tức, cầm ly nước lên uống một ngụm cho xuôi hơi.
"Ngươi không biết Tống Phú Quý nói gì đâu, hắn nói với Tiểu Vũ là, ta và Tống Kỳ Văn đi nơi khác học đại học, sau này sẽ không về nữa.
Tiểu Vũ và Tiểu Nhiên ở nhà, chúng ta không cần bọn họ nữa.
Đợi sau này ở trong thành sống tốt rồi, sẽ sinh một đứa con trong thành phố, không cần đứa con trai nhà quê như nó nữa.
Ngươi nói xem lời này, Tống Phú Quý có thể tự nghĩ ra được không?
Không biết Lý Phán Đệ đã thì thầm bao nhiêu lần, Tống Phú Quý mới chạy đến trước mặt Tiểu Vũ mà nói như vậy."
Triệu Ngọc Tú tức đến đỏ cả mắt mà không làm gì được, nàng cũng không thể đi tính toán với một đứa trẻ.
Nếu là Hạ Nam Tinh, thì Triệu Ngọc Tú vẫn là quá khách sáo.
Nếu là nàng, nàng cũng mặc kệ chuyện tính toán với trẻ con hay không.
"Trẻ con không hiểu chuyện, chẳng lẽ người lớn cũng không hiểu chuyện sao?
Chuyện này thì khác gì những người sinh con thứ hai, rồi nói với đứa lớn là, mẹ không cần con nữa?"
Hạ Nam Tinh lại rót thêm nước cho nàng, đợi nàng bình tĩnh lại một chút mới mở miệng.
"Thật ra ta cũng muốn nói với ngươi chuyện này, ta không thể nào để Điềm Điềm ở nhà được, cho nên ta tính sẽ mang nàng cùng đi Kinh Thị."
Hạ Nam Tinh nói thẳng suy nghĩ của mình, con của nàng không thể nào để lại quê được.
Cho dù Tống mẫu rất tốt, cũng không thể để con lại.
"Hiện tại đến điện thoại cũng không có, nhanh nhất là gửi điện báo, nếu thật sự có chuyện gì, về một chuyến cũng mất mấy ngày, Hạ Nam Tinh căn bản không dám nghĩ tới."
"Mang đi? Vậy Điềm Điềm ở đâu? Có thể ở cùng ngươi trong ký túc xá sao?"
Lời của Hạ Nam Tinh, trực tiếp thu hút sự chú ý của Triệu Ngọc Tú.
Nếu như có thể mang đi, nàng cũng tuyệt đối sẽ không để con lại.
Chỉ là đưa đến Kinh Thị thì không có chỗ ở, không có người chăm sóc.
Nàng và Tống Kỳ Văn đã thương lượng định để con lại cho Tống phụ Tống mẫu chăm sóc, sẽ đưa cho họ đủ tiền.
Bọn họ tưởng rằng, Hạ Nam Tinh cũng có suy nghĩ giống vậy.
Có lẽ Hạ Nam Tinh sẽ đưa con đến Thượng Hải, dù sao điều kiện nhà mẹ đẻ của Hạ Nam Tinh bên đó rất tốt.
Trước đó Hạ Nam Tinh không chọn trường học ở Thượng Hải, bọn họ đã rất bất ngờ rồi.
"Chờ thư báo trúng tuyển gửi về, trước Tết ta định đi một chuyến đến Kinh Thị, xem có nhà nào thích hợp để thuê không.
Nếu cha mẹ đồng ý, thì tìm đại đội trưởng xin giấy giới thiệu dài hạn, tình hình nhà chúng ta thế này, tỉ lệ đại đội trưởng đồng ý chắc là rất lớn.
Họ cùng đi Kinh Thị, Tiểu Vũ và Tiểu Nhiên cũng có thể mang theo, để họ giúp chăm sóc.
Nếu họ không muốn đi, có lẽ phải mời người giúp đỡ, việc này hơi phiền phức một chút, nhưng dù thế nào, Điềm Điềm thì ta nhất định phải mang đi."
Giọng Hạ Nam Tinh quả quyết, khiến tâm trạng Triệu Ngọc Tú cũng bình tĩnh lại.
"Đợi có kết quả, chúng ta cùng thương lượng với cha mẹ một chút, nếu cha mẹ đi theo chúng ta thì bên Đại tẩu có thể sẽ hơi vất vả."
Triệu Ngọc Tú nói ra vấn đề này, cũng là điều Hạ Nam Tinh hơi băn khoăn.
"Lưu Hồng Mai ba đứa con đầu đều lớn cả rồi, cơ bản không cần trông nom, nhưng đầu năm nay lại sinh đứa thứ tư vẫn chưa tròn một tuổi.
Đến lúc đó phải nói chuyện tử tế với Đại tẩu, đừng để nảy sinh hiềm khích gì."
Hạ Nam Tinh khẽ thở dài một hơi, chuyện thế này đã định trước là không thể vẹn cả đôi đường.
Những điều này vừa nói ra, tâm trạng Triệu Ngọc Tú lập tức tốt hơn hẳn, bắt đầu kể chuyện mình thấy và nghe hôm nay.
"Ngươi không biết đâu, lúc ta đến vừa rồi, dọc đường đi ai thấy ta và Tống Kỳ Văn, đều chào hỏi chúng ta từ xa, ta còn là lần đầu tiên cảm thấy mình được chào đón như vậy."
Triệu Ngọc Tú nói với vẻ mặt vui mừng, tràn đầy mong đợi vào tương lai của chính mình.
"Đây đúng là đại hỉ sự, hôm qua lúc nương đi về, còn khẽ hát đấy."
Hạ Nam Tinh cũng cười rộ lên, ngày hôm qua kể từ lúc đại đội thông báo, nụ cười trên mặt Tống mẫu liền không tắt.
"Lúc cuối cùng về nhà họ Tống, đi đường còn như bay..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận