Xuyên Thư Về Sau, Thề Sống Chết Thủ Hộ Ca Ta Trong Sạch
Xuyên Thư Về Sau, Thề Sống Chết Thủ Hộ Ca Ta Trong Sạch - Chương 86: Kỳ thứ ba kết thúc (length: 8648)
Mộ Tinh Hà nghe tiếng, quay đầu nhìn lại, liền thấy Thẩm Tiêu Nhiên và Mộ Bạch, mỗi người cầm một con rắn năm màu sặc sỡ đi đến.
Mộ Bạch nói: "Bên ngoài toàn là thứ này, không đi nhanh là bị chắn cửa đấy."
Mộ Tinh Hà ghét bỏ, né người lại gần Thẩm Thanh Châu: "Thứ gì? Rắn à?"
Thẩm Tiêu Nhiên ném cho Mộ Tinh Hà một con: "Rắn giả. Chúng nó nghịch ngợm y như thật, không biết lấy đâu ra lắm thế, cứ tưởng ai đó chuyển cả xưởng làm đồ chơi rắn đến đây không bằng. Mấy người giải được đề bài chưa?"
"Giải rồi." Thẩm Thanh Châu cầm một chùm chìa khóa xoay người, "Một chùm chìa khóa, nhưng không biết chìa nào mở được chỗ nào."
"Đi trước đi, không thì bị chắn kín mất." Mộ Bạch từ phòng phát điện tìm được một cây gậy, "Bên ngoài sắp mọc đầy cỏ dại rồi."
Lúc đi ra, Mộ Tinh Hà nhìn xuống đất toàn đồ chơi rắn chi chít, nói: "Xong, xem ra ta sắp bị hội chứng sợ lỗ mất thôi."
Dù là rắn giả, nhưng chúng động đậy cứ như thật, da gà nổi hết cả lên.
【A~ Trương đạo bày trò gì ác ôn thế, người em dựng hết cả tóc gáy rồi này.】
【Ba cô nàng này mạnh mẽ thật đấy, dám bước chân vào đây.】
Mộ Bạch ở phía trước dùng gậy quét dọn đồ chơi rắn, miễn cưỡng tạo ra một chỗ đặt chân.
Nhìn lũ đồ chơi rắn không ngừng trào xuống từ tr·ê·n lầu, sáu người im lặng.
"Vậy là tiếp tục đi xuống dưới thôi." Thẩm Tiêu Nhiên chỉ vào một hành lang bên cạnh, chỗ không có con rắn nào.
Đám đồ chơi rắn này phân công thật rõ ràng, đuổi bọn họ đến những chỗ không có rắn.
Mộ Tinh Hà nhặt một con rắn tr·ê·n tay, vung vẩy hai vòng: "Vẫn là điều khiển được cơ đấy."
【Vẫn còn điều khiển được, xịn thật.】
【Đúng là Trương đạo, kỳ nào cũng bày ra được đồ vật ly kỳ quái dị.】
【Cảm giác Tinh Hà dần dần từ cô bé ngây thơ tiến hóa thành chị đại rồi.】
【Vừa ngọt vừa mặn, đúng gu em.】
Mộ Bạch nói: "Kệ nó có điều khiển được hay không, bây giờ ta thấy ở lại cái thuyền này thêm một giây nào là một giây dày vò."
Tuy rằng bọn họ cảm thấy thời gian trôi qua rất chậm, nhưng ai biết bên ngoài đã mấy giờ rồi.
Th·e·o con đường trống trải do đồ chơi rắn tạo ra, sáu người đi đến cuối hành lang.
Một cánh cửa hai buồng trông siêu nặng.
Kiều Duyệt liếc qua khóa số tr·ê·n cửa, rồi mở tờ giấy nhỏ treo phía tr·ê·n ra đọc.
"Thời khắc mọi thứ bắt đầu lại."
Mộ Tinh Hà thử ấn linh tr·ê·n khóa số: "Sáu chữ số."
"Thời khắc mọi thứ bắt đầu lại?" Kiều Duyệt chớp mắt mấy cái, "200714?"
Mộ Tinh Hà điền mật mã vào.
Tít tít.
Mộ Tinh Hà nói: "Không đúng."
Mộ Tinh Hà nhớ lại lá thư đã xem trước đó.
"Thời gian lùi lại… Mọi thứ bắt đầu lại?" Mộ Tinh Hà nhìn Kiều Duyệt, "Có phải cái này không?"
"Có thể đấy." Kiều Duyệt vỗ vai Mộ Tinh Hà, "Thử xem."
Lùi lại là 24 giờ, cộng thêm ngày hôm nay.
082124.
Khi Mộ Tinh Hà ấn con số cuối cùng, "cạch" một tiếng.
Cửa mở.
Một mùi tanh tưởi xộc thẳng vào mặt.
Mở cửa ra, mười mấy lọ thủy tinh lớn, bên trong chứa đầy chất lỏng màu đỏ sền sệt.
Tên gia hỏa mặc đồ rách rưới, da dẻ xanh mét kia đang nằm ngủ ở một bên.
Cuối đại sảnh là một cánh cửa nhỏ màu đen, tr·ê·n mặt treo một ổ khóa.
Mộ Tinh Hà chỉ vào chùm chìa khóa trong tay Thẩm Thanh Châu, nói nhỏ: "Chắc là để mở cái cửa đó."
Mộ Tinh Hà cầm lấy chùm chìa khóa trong tay Thẩm Thanh Châu: "Mấy người dễ thấy quá, để ta qua đó mở cửa xem sao."
"Dũng cảm vậy cơ à?" Thẩm Thanh Châu đưa chìa khóa cho Mộ Tinh Hà, "Cẩn thận đấy."
Mộ Tinh Hà rón rén đi từ cửa về phía cửa nhỏ màu đen.
Mộ Tinh Hà nhanh chóng trốn sau mấy lọ thủy tinh lớn, rồi chậm rãi tiến về phía cửa đen.
【Tinh Hà di chuyển nhanh như vận động viên chuyên nghiệp ấy, c·h·ế·t cười mất thôi.】
【Có chút vụng trộm ấy nhể.】
"Cạch" một tiếng, Mộ Tinh Hà mở được cửa nhỏ màu đen.
Mộ Tinh Hà: "A~ tuyệt vời! Ta thật thông minh! (~ ̄▽ ̄) ~"
Rón rén mở cửa nhỏ ra, bên trong chính là Cố Tô Dương và Cố Tịch Lê, những người đã lâu không gặp.
Nhìn hai người đang có hạt dưa tr·ê·n bàn và chiếc máy tính bảng đang đặt ở tr·ê·n bàn.
Mộ Tinh Hà: ...
Lươn.
【Cười bò, đoàn người vất vả trốn chạy khắp nơi, còn hai người này ung dung cắn hạt dưa xem phim.】
Mộ Tinh Hà: Hai người này đúng là cùng phe với Lão Trương!!!
T^T
Mộ Tinh Hà khua khua tay, nhỏ giọng nói: "Đừng ăn nữa, Tịch Lê tỷ, Cố Tô Dương, phải đi thôi."
Cố Tịch Lê liếc Mộ Tinh Hà một cái đầy ý vị, rồi cười đứng dậy.
Toàn bộ đại sảnh bỗng chốc ánh lên những tia sáng đỏ, tiếng còi báo động vang lên.
Mộ Tinh Hà nhìn Cố Tịch Lê với ánh mắt kinh hoàng.
Chuyện gì thế này?
Cố Tịch Lê nhún vai: "Không còn cách nào, Trương đạo cấm không cho nói."
Mộ Tinh Hà quay đầu bỏ chạy, Cố Tịch Lê và Cố Tô Dương bám s·á·t phía sau.
Gã đang ngủ ở góc khuất cũng tỉnh lại.
Đuổi theo ba người.
Mộ Tinh Hà: "Chạy mau!"
Khi ba người lao ra khỏi đại sảnh, Thẩm Thanh Châu và Mộ Bạch lập tức đóng cửa lại. Tám người vội vàng chạy ngược lại đường cũ.
Cố Tịch Lê: "Ở tầng trệt có thể tìm thuyền cứu sinh, có thể chạy thoát."
Thẩm Tiêu Nhiên suýt nữa buột miệng nói tục: "Thuyền cứu nạn để ở tầng trên cùng? Ai nghĩ ra cái chủ ý ngu ngốc vậy!!!"
Chạy thế này thì đến bao giờ?
Toàn bộ du thuyền vang lên tiếng còi báo động, tất cả đèn đều sáng rực.
【Bắt đầu truy đuổi rồi~ sắp xong chuyện rồi~ hóng lâu như vậy cuối cùng cũng đến lúc được ngủ rồi!!!】
Tám người nhanh chóng leo l·ê·n t·r·ê·n bằng thang lầu, khoảng cách bốn tầng khiến tám người mệt mỏi như chó.
Kiều Duyệt: "May mà bình thường tôi có rèn luyện, không thì giờ này chắc lăn ra nằm bẹp rồi."
Ánh sáng tr·ê·n tầng thượng khiến mấy người đã lâu không thấy mặt trời loạng choạng.
Thẩm Tiêu Nhiên nhìn mặt trời: "Không đùa chứ, đã quá trưa rồi á? Bọn mình chậm chân đến thế sao?"
【Chứ còn gì nữa.】
Thẩm Thanh Châu liếc nhìn phía sau: "Từ bên ngoài dưới thang lầu, đuổi đến rồi."
Tám người nhanh chóng túm lấy hai chiếc thuyền cứu nạn, rồi chạy ra boong tàu.
Mộ Bạch nhìn ra phía bờ: "Bờ bên kia chắc phải hai ba trăm mét ấy."
Mộ Tinh Hà ném thuyền cứu nạn xuống nước: "Ơn trời, ai kia vẫn chưa thay đổi trạng thái, bắt chúng ta bơi qua."
【Tôi cũng nghĩ Trương đạo sẽ bắt bọn họ bơi qua đấy.】
【Có lẽ ai kia lương tâm cắn rứt chăng.】
Trêи thuyền cứu nạn, tám người bắt đầu chèo về phía bờ.
"Quái vật" mặc quần áo rách rưới cũng đuổi đến boong tàu, và ngay khi mọi người nghĩ rằng hắn sẽ không đuổi nữa, hắn đã nhảy xuống khỏi du thuyền.
【Uầy, Trương đạo trả nhiều tiền thế à, liều mạng vậy cơ.】
【Trương Việt Mẫn V: Bạn bè ơi, dạo này rảnh rỗi nên đến chơi thôi, không tốn tiền đâu.】
【Gian thương!!!!!】
Mười mấy phút sau, tám người lên bờ.
Thẩm Tiêu Nhiên xoa eo: "Ái chà, eo của tôi ơi, mệt c·h·ế·t mất thôi."
Mộ Bạch cười gian: "Còn trẻ mà đã có eo á."
Trương Việt Mẫn từ một bên chậm rãi đi tới: "Lần này hành trình tr·ê·n biển có t·h·í·c·h không?"
Thẩm Tiêu Nhiên: "t·h·í·c·h, tôi t·h·í·c·h quá là t·h·í·c·h luôn ấy."
"t·h·í·c·h thì lần sau tôi làm tiếp nhá?"
Thẩm Tiêu Nhiên: "Quỷ mới t·h·í·c·h."
Sau khi chào hỏi người xem, đọc xong quảng cáo và nói tạm biệt, buổi p·h·át sóng trực tiếp kết thúc.
Kỳ thứ ba chính thức kết thúc.
Tám người l·ê·n xe thu dọn hành lý xong xuôi, rồi chuẩn bị ai về nhà nấy, ai tìm mẹ người ấy.
Cố Tô Dương kéo hành lý đến bên cạnh Mộ Tinh Hà.
Mộ Tinh Hà dừng lại cuộc trò chuyện với Thẩm Thanh Châu, rồi nhìn về phía Cố Tô Dương.
"Sao vậy?"
Cố Tô Dương cười lắc đầu, nở một nụ cười tươi rói với Mộ Tinh Hà: "Hai ngày nay cảm ơn học tỷ đã chiếu cố."
Mộ Tinh Hà: Này, huynh đệ, khi nào thì ta chiếu cố cậu cơ chứ?
"Không có gì, t·i·ệ·n tay thôi."
"Sau này có lẽ tôi sẽ ở lại kinh thành làm việc, hy vọng sau này có cơ hội gặp lại học tỷ."
Mộ Tinh Hà cười giả lả: "Tôi bình thường bận lắm, chắc cậu không gặp được tôi đâu."
Cố Tô Dương rũ mắt xuống, lộ ra một chút yếu đuối tr·ê·n mặt.
"Vậy ạ, vậy học tỷ tạm biệt."
Mộ Tinh Hà cười phất tay: "Tạm biệt."
Nói xong, Mộ Tinh Hà kéo hành lý đi về phía Thẩm Thanh Châu đang đợi nàng.
Nhìn theo bóng lưng rời đi của Mộ Tinh Hà, nụ cười tr·ê·n mặt Cố Tô Dương dần dần biến m·ấ·t, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm.
"0775 nhắc nhở ngài, giá trị rung động của mục tiêu c·ô·ng lược lần này của ngài là âm 50%, c·ô·ng lược thất bại."
Cố Tô Dương nhíu mày, hất phần tóc mái mềm mại tr·ê·n trán ra sau: "Không quan trọng, tương lai còn dài."
"Em sẽ thuộc về anh, học tỷ..."
Mộ Bạch nói: "Bên ngoài toàn là thứ này, không đi nhanh là bị chắn cửa đấy."
Mộ Tinh Hà ghét bỏ, né người lại gần Thẩm Thanh Châu: "Thứ gì? Rắn à?"
Thẩm Tiêu Nhiên ném cho Mộ Tinh Hà một con: "Rắn giả. Chúng nó nghịch ngợm y như thật, không biết lấy đâu ra lắm thế, cứ tưởng ai đó chuyển cả xưởng làm đồ chơi rắn đến đây không bằng. Mấy người giải được đề bài chưa?"
"Giải rồi." Thẩm Thanh Châu cầm một chùm chìa khóa xoay người, "Một chùm chìa khóa, nhưng không biết chìa nào mở được chỗ nào."
"Đi trước đi, không thì bị chắn kín mất." Mộ Bạch từ phòng phát điện tìm được một cây gậy, "Bên ngoài sắp mọc đầy cỏ dại rồi."
Lúc đi ra, Mộ Tinh Hà nhìn xuống đất toàn đồ chơi rắn chi chít, nói: "Xong, xem ra ta sắp bị hội chứng sợ lỗ mất thôi."
Dù là rắn giả, nhưng chúng động đậy cứ như thật, da gà nổi hết cả lên.
【A~ Trương đạo bày trò gì ác ôn thế, người em dựng hết cả tóc gáy rồi này.】
【Ba cô nàng này mạnh mẽ thật đấy, dám bước chân vào đây.】
Mộ Bạch ở phía trước dùng gậy quét dọn đồ chơi rắn, miễn cưỡng tạo ra một chỗ đặt chân.
Nhìn lũ đồ chơi rắn không ngừng trào xuống từ tr·ê·n lầu, sáu người im lặng.
"Vậy là tiếp tục đi xuống dưới thôi." Thẩm Tiêu Nhiên chỉ vào một hành lang bên cạnh, chỗ không có con rắn nào.
Đám đồ chơi rắn này phân công thật rõ ràng, đuổi bọn họ đến những chỗ không có rắn.
Mộ Tinh Hà nhặt một con rắn tr·ê·n tay, vung vẩy hai vòng: "Vẫn là điều khiển được cơ đấy."
【Vẫn còn điều khiển được, xịn thật.】
【Đúng là Trương đạo, kỳ nào cũng bày ra được đồ vật ly kỳ quái dị.】
【Cảm giác Tinh Hà dần dần từ cô bé ngây thơ tiến hóa thành chị đại rồi.】
【Vừa ngọt vừa mặn, đúng gu em.】
Mộ Bạch nói: "Kệ nó có điều khiển được hay không, bây giờ ta thấy ở lại cái thuyền này thêm một giây nào là một giây dày vò."
Tuy rằng bọn họ cảm thấy thời gian trôi qua rất chậm, nhưng ai biết bên ngoài đã mấy giờ rồi.
Th·e·o con đường trống trải do đồ chơi rắn tạo ra, sáu người đi đến cuối hành lang.
Một cánh cửa hai buồng trông siêu nặng.
Kiều Duyệt liếc qua khóa số tr·ê·n cửa, rồi mở tờ giấy nhỏ treo phía tr·ê·n ra đọc.
"Thời khắc mọi thứ bắt đầu lại."
Mộ Tinh Hà thử ấn linh tr·ê·n khóa số: "Sáu chữ số."
"Thời khắc mọi thứ bắt đầu lại?" Kiều Duyệt chớp mắt mấy cái, "200714?"
Mộ Tinh Hà điền mật mã vào.
Tít tít.
Mộ Tinh Hà nói: "Không đúng."
Mộ Tinh Hà nhớ lại lá thư đã xem trước đó.
"Thời gian lùi lại… Mọi thứ bắt đầu lại?" Mộ Tinh Hà nhìn Kiều Duyệt, "Có phải cái này không?"
"Có thể đấy." Kiều Duyệt vỗ vai Mộ Tinh Hà, "Thử xem."
Lùi lại là 24 giờ, cộng thêm ngày hôm nay.
082124.
Khi Mộ Tinh Hà ấn con số cuối cùng, "cạch" một tiếng.
Cửa mở.
Một mùi tanh tưởi xộc thẳng vào mặt.
Mở cửa ra, mười mấy lọ thủy tinh lớn, bên trong chứa đầy chất lỏng màu đỏ sền sệt.
Tên gia hỏa mặc đồ rách rưới, da dẻ xanh mét kia đang nằm ngủ ở một bên.
Cuối đại sảnh là một cánh cửa nhỏ màu đen, tr·ê·n mặt treo một ổ khóa.
Mộ Tinh Hà chỉ vào chùm chìa khóa trong tay Thẩm Thanh Châu, nói nhỏ: "Chắc là để mở cái cửa đó."
Mộ Tinh Hà cầm lấy chùm chìa khóa trong tay Thẩm Thanh Châu: "Mấy người dễ thấy quá, để ta qua đó mở cửa xem sao."
"Dũng cảm vậy cơ à?" Thẩm Thanh Châu đưa chìa khóa cho Mộ Tinh Hà, "Cẩn thận đấy."
Mộ Tinh Hà rón rén đi từ cửa về phía cửa nhỏ màu đen.
Mộ Tinh Hà nhanh chóng trốn sau mấy lọ thủy tinh lớn, rồi chậm rãi tiến về phía cửa đen.
【Tinh Hà di chuyển nhanh như vận động viên chuyên nghiệp ấy, c·h·ế·t cười mất thôi.】
【Có chút vụng trộm ấy nhể.】
"Cạch" một tiếng, Mộ Tinh Hà mở được cửa nhỏ màu đen.
Mộ Tinh Hà: "A~ tuyệt vời! Ta thật thông minh! (~ ̄▽ ̄) ~"
Rón rén mở cửa nhỏ ra, bên trong chính là Cố Tô Dương và Cố Tịch Lê, những người đã lâu không gặp.
Nhìn hai người đang có hạt dưa tr·ê·n bàn và chiếc máy tính bảng đang đặt ở tr·ê·n bàn.
Mộ Tinh Hà: ...
Lươn.
【Cười bò, đoàn người vất vả trốn chạy khắp nơi, còn hai người này ung dung cắn hạt dưa xem phim.】
Mộ Tinh Hà: Hai người này đúng là cùng phe với Lão Trương!!!
T^T
Mộ Tinh Hà khua khua tay, nhỏ giọng nói: "Đừng ăn nữa, Tịch Lê tỷ, Cố Tô Dương, phải đi thôi."
Cố Tịch Lê liếc Mộ Tinh Hà một cái đầy ý vị, rồi cười đứng dậy.
Toàn bộ đại sảnh bỗng chốc ánh lên những tia sáng đỏ, tiếng còi báo động vang lên.
Mộ Tinh Hà nhìn Cố Tịch Lê với ánh mắt kinh hoàng.
Chuyện gì thế này?
Cố Tịch Lê nhún vai: "Không còn cách nào, Trương đạo cấm không cho nói."
Mộ Tinh Hà quay đầu bỏ chạy, Cố Tịch Lê và Cố Tô Dương bám s·á·t phía sau.
Gã đang ngủ ở góc khuất cũng tỉnh lại.
Đuổi theo ba người.
Mộ Tinh Hà: "Chạy mau!"
Khi ba người lao ra khỏi đại sảnh, Thẩm Thanh Châu và Mộ Bạch lập tức đóng cửa lại. Tám người vội vàng chạy ngược lại đường cũ.
Cố Tịch Lê: "Ở tầng trệt có thể tìm thuyền cứu sinh, có thể chạy thoát."
Thẩm Tiêu Nhiên suýt nữa buột miệng nói tục: "Thuyền cứu nạn để ở tầng trên cùng? Ai nghĩ ra cái chủ ý ngu ngốc vậy!!!"
Chạy thế này thì đến bao giờ?
Toàn bộ du thuyền vang lên tiếng còi báo động, tất cả đèn đều sáng rực.
【Bắt đầu truy đuổi rồi~ sắp xong chuyện rồi~ hóng lâu như vậy cuối cùng cũng đến lúc được ngủ rồi!!!】
Tám người nhanh chóng leo l·ê·n t·r·ê·n bằng thang lầu, khoảng cách bốn tầng khiến tám người mệt mỏi như chó.
Kiều Duyệt: "May mà bình thường tôi có rèn luyện, không thì giờ này chắc lăn ra nằm bẹp rồi."
Ánh sáng tr·ê·n tầng thượng khiến mấy người đã lâu không thấy mặt trời loạng choạng.
Thẩm Tiêu Nhiên nhìn mặt trời: "Không đùa chứ, đã quá trưa rồi á? Bọn mình chậm chân đến thế sao?"
【Chứ còn gì nữa.】
Thẩm Thanh Châu liếc nhìn phía sau: "Từ bên ngoài dưới thang lầu, đuổi đến rồi."
Tám người nhanh chóng túm lấy hai chiếc thuyền cứu nạn, rồi chạy ra boong tàu.
Mộ Bạch nhìn ra phía bờ: "Bờ bên kia chắc phải hai ba trăm mét ấy."
Mộ Tinh Hà ném thuyền cứu nạn xuống nước: "Ơn trời, ai kia vẫn chưa thay đổi trạng thái, bắt chúng ta bơi qua."
【Tôi cũng nghĩ Trương đạo sẽ bắt bọn họ bơi qua đấy.】
【Có lẽ ai kia lương tâm cắn rứt chăng.】
Trêи thuyền cứu nạn, tám người bắt đầu chèo về phía bờ.
"Quái vật" mặc quần áo rách rưới cũng đuổi đến boong tàu, và ngay khi mọi người nghĩ rằng hắn sẽ không đuổi nữa, hắn đã nhảy xuống khỏi du thuyền.
【Uầy, Trương đạo trả nhiều tiền thế à, liều mạng vậy cơ.】
【Trương Việt Mẫn V: Bạn bè ơi, dạo này rảnh rỗi nên đến chơi thôi, không tốn tiền đâu.】
【Gian thương!!!!!】
Mười mấy phút sau, tám người lên bờ.
Thẩm Tiêu Nhiên xoa eo: "Ái chà, eo của tôi ơi, mệt c·h·ế·t mất thôi."
Mộ Bạch cười gian: "Còn trẻ mà đã có eo á."
Trương Việt Mẫn từ một bên chậm rãi đi tới: "Lần này hành trình tr·ê·n biển có t·h·í·c·h không?"
Thẩm Tiêu Nhiên: "t·h·í·c·h, tôi t·h·í·c·h quá là t·h·í·c·h luôn ấy."
"t·h·í·c·h thì lần sau tôi làm tiếp nhá?"
Thẩm Tiêu Nhiên: "Quỷ mới t·h·í·c·h."
Sau khi chào hỏi người xem, đọc xong quảng cáo và nói tạm biệt, buổi p·h·át sóng trực tiếp kết thúc.
Kỳ thứ ba chính thức kết thúc.
Tám người l·ê·n xe thu dọn hành lý xong xuôi, rồi chuẩn bị ai về nhà nấy, ai tìm mẹ người ấy.
Cố Tô Dương kéo hành lý đến bên cạnh Mộ Tinh Hà.
Mộ Tinh Hà dừng lại cuộc trò chuyện với Thẩm Thanh Châu, rồi nhìn về phía Cố Tô Dương.
"Sao vậy?"
Cố Tô Dương cười lắc đầu, nở một nụ cười tươi rói với Mộ Tinh Hà: "Hai ngày nay cảm ơn học tỷ đã chiếu cố."
Mộ Tinh Hà: Này, huynh đệ, khi nào thì ta chiếu cố cậu cơ chứ?
"Không có gì, t·i·ệ·n tay thôi."
"Sau này có lẽ tôi sẽ ở lại kinh thành làm việc, hy vọng sau này có cơ hội gặp lại học tỷ."
Mộ Tinh Hà cười giả lả: "Tôi bình thường bận lắm, chắc cậu không gặp được tôi đâu."
Cố Tô Dương rũ mắt xuống, lộ ra một chút yếu đuối tr·ê·n mặt.
"Vậy ạ, vậy học tỷ tạm biệt."
Mộ Tinh Hà cười phất tay: "Tạm biệt."
Nói xong, Mộ Tinh Hà kéo hành lý đi về phía Thẩm Thanh Châu đang đợi nàng.
Nhìn theo bóng lưng rời đi của Mộ Tinh Hà, nụ cười tr·ê·n mặt Cố Tô Dương dần dần biến m·ấ·t, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm.
"0775 nhắc nhở ngài, giá trị rung động của mục tiêu c·ô·ng lược lần này của ngài là âm 50%, c·ô·ng lược thất bại."
Cố Tô Dương nhíu mày, hất phần tóc mái mềm mại tr·ê·n trán ra sau: "Không quan trọng, tương lai còn dài."
"Em sẽ thuộc về anh, học tỷ..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận