Xuyên Thư Về Sau, Thề Sống Chết Thủ Hộ Ca Ta Trong Sạch

Xuyên Thư Về Sau, Thề Sống Chết Thủ Hộ Ca Ta Trong Sạch - Chương 151: Trương đạo đẹp trai nhất (length: 7203)

"Trương đạo đẹp trai nhất?"
Mộ Tinh Hà rùng mình một cái, trên cánh tay nổi da gà, thứ thái quá như vậy là cái quỷ gì?
Tuy rằng nàng vụng về, nhưng có cốt khí, bảo nói Trương đạo đẹp trai nhất ư? ! !
Đừng hòng nghĩ tới! ! ! !
Mười phút sau...
Sau 25 lần ném vòng đều trượt, ánh mắt Mộ Tinh Hà thay đổi...
( ̄ー ̄).
Cái vòng nhỏ xíu thế kia, chỉ lớn hơn cái thùng kia có hai vòng, bản thân Lão Trương tới cũng chưa chắc đã ném trúng?
Lòng dạ hiểm độc, đúng là quá xấu bụng.
"Ngoài kia còn vòng không?" Mộ Tinh Hà mắt long lanh nhìn về phía nhân viên công tác.
Tiểu tỷ tỷ đeo thẻ công tác nhìn Mộ Tinh Hà tội nghiệp cười lắc đầu: "Không còn ạ."
Mộ Tinh Hà nhìn những chiếc vòng cô gái đang cầm, giơ tay chỉ: "Vậy mua thì sao?"
Cô gái cười, đáp: "100 tệ hai mươi chiếc ạ."
Mộ Tinh Hà trợn mắt: "Cái gì? ! ! ! !"
Đúng là vòng trên trời rớt xuống! ! !
【 Trương đạo lần này đúng là hắc ám a ~ 】 【 Nếu mà ở thời cổ đại, Trương đạo chính là loại tham quan lòng dạ hiểm độc vô độ. 】 Mộ Tinh Hà kinh hãi nhìn ống kính: "Thật ra ban đầu tôi đoán Lão Trương là gian thương, không định làm người rồi, nhưng không ngờ hắn lại có thể đen tối đến vậy."
Cuối cùng, dưới con mắt nhìn trừng trừng của mọi người, trước sự chứng kiến của vô số bạn trên mạng, Mộ Tinh Hà dùng giọng vô cùng đau lòng thốt lên hai mươi lần: "Trương đạo đẹp trai nhất."
Nói xong Mộ Tinh Hà liền làm động tác "yue".
【 Tinh Hà cuối cùng vẫn khuất phục trước gian kế của Trương đạo. 】 【 A ha ha ha ha ha ha ha ha 】 【 Tinh Hà thật sự làm tôi cười c·h·ế·t mất. 】
Nhìn chiếc thùng đỏ được tiểu tỷ tỷ đẩy đến trước mặt, Mộ Tinh Hà ngồi xổm xuống.
Tờ thẻ đầu tiên thành công có được.
Mộ Tinh Hà lau đi giọt nước mắt không tồn tại: "Đây là tờ thẻ đầu tiên tôi có được hôm nay bằng việc che giấu lương tâm."
【 Ôm ôm Tinh Hà, đừng k·h·ó·c, đâu chỉ mình cậu, ai cũng trúng chiêu cả, a ha ha ha ha ha ha. 】 【 Thi Nhiễm tỷ thì định đào, Thẩm lão sư dùng máy bay không người lái, Thẩm Tiêu Nhiên tính dùng túi nilon bắt mười con cá, Đại Bạch dùng ống nhòm, Kiều Duyệt cần cái thang. Ai nấy đều phải nói mười mấy, thậm chí mấy chục lần 'Trương đạo đẹp trai nhất'. 】 【 Lúc Thẩm lão sư nói Trương đạo đẹp trai nhất buồn cười muốn c·h·ế·t. 】 【 Mặt không cảm xúc, mà còn nói nhanh rõ như thế. 】 【 Thẩm lão sư: Hắc lịch sử! Tuyệt đối là hắc lịch sử! ! 】 【 Trương đạo chuyến này k·i·ế·m đậm rồi ~ 】
Một ngày trôi qua, sáu người tìm được tổng cộng hai mươi ba tấm thẻ, đã bốn giờ rưỡi rồi mà tấm cuối cùng vẫn biệt tăm.
Sáu người đã quanh quẩn trước nhà vệ sinh công cộng mấy vòng mà vẫn không thấy.
Kiều Duyệt bĩu môi không phục: "Rõ ràng trên bản đồ là chỗ này, sao lại không có?"
Thẩm Tiêu Nhiên mặt mày ủ dột lật hòn đá lên rồi lại úp xuống: "Đời ta thật hết muốn yêu rồi ~"
【 Nói thật, có phải siêu buồn cười không? 】 【 Nào là ảnh đế, ảnh hậu với vô số cúp trong tay, đỉnh lưu tiểu hoa đán giới giải trí, ca sĩ đỉnh lưu giới giải trí, CEO Tinh Hà truyền thông, CEO Thẩm thị tập đoàn... Sáu người vây quanh cái nhà vệ sinh này gần nửa giờ rồi. 】 【 A ha ha ha ha ha ha ha ha cấp. 】
Đến cả một bà thím áo đỏ đi ngang qua cũng không nhịn được nữa.
"Ê mấy đứa kia làm gì thế hả? Đi vệ sinh xong thì đi nhanh đi, đừng có lượn lờ ở đây.
Nhà vệ sinh này thơm lắm hay sao, ta đi mua đồ xong về cơm nước xong hết cả rồi mà các người còn lượn ở đây. Đi lẹ đi chớ~"
Sáu người: ...
Lẩm bẩm một hồi, nhìn Mộ Bạch mặc áo hoodie trắng, bà thím sững người, bắt đầu nhìn chằm chằm Mộ Bạch: "Ê nhóc, hình như ta gặp con ở đâu rồi thì phải?"
Mộ Bạch vội ho khan mấy tiếng, rồi lập tức đeo khẩu trang ngồi xuống ghế bên cạnh.
"Không biết."
Thấy Mộ Bạch trốn tránh, bà thím cũng không dai dẳng nữa, ngờ vực nhìn hắn một hồi rồi đi.
Ừm, thằng nhóc này khép kín quá, nhưng mà đúng là quen mặt thật.
【 Mộ Bạch: Bà thím có thể nhận ra ta khi quay phim, có thể nhận ra ta khi lên nhận giải, nhưng tuyệt đối không thể nhận ra ta khi đang lật nhà vệ sinh. 】 【 Một đời anh danh đỉnh lưu ảnh đế suýt nữa bị h·ủ·y· h·o·ạ·i trong phút chốc. 】 【 Chị em ơi, meme đã được làm xong, ai cần ib. 】
Thẩm Tiêu Nhiên bĩu môi nhìn vị đạo diễn quay phim: "Anh ơi ~ Anh ới ~ Gợi ý cho em đi mà, 10 khắc vàng đó ~ Không tìm ra là nhờ anh đó."
Đạo diễn cười lắc đầu, cái này nói được sao? Nhất định là không thể nói rồi.
Trương đạo đã dặn, mà hé răng là trừ lương.
Mộ Tinh Hà ngồi trên ghế băng uể oải duỗi người: "Hay là bỏ cuộc đi, giữ lấy còn đường về. Đi thang máy lên chắc cũng mất cả buổi đó."
Kiều Duyệt, Mộ Bạch, Thẩm Tiêu Nhiên mắt sáng lên đồng loạt giơ tay: "Tán thành!"
Tuy rằng nhà vệ sinh không thối, nhưng hai chữ "nhà vệ sinh" đã thấy thối rồi.
Mộ Bạch đứng dậy: "Tôi đi vệ sinh, tôi ra rồi chúng ta về."
Nhìn theo bóng dáng Mộ Bạch, Thẩm Tiêu Nhiên chống cằm phải, khuỷu tay chống lên thành ghế dài, mặt đần ra: "Giấu thẻ trong nhà vệ sinh, cái đầu này phải chứa bao nhiêu sạn mới nghĩ ra được cái ý tưởng thái quá vậy không biết."
Vừa dứt lời, tiếng xoẹt xoẹt vang lên trong bộ đàm, giọng Trương Việt Mẫn truyền tới: "Ê ~ thằng nhóc kia, đừng tưởng tao không biết mày đang chửi tao đó."
Thẩm Tiêu Nhiên chớp mắt mấy cái, vẻ mặt vô tội nhìn ống kính: "Có hả?"
Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng.
Mộ Tinh Hà sở hữu kỹ năng giả vô tội bán manh, Thẩm Tiêu Nhiên chưa học được mười phần mười, nhưng cũng được một thành.
Bộ dạng lúc này được gọi là một thiếu niên vô tội.
【 A a a Thẩm Tiêu Nhiên đáng yêu quá! 】 【 Đã chụp màn hình! 】 【 Chụp màn hình, đang chuẩn bị meme. . . 】
Mọi người đợi sáu phút, Mộ Bạch đi ra, mặt không đổi sắc nhưng lộ rõ vẻ ghét bỏ, tay cầm một tấm thẻ nhựa ướt nhẹp vẫn còn nhỏ giọt.
Khoảnh khắc Mộ Bạch rút tấm thẻ ra, cả năm người đồng loạt lùi về phía sau một bước.
Mộ Tinh Hà mở to mắt kinh hãi: "Oa thú, dũng sĩ. Không lẽ ngươi móc từ bồn cầu lên đó hả."
"Ngươi xéo đi, ngươi mới móc từ bồn cầu." Mộ Bạch đặt tấm thẻ lên ghế: "Tấm thẻ này ở dưới đáy hộp đựng xà phòng rửa tay, lúc tôi rửa tay lỡ làm lật hộp mới tìm ra ."
Năm người: ...
Mộ Tinh Hà nhìn tấm thẻ hong khô trên ghế, lặng lẽ lên tiếng: "Thần."
Kiều Duyệt: "Kinh."
Thẩm Tiêu Nhiên: "Bệnh."
Ba người vỗ tay tán thưởng.
Từ ngữ chuẩn x·á·c.
Tìm được hai mươi tư tấm thẻ, cả đoàn về đến trên núi.
Trương Việt Mẫn ngồi đó, ăn dồi nướng uống trà sữa, trông mười phần tự tại.
"Về rồi đó hả~"...
Bạn cần đăng nhập để bình luận