Xuyên Thư Về Sau, Thề Sống Chết Thủ Hộ Ca Ta Trong Sạch

Xuyên Thư Về Sau, Thề Sống Chết Thủ Hộ Ca Ta Trong Sạch - Chương 30: Đi chung (length: 8255)

Tắt điện thoại, Tư Kỳ xách đồ vật đi vào dưới lầu thang máy.
Mộ Tinh Hà đứng ở cửa, khi nàng nhìn thấy Tư Kỳ xách bao lớn bao nhỏ thì ánh mắt sửng sốt: "Sao nhiều đồ thế?"
Tư Kỳ: "Ngươi không cần để ý đến ta, ngươi nhanh đi đem Thẩm đại gia ấn lên giường đi, ta muốn cho hắn chích!"
Thực thi oán khí của ta! ( ̄ he ̄) (2) Mộ Tinh Hà nghe vậy liền quay đầu đi vào phòng khách.
Tư Kỳ: Tỷ tỷ, ngươi thật đi à?
Mộ Tinh Hà đối với Thẩm Thanh Châu đang ngồi trên sô pha xử lý văn kiện nói: "Hoa Khổng Tước bảo ngươi đi nằm trên giường."
"Được." Thẩm Thanh Châu ngoan ngoãn buông đồ trong tay nhìn Mộ Tinh Hà: "Ta đi phòng nào?"
Mộ Tinh Hà nghĩ nghĩ, đẩy Thẩm Thanh Châu đến căn thứ hai bên tay trái: "Ngươi ở phòng này đi, hôm qua dì mới đến quét dọn."
Thẩm Thanh Châu nhìn Mộ Tinh Hà: "Chuyện truyền dịch cứ để Tư Kỳ lo là được rồi; ngươi cứ làm việc của mình đi."
"OK."
"Ôi trời ơi, ta từ xa đã nghe thấy hai người các ngươi đang bàn nhau bóc lột ta như thế nào rồi." Vừa nói, Tư Kỳ vừa xách không ít đồ đi đến, "Đôi khi ta thật hận không thể biến cái ống tiêm này to gấp trăm lần rồi cắm vào tay Thẩm Thanh Châu."
Trước mặt Mộ Tinh Hà thì tỏ ra dáng vẻ người vô hại, còn đến trước mặt đám huynh đệ của bọn họ, thì cái miệng đó chính là một tên tư bản vạn ác.
Đáng giận, thật đáng ghét.
Đến cả Mộ Bạch hai ngày trước còn cùng hắn chơi game, vừa thấy liền không biết em gái mình sắp bị Thẩm Thanh Châu câu dẫn đi rồi.
Thẩm Thanh Châu ngồi trên giường nhìn Tư Kỳ: "Là một bác sĩ, ta thấy chức trách của ngươi bây giờ là truyền dịch cho bệnh nhân."
Tư Kỳ tùy tiện tìm một chỗ, treo bình thuốc lên, cắm ống rồi lau thuốc, nhắm ngay tay Thẩm Thanh Châu mà nhanh, chuẩn, ác độc đâm một chút.
Mộ Tinh Hà đứng một bên, lập tức cảm nhận được oán khí của Tư Kỳ.
Tư Kỳ cười híp mắt nhìn Mộ Tinh Hà: "Đại tiểu thư có gì làm thì cứ làm đi. Đợi hắn buổi tối đi rồi, nhớ mở cửa sổ cho nhà thông gió, ta sợ có mấy thứ bẩn thỉu lưu lại."
Thẩm Thanh Châu liếc Tư Kỳ một cái, nói: "Lây nhiễm đường hô hấp trên đúng là có nguy cơ truyền nhiễm đấy, ngươi vẫn nên mở cửa sổ cho thông thoáng."
Tư Kỳ: Trở mặt còn nhanh hơn lật sách.
Mộ Tinh Hà: Chỗ này không thích hợp ở lâu.
"Ta đột nhiên nhớ ra trợ lý ở công ty bảo có việc tìm ta, ta ra ngoài trước, các ngươi có gì cứ gọi ta."
Nói xong, Mộ Tinh Hà còn không đợi hai người trả lời, liền lập tức lao ra ngoài.
Buổi chiều, Mộ Tinh Hà tiếp tục thông qua ghi chép để xử lý chút việc công ty.
Gần bốn giờ, bình truyền của Thẩm Thanh Châu cuối cùng cũng đã truyền xong.
"Thẩm Thanh Châu, ta muốn ăn cơm ngươi nấu." Tư Kỳ nhìn Thẩm Thanh Châu với vẻ mặt lấy lòng.
"Muốn hả."
Tư Kỳ liếc Thẩm Thanh Châu, trong lòng thầm hừ một tiếng rồi nhìn về phía Mộ Tinh Hà đang ngồi trước bàn.
"Đại tiểu thư ~"
Mộ Tinh Hà nghe tiếng ngẩng đầu nhìn Tư Kỳ thì nghe Thẩm Thanh Châu nói: "Hai người các ngươi muốn ăn gì?"
Mộ Tinh Hà đã ăn những món cô muốn ăn vào buổi trưa rồi: "Sao cũng được, tùy ngươi thôi, ta thấy món nào ngươi nấu cũng ngon."
Tư Kỳ cũng gật đầu phụ họa: "Ăn gì cũng được."
Cuối cùng, Thẩm Thanh Châu làm bốn món mặn một món canh.
Trên bàn cơm, Tư Kỳ nhìn Mộ Tinh Hà: "Đại tiểu thư, ngày mai thọ yến có đi không?"
"Đại thọ tám mươi của Khương lão phu nhân à?"
Tư Kỳ cười khẽ, khoanh hai tay trước ngực rồi hơi nghiêng người trên ghế, nói: "Khương Phi Tuyết bảo với ta, lần này Khương gia làm lớn chuyện là ý của con gái riêng nhà bọn họ."
Con gái riêng?
Mộ Tinh Hà ngẩn người, ai vậy?
Mộ Tinh Hà trước giờ không chú ý đến những chuyện như này.
"Mộ đại tiểu thư, cái vẻ mặt ngốc nghếch này của ngươi là sao thế, chẳng phải trước đây cô ta cùng ngươi học chung văn nghệ sao?"
Mộ Tinh Hà giật mình, Khương Dao, bất quá trong nguyên thư đâu có nói Khương Dao là con gái riêng của Khương gia, chỉ nói cô ta dựa vào liều mạng mà đoạt được vị trí ảnh hậu.
Cái cô ảnh hậu lại còn hay làm màu nữa chứ.
"Trước năm ngoái, con gái riêng này còn bị người nhà Khương giấu ở nhà Tần gia tại thành phố Q phồn hoa, đột nhiên lại bị mang về nhà lớn, không phải nói là thanh mai trúc mã của Tần Tu Trạch sao."
Những chuyện liên quan đến Khương Dao liền khiến Mộ Tinh Hà hứng thú.
"Ngươi nói chuyện này là ý của Khương Dao, vì sao?"
Tư Kỳ: "Vốn dĩ, lão thái thái nói muốn người nhà tụ họp là được rồi, nhưng Khương Dao đột nhiên nhảy ra nói, đại thọ tám mươi tuổi nên làm lớn một chút, cô ta cũng muốn gặp những bạn cùng lứa ở kinh thành, kết giao bạn bè, làm quen một chút. Xong, bà đồng ý."
Nghe vậy, Mộ Tinh Hà và Thẩm Thanh Châu đều sửng sốt một chút, chỉ thế thôi á?
Khương lão phu nhân là người tiết kiệm cả đời, lại dễ dàng đồng ý như vậy sao? Cách này, Khương Phi Tuyết chẳng phải hai năm trước đã dùng rồi sao? Cuối cùng vẫn là nhà mình lo liệu, Khương Phi Tuyết trước lúc tụ họp còn than thở với bọn họ là bà già keo kiệt.
"Đáng ghét nhất là, năm ngoái thiệp mời đều do Khương Phi Tuyết sắp xếp, kết quả năm nay lại thành con gái riêng kia, Khương Phi Tuyết nói lão thái thái như bị trúng bùa mê thuốc lú vậy, Khương Dao nói gì nghe nấy."
Nói xong, Tư Kỳ nhìn Mộ Tinh Hà, "Anh trai ngươi nói hắn không đi, vậy Đại tiểu thư có bạn trai chưa?"
"Chưa có, không cần, một mình ta đi không phải không được."
Tư Kỳ: "Đại tiểu thư xin thương xót, Lục Trường Uyên và Lục Thiển Ý, Hạ Hoài Xuyên và Hạ Hoài Nguyệt, Thẩm Tiêu Nhiên và Thẩm Chước Nhan, ngươi nhẫn tâm nhìn ta cô đơn sao?"
Mộ Tinh Hà gắp miếng tôm bóc vỏ ăn ăn ăn (。•؎•。) nuốt vào rồi vẻ mặt vô tội nhìn Tư Kỳ: "Vậy ngươi với Thẩm Thanh Châu góp lại đi, hai người cũng được đấy."
"Ai thèm đi với cái tên tư bản vạn ác này chứ, các ngươi mấy cái gì gì tổng đều lòng dạ đen tối cả~"
Mộ Tinh Hà cười: "Lần đầu thấy tự mình chửi mình."
Tư Kỳ: ... Quên mất, ngày nào cũng ở bệnh viện nên quên mình cũng là tổng rồi.
"Tiểu Tư tổng ~"
"...Đừng mắng mà."
Tư Kỳ nhìn Mộ Tinh Hà, cố gắng tỏ ra vẻ đáng thương: "Đại tiểu thư ~ xin thương xót ~"
Mộ Tinh Hà vừa định đồng ý thì điện thoại liền vang lên.
Nam quốc tuyết: Tinh Hà! Không được đồng ý cái tên Hoa Khổng Tước kia!
Mộ Tinh Hà giơ điện thoại lên, Tư Kỳ rõ ràng nhận ra là ai, khi nhìn thấy Thẩm Thanh Châu chậm rãi thu điện thoại về thì cô ta trợn tròn mắt.
Mộ Tinh Hà đương nhiên thấy được động tác của Thẩm Thanh Châu, đem tin nhắn dí sát vào Tư Kỳ: "Ngươi thấy rồi đấy~"
Tư Kỳ cảm thấy tròng mắt mình sắp rớt ra ngoài: "Không phải Đại tiểu thư ơi, tình bạn của hai ta là gì, hai ta quen nhau gần mười năm rồi đó, ngươi quen Thẩm Thanh Châu có được một tháng chưa mà đã che chở hắn rồi."
Nghe Tư Kỳ nói vậy, Mộ Tinh Hà cũng nhìn Thẩm Thanh Châu, nàng chống cằm vẻ mặt vô cùng nghi hoặc: "Đúng vậy, ta thấy giới xã giao của hai ta cũng trùng nhau nhiều mà, ta cũng đến Thẩm gia không ít lần, sao chưa từng thấy ngươi nhỉ?"
Thẩm Thanh Châu im lặng ngồi đó, đôi mắt cúi thấp xuống.
Mộ Tinh Hà chọc chọc vạt áo người bên cạnh: "Thẩm Thanh Châu?"
Rất lâu sau, Thẩm Thanh Châu mới chậm rãi mở miệng: "Có lẽ, là duyên phận mỏng một chút."
Mộ Tinh Hà cười: "Nếu nói duyên phận mỏng mà hai ta còn có thể nhìn thấy nhau thì rõ là hai ta siêu có duyên rồi."
Thẩm Thanh Châu ngẩng đầu nhìn Mộ Tinh Hà: "Ngày mai, cùng ta đi nhé?"
"Được."
Ngồi đối diện, Tư Kỳ nghe được đoạn đối thoại này thì ngơ ngác cả mặt.
????? Còn ta thì sao?
Đôi mắt Thẩm Thanh Châu cong lên, dịu dàng nói: "Ngày mai ta sẽ đưa váy đến cho em."
"Được."
Tư Kỳ: Ta chết ai cho ta nhặt xác đây.
Tư Kỳ đứng dậy, đau khổ đi về phía cửa: "Ta chịu hết nổi rồi, ta phải đi, đừng ai tiễn ta, chưa từng được yêu."
Mộ Tinh Hà nhìn Tư Kỳ.
Ngay lúc Tư Kỳ tưởng nàng muốn nói gì đó để giữ mình lại.
Mộ Tinh Hà chậm rãi thốt ra hai chữ.
"Có bệnh."
Chết tiệt! Mộ Tinh Hà tốt nhất mãi mãi đừng châm cứu nữa!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận