Xuyên Thư Về Sau, Thề Sống Chết Thủ Hộ Ca Ta Trong Sạch
Xuyên Thư Về Sau, Thề Sống Chết Thủ Hộ Ca Ta Trong Sạch - Chương 06: Xong, bắt lầm người (length: 8595)
Ngọn đèn chiếu sáng gian phòng ở trung tâm, trên bàn đặt một phong thư.
Thẩm Thanh Châu bước tới mở phong thư, những dòng chữ đen trên nền giấy đỏ vô cùng đáng sợ:
[Ta sắp phải gả cho A Thoải, nhưng gần đến ngày đại hôn, hắn lại càng trở nên kỳ lạ. Vào đêm Trung Nguyên, ta theo dõi hắn và tìm đến nơi này, nghe được chân tướng.
Cái gì tân nương! Đều là giả dối! Ta tự hỏi một kẻ mang vận xui như ta sao lọt vào mắt Vương gia, thì ra nhà hắn muốn cưới nữ nhân sinh vào năm, tháng, ngày, giờ âm, thuộc cực âm, để đến ngày thích hợp sẽ gi.ết ch.ết, chặt đứt tứ chi, đặt vào trong quan tài trấn áp ở nơi này! Dùng m.ạng sống của các nàng để bảo hộ Vương gia trường thịnh không suy!
Ta bị Vương Thư phát hiện và vây ở nơi này.
Vương Thư! Ta hận ngươi! Chạy! Chạy mau! Ta nhất định phải chạy! Ta không thể ch.ết được!]
Chữ viết càng về sau càng trở nên lộn xộn.
Thẩm Tiêu Nhiên cau mày đặt lá thư trở lại bàn: "Sao mà đáng sợ thế này. Cái tên Vương gia này ghê tởm quá."
Vừa nói, Thẩm Tiêu Nhiên xoa xoa cánh tay: "Đi mau đi mau, nhanh chóng tìm lối ra đi, ta đang tham gia chương trình văn nghệ kinh dị sao?"
[Thẩm Tiêu Nhiên không nói thì tôi quên mất đây là chương trình văn nghệ du lịch!]
[Phong cách ở đây đối lập hoàn toàn với chỗ của Kiều Duyệt.]
[Kiều Duyệt và Lâm Thi Nhiễm đang ngồi đu quay ngựa gỗ kìa.]
Mộ Tinh Hà chú ý đến những dải lụa trắng bay lơ lửng: "Mọi người xem dấu tay m.áu trên đó, hình như đều chỉ về một hướng."
Thẩm Tiêu Nhiên lay lay ống tay áo Thẩm Thanh Châu, vẻ mặt nịnh nọt nói: "Tiểu thúc, ngươi đi xem đi?"
Nói xong, Mộ Bạch và Mộ Tinh Hà cũng lập tức quay đầu nhìn Thẩm Thanh Châu, ánh mắt như đang nhìn ánh sáng chính đạo.
Ánh sáng chính đạo, chiếu rọi lên ba người!
Thẩm Thanh Châu mặt không cảm xúc liếc nhìn Thẩm Tiêu Nhiên và Mộ Bạch, sau đó nhìn đôi mắt sáng ngời của Mộ Tinh Hà dưới ánh lửa, khẽ cười: "Ta cũng sợ, ngươi đi cùng ta nhé? Được không?"
Mộ Tinh Hà chớp mắt mấy cái, chỉ ngón tay vào mình: "Ta á?"
"Ừ."
Mộ Tinh Hà nhìn Thẩm Thanh Châu dưới ánh nến, thầm nhủ trong lòng: Đại boss phản diện mà trông yếu đuối thế này, để đại boss phản diện đi một mình có vẻ không được thật cho lắm.
Mộ Tinh Hà tiến về phía Thẩm Thanh Châu: "Vậy đi thôi, ta đi cùng ngươi."
Hai người đi về phía có dấu tay m.áu, Thẩm Thanh Châu nhìn Mộ Tinh Hà muốn níu giữ thứ gì đó nhưng lại không có gì để bám víu, ý cười trong mắt càng sâu: "Nếu sợ thì có thể nắm lấy ta."
Vừa nói xong, Thẩm Thanh Châu liền cảm thấy tay áo mình bị nắm chặt.
Ánh mắt Thẩm Thanh Châu dịu dàng và trầm xuống vài phần.
Sao lại không nắm tay?
Hai người đi đến góc tường, Mộ Tinh Hà nhanh chóng tìm thấy một cục đá nhô ra trong bóng tối. Nàng kéo ống tay áo Thẩm Thanh Châu, ra hiệu cho hắn về cục đá nhô ra trên tường.
Được nhắc nhở, Thẩm Thanh Châu đưa tay lên lần mò.
Mộ Tinh Hà trợn to mắt, chẳng lẽ đại boss phản diện mạnh đến vậy sao?
Sau một tiếng ầm vang, Mộ Tinh Hà thấy bên cạnh mở ra một cánh cửa đá, một đường hầm đen ngòm không thấy điểm cuối, trong không khí tràn ngập mùi m.áu tươi.
Chú ý đến cửa lớn mở ra, Thẩm Tiêu Nhiên và Mộ Bạch cũng bám víu nhau đi tới.
Nếu Thẩm Tiêu Nhiên là gà mờ biết tự lượng sức mình, thì Mộ Bạch vừa gà mờ vừa ham chơi.
Thẩm Tiêu Nhiên nhìn đường hầm trước mặt, ngũ quan trên mặt lập tức rối loạn: "Ta thề với trời, nếu còn chơi m.ật thất trốn thoát nữa ta là ch.ó."
Thẩm Thanh Châu liếc nhìn Thẩm Tiêu Nhiên, không nói gì, đưa tay kéo Mộ Tinh Hà vào bên trong.
Có xe tăng ở phía trước, Mộ Tinh Hà cũng trở nên gan dạ hơn, yên tâm đi về phía trước, không hề để ý đến việc mình bị kéo tay.
"Cái m.ật thất này lớn quá." Thẩm Tiêu Nhiên vừa đi vừa càu nhàu.
Lượng vận động của hắn trong ngày hôm nay còn vượt xa lượng vận động của cả tuần.
Bình thường không phải nằm ở nhà, thì là nằm ở phòng thu âm.
Bây giờ lại bị người ta đuổi theo chạy khắp nơi...
Trên đường đi, bốn người lặng lẽ tiến về phía trước, NPC dường như lương tâm trỗi dậy, không còn xuất hiện hù dọa nữa.
Thế nhưng qua màn hình, có thể thấy khán giả phía sau lưng họ đã không còn bình tĩnh.
Khung bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp đã tràn ngập.
[Mẹ ơi, có tận bốn người, sao họ không thể có ai đó quay xuống dưới xem sao?]
[Thẩm Tiêu Nhiên, ta biết ngươi sợ, nhưng ngươi quay đầu lại đi có được không, con quỷ nữ kia sắp đè lên người ngươi rồi kìa.]
[Thẩm tiểu cẩu, ngươi chú ý một chút đi, phía sau ngươi đó, ta còn thấy căng thẳng thay cho hắn.]
[Con quỷ nữ này cho tôi cảm giác nó có thể bẻ gãy cổ Thẩm Tiêu Nhiên bất cứ lúc nào.]
Ở phía trước màn hình theo dõi, Trương đạo tươi cười nhìn con quỷ nữ mặc áo đỏ phía sau Thẩm Tiêu Nhiên.
Tình tiết này vốn không có trong kịch bản, chỉ là khi ngọn đèn nhấp nháy thì nảy ra ý tưởng nên ông cố ý sắp xếp cho Thẩm Tiêu Nhiên.
Cái thằng nhãi con này nhát gan quá, phải rèn luyện cho nó gan dạ hơn.
Thẩm Tiêu Nhiên đi tới đi lui, cảm thấy sau lưng chợt lạnh, cổ cũng ngứa ngáy.
Ngáp một cái, Thẩm Tiêu Nhiên đưa tay lên muốn sờ cổ, vừa chạm vào liền cảm thấy tay lạnh toát.
Thân thể Thẩm Tiêu Nhiên cứng đờ, mồ hôi lạnh lập tức toát ra phía sau lưng, hơi quay đầu lại, hắn thấy một sợi màu đen rơi xuống vai mình.
Nhìn kỹ lại, là một sợi tóc dài màu đen.
Cút ngay cái m.ật thất này đi!
Thẩm Tiêu Nhiên đứng im tại chỗ, giữ nguyên tư thế, không dám động đậy, đừng nói là quay đầu lại: "Mẹ ơi ~" cậu bắt nạt con.
[Thẩm Tiêu Nhiên có cảm giác sắp khóc đến nơi rồi.]
[Cuối cùng thì Thẩm Tiêu Nhiên cũng thừa nh.ận hết.]
[Cậu dọa cháu trai, sợ đến nơi rồi kìa.]
Ba người phía trước nghe thấy giọng Thẩm Tiêu Nhiên thì quay đầu lại, và nhìn thấy một cảnh tượng khó quên.
Ánh đèn nhấp nháy.
Một người phụ nữ mặc áo cưới màu đỏ tươi, tứ chi vặn vẹo bò trên trần nhà, mặt tái nhợt, con ngươi đen như mực, môi đỏ chót.
Mái tóc dài rủ xuống, Thẩm Tiêu Nhiên đứng dưới mái tóc dài của cô ta với một khuôn mặt đ.au kh.ổ.
Mộ Tinh Hà phản ứng kịp đầu tiên: "Ngẩn người ra làm gì, chạy mau!"
Vừa nói vừa nắm lấy người bên cạnh chạy về phía trước.
Kệ nó đen hay không.
Có diễn viên chính là nữ quỷ, màn trình diễn đặc biệt của Thẩm Tiêu Nhiên đã để lại cho cô một ấn tượng sâu sắc, Mộ Tinh Hà cảm thấy phía trước có gì xuất hiện cũng không đáng sợ nữa.
Đợi Mộ Bạch đang ki.nh h.ãi hồi phục tinh thần, vừa quay đầu lại thì Mộ Tinh Hà và Thẩm Thanh Châu đã biến mất không còn bóng dáng.
Nhìn con quỷ nữ đang bò về phía mình, Mộ Bạch bệt xuống tường ngồi xổm, vẻ mặt nịnh nọt: "Tỷ tỷ, thương lượng chút, em kí tên cho chị rồi em đi có được không?"
Thấy con quỷ nữ vẫn không có ý dừng lại, Mộ Bạch tiếp tục tăng giá: "Chữ ký có ảnh!"
Con quỷ nữ cuối cùng cũng dừng lại, Mộ Bạch nhìn trên vẻ mặt của cô ta dường như thấy được... sự gh.ét bỏ?
Con quỷ nữ quay đầu nhìn về phía Thẩm Tiêu Nhiên, lúc này Thẩm Tiêu Nhiên đang ôm đầu ngồi xổm xuống: "Chữ ký có ảnh, chữ ký có ảnh. Tỷ tỷ tha cho em."
Nói xong, con quỷ nữ mới chậm rãi dừng động tác, vài phút sau mới lại bò về phía trước.
[A ha ha ha ha, đã bắt đầu gian dối rồi.]
[Là tôi tôi cũng gian dối, con quỷ nữ này thật sự không cùng một chiều không gian với cái m.ật thất này, tôi nhìn mà mồ hôi lạnh toát hết cả sau lưng.]
Một bên khác, Mộ Tinh Hà kéo người chạy đến ngã rẽ, nghĩ đến phía sau còn có con quỷ nữ, mặc kệ tam sao thất bản cứ thế chạy theo bản năng về phía bên trái.
Không quá vài phút, hai người đã chạy đến cuối đường.
Có thể lờ mờ thấy xung quanh chỉ có mấy cái tủ, không có gì khác.
[C.ười ch.ết mất, hết đường rồi, phải quay lại thôi.]
[Quay đầu lại cái gì, con quỷ nữ đó bò ra đây rồi kìa.]
[Tôi tò mò, sao nó biết Tinh Hà chạy qua bên này.]
Mộ Tinh Hà sờ soạng xung quanh, không có gì cả: "Anh ơi, ở đây không có đường, hình như chúng ta phải quay lại rồi."
Vừa nói xong, Mộ Tinh Hà nghe thấy một tiếng cười khẽ, giọng nói ôn nhu truyền vào tai mang theo ý cười nhàn nhạt: "Là ta."
Không phải giọng của anh trai cô.
Mộ Tinh Hà quay đầu, cẩn thận phân biệt mới miễn cưỡng nhìn rõ trong bóng tối.
Trời ạ, đất ạ, cô xong rồi.
Bắt nhầm người, t.óm trúng Thẩm Thanh Châu.
Cô lại bỏ rơi anh trai mình, quay về anh ấy sẽ lột da cô mất (ó﹏ò。)...
Thẩm Thanh Châu bước tới mở phong thư, những dòng chữ đen trên nền giấy đỏ vô cùng đáng sợ:
[Ta sắp phải gả cho A Thoải, nhưng gần đến ngày đại hôn, hắn lại càng trở nên kỳ lạ. Vào đêm Trung Nguyên, ta theo dõi hắn và tìm đến nơi này, nghe được chân tướng.
Cái gì tân nương! Đều là giả dối! Ta tự hỏi một kẻ mang vận xui như ta sao lọt vào mắt Vương gia, thì ra nhà hắn muốn cưới nữ nhân sinh vào năm, tháng, ngày, giờ âm, thuộc cực âm, để đến ngày thích hợp sẽ gi.ết ch.ết, chặt đứt tứ chi, đặt vào trong quan tài trấn áp ở nơi này! Dùng m.ạng sống của các nàng để bảo hộ Vương gia trường thịnh không suy!
Ta bị Vương Thư phát hiện và vây ở nơi này.
Vương Thư! Ta hận ngươi! Chạy! Chạy mau! Ta nhất định phải chạy! Ta không thể ch.ết được!]
Chữ viết càng về sau càng trở nên lộn xộn.
Thẩm Tiêu Nhiên cau mày đặt lá thư trở lại bàn: "Sao mà đáng sợ thế này. Cái tên Vương gia này ghê tởm quá."
Vừa nói, Thẩm Tiêu Nhiên xoa xoa cánh tay: "Đi mau đi mau, nhanh chóng tìm lối ra đi, ta đang tham gia chương trình văn nghệ kinh dị sao?"
[Thẩm Tiêu Nhiên không nói thì tôi quên mất đây là chương trình văn nghệ du lịch!]
[Phong cách ở đây đối lập hoàn toàn với chỗ của Kiều Duyệt.]
[Kiều Duyệt và Lâm Thi Nhiễm đang ngồi đu quay ngựa gỗ kìa.]
Mộ Tinh Hà chú ý đến những dải lụa trắng bay lơ lửng: "Mọi người xem dấu tay m.áu trên đó, hình như đều chỉ về một hướng."
Thẩm Tiêu Nhiên lay lay ống tay áo Thẩm Thanh Châu, vẻ mặt nịnh nọt nói: "Tiểu thúc, ngươi đi xem đi?"
Nói xong, Mộ Bạch và Mộ Tinh Hà cũng lập tức quay đầu nhìn Thẩm Thanh Châu, ánh mắt như đang nhìn ánh sáng chính đạo.
Ánh sáng chính đạo, chiếu rọi lên ba người!
Thẩm Thanh Châu mặt không cảm xúc liếc nhìn Thẩm Tiêu Nhiên và Mộ Bạch, sau đó nhìn đôi mắt sáng ngời của Mộ Tinh Hà dưới ánh lửa, khẽ cười: "Ta cũng sợ, ngươi đi cùng ta nhé? Được không?"
Mộ Tinh Hà chớp mắt mấy cái, chỉ ngón tay vào mình: "Ta á?"
"Ừ."
Mộ Tinh Hà nhìn Thẩm Thanh Châu dưới ánh nến, thầm nhủ trong lòng: Đại boss phản diện mà trông yếu đuối thế này, để đại boss phản diện đi một mình có vẻ không được thật cho lắm.
Mộ Tinh Hà tiến về phía Thẩm Thanh Châu: "Vậy đi thôi, ta đi cùng ngươi."
Hai người đi về phía có dấu tay m.áu, Thẩm Thanh Châu nhìn Mộ Tinh Hà muốn níu giữ thứ gì đó nhưng lại không có gì để bám víu, ý cười trong mắt càng sâu: "Nếu sợ thì có thể nắm lấy ta."
Vừa nói xong, Thẩm Thanh Châu liền cảm thấy tay áo mình bị nắm chặt.
Ánh mắt Thẩm Thanh Châu dịu dàng và trầm xuống vài phần.
Sao lại không nắm tay?
Hai người đi đến góc tường, Mộ Tinh Hà nhanh chóng tìm thấy một cục đá nhô ra trong bóng tối. Nàng kéo ống tay áo Thẩm Thanh Châu, ra hiệu cho hắn về cục đá nhô ra trên tường.
Được nhắc nhở, Thẩm Thanh Châu đưa tay lên lần mò.
Mộ Tinh Hà trợn to mắt, chẳng lẽ đại boss phản diện mạnh đến vậy sao?
Sau một tiếng ầm vang, Mộ Tinh Hà thấy bên cạnh mở ra một cánh cửa đá, một đường hầm đen ngòm không thấy điểm cuối, trong không khí tràn ngập mùi m.áu tươi.
Chú ý đến cửa lớn mở ra, Thẩm Tiêu Nhiên và Mộ Bạch cũng bám víu nhau đi tới.
Nếu Thẩm Tiêu Nhiên là gà mờ biết tự lượng sức mình, thì Mộ Bạch vừa gà mờ vừa ham chơi.
Thẩm Tiêu Nhiên nhìn đường hầm trước mặt, ngũ quan trên mặt lập tức rối loạn: "Ta thề với trời, nếu còn chơi m.ật thất trốn thoát nữa ta là ch.ó."
Thẩm Thanh Châu liếc nhìn Thẩm Tiêu Nhiên, không nói gì, đưa tay kéo Mộ Tinh Hà vào bên trong.
Có xe tăng ở phía trước, Mộ Tinh Hà cũng trở nên gan dạ hơn, yên tâm đi về phía trước, không hề để ý đến việc mình bị kéo tay.
"Cái m.ật thất này lớn quá." Thẩm Tiêu Nhiên vừa đi vừa càu nhàu.
Lượng vận động của hắn trong ngày hôm nay còn vượt xa lượng vận động của cả tuần.
Bình thường không phải nằm ở nhà, thì là nằm ở phòng thu âm.
Bây giờ lại bị người ta đuổi theo chạy khắp nơi...
Trên đường đi, bốn người lặng lẽ tiến về phía trước, NPC dường như lương tâm trỗi dậy, không còn xuất hiện hù dọa nữa.
Thế nhưng qua màn hình, có thể thấy khán giả phía sau lưng họ đã không còn bình tĩnh.
Khung bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp đã tràn ngập.
[Mẹ ơi, có tận bốn người, sao họ không thể có ai đó quay xuống dưới xem sao?]
[Thẩm Tiêu Nhiên, ta biết ngươi sợ, nhưng ngươi quay đầu lại đi có được không, con quỷ nữ kia sắp đè lên người ngươi rồi kìa.]
[Thẩm tiểu cẩu, ngươi chú ý một chút đi, phía sau ngươi đó, ta còn thấy căng thẳng thay cho hắn.]
[Con quỷ nữ này cho tôi cảm giác nó có thể bẻ gãy cổ Thẩm Tiêu Nhiên bất cứ lúc nào.]
Ở phía trước màn hình theo dõi, Trương đạo tươi cười nhìn con quỷ nữ mặc áo đỏ phía sau Thẩm Tiêu Nhiên.
Tình tiết này vốn không có trong kịch bản, chỉ là khi ngọn đèn nhấp nháy thì nảy ra ý tưởng nên ông cố ý sắp xếp cho Thẩm Tiêu Nhiên.
Cái thằng nhãi con này nhát gan quá, phải rèn luyện cho nó gan dạ hơn.
Thẩm Tiêu Nhiên đi tới đi lui, cảm thấy sau lưng chợt lạnh, cổ cũng ngứa ngáy.
Ngáp một cái, Thẩm Tiêu Nhiên đưa tay lên muốn sờ cổ, vừa chạm vào liền cảm thấy tay lạnh toát.
Thân thể Thẩm Tiêu Nhiên cứng đờ, mồ hôi lạnh lập tức toát ra phía sau lưng, hơi quay đầu lại, hắn thấy một sợi màu đen rơi xuống vai mình.
Nhìn kỹ lại, là một sợi tóc dài màu đen.
Cút ngay cái m.ật thất này đi!
Thẩm Tiêu Nhiên đứng im tại chỗ, giữ nguyên tư thế, không dám động đậy, đừng nói là quay đầu lại: "Mẹ ơi ~" cậu bắt nạt con.
[Thẩm Tiêu Nhiên có cảm giác sắp khóc đến nơi rồi.]
[Cuối cùng thì Thẩm Tiêu Nhiên cũng thừa nh.ận hết.]
[Cậu dọa cháu trai, sợ đến nơi rồi kìa.]
Ba người phía trước nghe thấy giọng Thẩm Tiêu Nhiên thì quay đầu lại, và nhìn thấy một cảnh tượng khó quên.
Ánh đèn nhấp nháy.
Một người phụ nữ mặc áo cưới màu đỏ tươi, tứ chi vặn vẹo bò trên trần nhà, mặt tái nhợt, con ngươi đen như mực, môi đỏ chót.
Mái tóc dài rủ xuống, Thẩm Tiêu Nhiên đứng dưới mái tóc dài của cô ta với một khuôn mặt đ.au kh.ổ.
Mộ Tinh Hà phản ứng kịp đầu tiên: "Ngẩn người ra làm gì, chạy mau!"
Vừa nói vừa nắm lấy người bên cạnh chạy về phía trước.
Kệ nó đen hay không.
Có diễn viên chính là nữ quỷ, màn trình diễn đặc biệt của Thẩm Tiêu Nhiên đã để lại cho cô một ấn tượng sâu sắc, Mộ Tinh Hà cảm thấy phía trước có gì xuất hiện cũng không đáng sợ nữa.
Đợi Mộ Bạch đang ki.nh h.ãi hồi phục tinh thần, vừa quay đầu lại thì Mộ Tinh Hà và Thẩm Thanh Châu đã biến mất không còn bóng dáng.
Nhìn con quỷ nữ đang bò về phía mình, Mộ Bạch bệt xuống tường ngồi xổm, vẻ mặt nịnh nọt: "Tỷ tỷ, thương lượng chút, em kí tên cho chị rồi em đi có được không?"
Thấy con quỷ nữ vẫn không có ý dừng lại, Mộ Bạch tiếp tục tăng giá: "Chữ ký có ảnh!"
Con quỷ nữ cuối cùng cũng dừng lại, Mộ Bạch nhìn trên vẻ mặt của cô ta dường như thấy được... sự gh.ét bỏ?
Con quỷ nữ quay đầu nhìn về phía Thẩm Tiêu Nhiên, lúc này Thẩm Tiêu Nhiên đang ôm đầu ngồi xổm xuống: "Chữ ký có ảnh, chữ ký có ảnh. Tỷ tỷ tha cho em."
Nói xong, con quỷ nữ mới chậm rãi dừng động tác, vài phút sau mới lại bò về phía trước.
[A ha ha ha ha, đã bắt đầu gian dối rồi.]
[Là tôi tôi cũng gian dối, con quỷ nữ này thật sự không cùng một chiều không gian với cái m.ật thất này, tôi nhìn mà mồ hôi lạnh toát hết cả sau lưng.]
Một bên khác, Mộ Tinh Hà kéo người chạy đến ngã rẽ, nghĩ đến phía sau còn có con quỷ nữ, mặc kệ tam sao thất bản cứ thế chạy theo bản năng về phía bên trái.
Không quá vài phút, hai người đã chạy đến cuối đường.
Có thể lờ mờ thấy xung quanh chỉ có mấy cái tủ, không có gì khác.
[C.ười ch.ết mất, hết đường rồi, phải quay lại thôi.]
[Quay đầu lại cái gì, con quỷ nữ đó bò ra đây rồi kìa.]
[Tôi tò mò, sao nó biết Tinh Hà chạy qua bên này.]
Mộ Tinh Hà sờ soạng xung quanh, không có gì cả: "Anh ơi, ở đây không có đường, hình như chúng ta phải quay lại rồi."
Vừa nói xong, Mộ Tinh Hà nghe thấy một tiếng cười khẽ, giọng nói ôn nhu truyền vào tai mang theo ý cười nhàn nhạt: "Là ta."
Không phải giọng của anh trai cô.
Mộ Tinh Hà quay đầu, cẩn thận phân biệt mới miễn cưỡng nhìn rõ trong bóng tối.
Trời ạ, đất ạ, cô xong rồi.
Bắt nhầm người, t.óm trúng Thẩm Thanh Châu.
Cô lại bỏ rơi anh trai mình, quay về anh ấy sẽ lột da cô mất (ó﹏ò。)...
Bạn cần đăng nhập để bình luận