Vu Sư: Từ Sinh Vật Cải Tạo Bắt Đầu Can Kinh Nghiệm

Chương 007: Thư viện cùng báo thù ấn ký

**Chương 007: Thư viện và ấn ký báo thù**
"Cuối cùng cũng xin được!"
Đi trên con đường đến thư viện, Lynch hết sức cao hứng.
Đối với những học đồ ngoại vòng như bọn hắn mà nói, thư viện tháp cao chỉ có lúc được ban thưởng ngẫu nhiên mới có thể tiến vào, nếu như muốn tự do ra vào thường xuyên thì nhất định phải xin chìa khóa.
Ba tháng xét duyệt một lần, nhưng việc xét duyệt này cũng rất mông lung, cụ thể xem xét những gì thì Lynch cũng không rõ ràng, ngược lại trước kia hắn đã xin mấy lần đều không thể thông qua nên đã từ bỏ, chuẩn bị chờ sau khi có được thân phận học đồ nội vòng rồi sẽ xin lại.
Chỉ là lần này sau khi trở về có một số tư liệu muốn đến thư viện tra cứu, mà kết quả khảo hạch học đồ tháp cao lại chậm chạp không công bố, thế là Lynch liền ôm tâm lý thử một lần nộp đơn xin, không ngờ lần này lại được thông qua ngoài dự kiến.
"Sớm không cho, muộn không cho, hết lần này tới lần khác gần như không dùng được nó thì nó lại tới, thật là..."
"Không, không đúng."
"Chỉ sợ là biết mình thông qua khảo hạch mới cho qua, dựa vào!"
Lynch bó tay rồi.
Xuyên qua khu dân cư, Lynch đi tới phía đông nội vòng, nơi này có một khu rừng nhỏ, giống như là công viên cung cấp nơi nghỉ ngơi trong thành phố ồn ào náo động.
Trung tâm khu rừng là mặt hồ hoàn toàn yên tĩnh, mà giữa hồ lại có một hòn đảo nhỏ, trên đảo nhỏ trồng một cây đại thụ già nua, cành lá xòe ra như hình cái tán bao trùm gần như toàn bộ đảo nhỏ, nhìn giống như vùng đất kỳ dị chôn giấu trân bảo trong các tiểu thuyết ma huyễn.
Lynch đi tới bên hồ, lấy xuống chiếc chìa khóa đồng thau trên cổ mà hắn dùng một sợi dây thừng tinh tế buộc vào, chiếc chìa khóa dài bằng một ngón trỏ.
Hắn cắm chìa khóa vào mặt hồ khuấy một cái.
"Hoa!"
Trong mặt hồ tĩnh lặng xuất hiện một vòng xoáy, một phiến đá hình vuông có thể đủ cho một người đứng thẳng từ đáy hồ nhô lên.
Lynch tiến lên một bước, đứng ở trên phiến đá.
"Rầm rầm!"
Nước hồ bốn phía phiến đá bỗng nhiên sôi trào, một đám tiểu nhân ngư cỡ bàn tay, thân người đuôi cá, bơi đến bên cạnh phiến đá, ra sức quẫy cái đuôi nhỏ nhắn tinh xảo, đẩy phiến đá về phía thư viện.
Đây là Nhân Ngư Hồ Yêu thuộc loại Yêu Tinh, đừng để bị bề ngoài đáng yêu của chúng lừa gạt, chúng không phải là loại "thái kê" như Hủ Bại Thụ Yêu, thực lực cường đại đạt đến trình độ học đồ cao cấp, nổi giận lên thì dù là một con trâu cũng sẽ bị chúng xé nát trong nháy mắt.
Thư viện dù sao cũng là trọng địa hạch tâm của tháp cao, đối với nơi cất giữ kiến thức trân quý như vậy, tháp cao đã thực hiện rất nhiều biện pháp đề phòng.
Phiến đá trôi nổi chỉ có thể đủ cho một người ngồi và Nhân Ngư Hồ Yêu chẳng qua là những hạn chế và bảo vệ có thể nhìn thấy, còn có những thứ không nhìn thấy như Ma Pháp Trận bố trí quanh khu rừng này, bất kỳ người lạ nào chưa được cho phép đều khó mà tới gần trung tâm hồ.
Dưới sự thúc đẩy của Nhân Ngư Hồ Yêu, phiến đá trôi nổi chầm chậm xuyên qua mặt hồ, chẳng mấy chốc đã tới hòn đảo nhỏ giữa hồ.
Trước mắt là một thảm cỏ xanh biếc, trên đồng cỏ nở đầy các loại hoa cỏ kỳ dị với đủ màu sắc sặc sỡ, từng phiến đá hình bầu dục trải dọc theo mặt hồ vào bên trong, dẫn thẳng đến trước mặt cây đại thụ cách đó không xa.
Trong thân cây to lớn cần mấy người ôm mới xuể có một cánh cửa gỗ sồi hình tròn rất lớn, trên cửa dày đặc các hoa văn ma pháp phức tạp, sau khi phát giác có người tới gần, cánh cửa nặng nề này liền chậm rãi mở ra.
"Vu Sư nhóm cuối cùng cũng chịu sửa lại cánh cửa này rồi sao?"
Cửa ở đây trước kia mở ra phía ngoài, hơn nữa tốc độ còn rất nhanh, hơi không chú ý liền sẽ bị đánh bay, lần trước lúc Lynch tới thiếu chút nữa đã bị đánh trúng, đây chính là cửa gỗ sồi đặc, bị nó đập một cái thì mùi vị kia...
Ngược lại không có ai muốn trải nghiệm.
Xuyên qua cánh cửa, giống như vượt qua giới hạn thời không, từ khu rừng mang đậm hơi thở tự nhiên đi tới một điện đường chứa đầy tri thức.
Nơi này không gian rộng lớn, những giá sách cao vút mọc lên san sát, vô số điểm sáng nhỏ bé bay lượn trên không trung, cung cấp ánh sáng cho không gian tối tăm này.
Những điểm sáng này sẽ di chuyển theo ánh mắt của Lynch, khi hắn đi tới một giá sách, nhìn về phía sách vở phía trên, xung quanh liền có rất nhiều điểm sáng tụ tập về phía này mang đến cho hắn nguồn sáng phong phú, đến khi hắn rời khỏi giá sách này thì chúng lại nhanh chóng tản ra bốn phía.
"Quang Chi Tinh Linh..."
Lần đầu tiên tiến vào thư viện, Lynch đã bị những vật tạo tác ma pháp được gọi là "Quang Chi Tinh Linh" này hấp dẫn một hồi lâu.
"Tinh Thần Lạc Ấn... Tinh Thần Lạc Ấn..."
"Ở đâu nhỉ?"
Lần này Lynch cần tìm chủ yếu là tri thức liên quan tới phương diện Tinh Thần Lạc Ấn.
Ngày đó từ khu rừng mục nát trở về, khi tiếp thụ thẩm vấn của học đồ, hắn đã nhấn mạnh nhắc tới đám khói đen xuất hiện khi Richard c·hết và ấn ký trên ngực mình, sau đó mới biết được thân phận của thứ này.
Báo Thù Ấn Ký.
Nghe nói là do một tổ chức Vu Sư trung lập tên là Hoàng Kim Xe Ngựa làm ra, khi mục tiêu bị gieo ấn ký c·hết bất đắc kỳ tử thì ấn ký này sẽ lưu lại trên thân thể người g·iết c·hết hắn.
Vu Sư khác khi đ·á·n·h g·iết mục tiêu mang theo ấn ký, đồng thời giao đầu của hắn cho người tiếp nhận chỉ định khi người nắm giữ ấn ký còn sống, thì sẽ được coi là hoàn thành báo thù, sau đó có thể đến Hoàng Kim Xe Ngựa nhận lấy một phần tiền thưởng báo thù.
Căn cứ vào giá cả khác nhau khi mua ấn ký, nhận được tiền thưởng báo thù cũng khác nhau. Giống như mua bảo hiểm tai nạn, chỉ có điều cách nhận tiền bồi thường ở đây tương đối đặc biệt.
Lynch không biết hạng người nào sẽ mua ấn ký cho Richard, nhưng hắn cũng không muốn tương lai ra ngoài đều phải nơm nớp lo sợ, tùy thời đề phòng Hắc Vu Sư đuổi tới tận cửa vì tiền thưởng, nhất định phải nhanh chóng xử lý sạch sẽ thứ đồ chơi này.
Thực ra, khi vừa trở về, hắn đã nói rõ tình huống với tháp cao, nhưng Vu Sư tháp cao không quan tâm, chỉ nói sẽ giúp hắn báo cáo lên trên.
Ngày đó ở chỗ Leonard, hắn lại lần nữa nhắc tới một lần, nhưng người sau dường như không cảm thấy đây là chuyện gì quá nghiêm trọng, chỉ nói quay đầu sẽ an bài người đến giúp hắn xử lý, nhưng đã hơn ba tháng trôi qua, Lynch ngay cả một cái bóng quỷ cũng không thấy.
"Leonard này, cũng quá không đáng tin cậy..." Lynch nhịn không được phàn nàn.
Thực ra Lynch không biết, đối với việc này hắn thuần túy hiểu lầm Leonard, ngày đó sau khi hắn rời đi không lâu, Leonard liền kỹ càng xem lại báo cáo một lần, xác nhận Báo Thù Ấn Ký của Lynch là do sự kiện lần này sinh ra, sau đó liền an bài ổn thỏa.
Kẻ thật sự không đáng tin cậy, chẳng qua chỉ là người mà Leonard an bài mà thôi...
...
Bóng Tối Chi Tháp, đệ tam giáo đường.
Graham · Skucci, học đồ trung đẳng đã từng nảy sinh xung đột với Lynch ngày đó, đang ngồi trước bàn làm việc, hí hoáy nghịch cái bồn nuôi cấy sinh vật mà hắn vừa "bạch chơi" được từ chỗ một người bạn.
Mặc dù thứ này giá trị chỉ khoảng hơn trăm Ma Thạch, hắn tu luyện Nguyên Tố Hệ cũng hoàn toàn không dùng được, nhưng Graham vẫn cảm thấy hết sức cao hứng, sảng khoái, không có nguyên nhân khác, cũng bởi vì thứ này không tốn của hắn một đồng nào, thuần túy là chiếm tiện nghi.
Là học đồ trong tháp, lại đến từ gia tộc Vu Sư, thu nhập của Graham không thấp, nhưng mà tính cách chính là như vậy, trời sinh thích chiếm món lợi nhỏ, lớn đến mấy trăm, hơn ngàn Ma Thạch tài liệu, nhỏ đến một bữa cơm xã giao giữa các trạch, cũng có thể làm cho hắn vui vẻ không thôi.
Nguyên tắc của Graham là có thể chiếm một chút là một chút, có thể "cọ" một bữa là một bữa.
Cho nên,
Ngày đó khi Leonard an bài hắn đi xử lý Báo Thù Ấn Ký trên người Lynch, đồng thời giao cho hắn tài liệu cần thiết tương ứng, Graham không hề nghĩ ngợi, tại chỗ liền đem những tài liệu này bỏ vào túi, còn về ấn ký của học đồ?
Một học đồ ngoại vòng ngay cả khu nội vòng đều không được ở, lần này chẳng qua là gặp may nhặt được tiện nghi lớn, có thể vào trong tháp du lịch một ngày đã tiêu hao hết vận khí tốt lớn nhất đời này của hắn, chẳng lẽ còn sợ hắn chạy đến trong tháp cáo trạng mình sao?
Trong văn phòng, một học đồ hỏi: "Graham, ngươi thực sự không sợ sao? Ngay cả chuyện đạo sư nhắn nhủ ngươi cũng dám tham ô, lá gan ngươi cũng quá lớn! Vạn nhất tiểu tử kia chạy tới cáo trạng..."
"Cắt ~ Mơ đẹp đi."
Graham khinh thường dùng ngón út móc lỗ tai: "Ta đã sớm nghe ngóng, ngày đó tiểu tử kia chỉ là một Muggle, bị đạo sư kêu đến chẳng qua là phát một chút phần thưởng vì g·iết c·hết Hắc Vu Sư mà thôi, cũng không phải chuyện gì ghê gớm."
"Đây chính là một tiểu Muggle may mắn, vận may cả đời hắn đều dùng ở chỗ này rồi, cáo trạng?"
"Đợi hắn vào được đây rồi hẵng nói!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận