Vu Sư: Từ Sinh Vật Cải Tạo Bắt Đầu Can Kinh Nghiệm

Chương 025: Đáy biển, tang lễ cùng âm nhạc

Chương 025: Đáy biển, tang lễ và âm nhạc.
Vô Tận Hải vực, khu vực biển sâu.
Trên mặt biển màu xanh đen, một con cá voi cực lớn đang nổi lên mặt nước, bơi về phía trước. Xúc tu của nó dài, kéo dài ra thêm vài trăm mét, kéo theo một chiếc thuyền buồm ba cột.
Sau khi nghe xong lời thỉnh cầu của cá voi quái, Lynch cân nhắc một lúc rồi cuối cùng vẫn quyết định giúp một chuyện nhỏ này.
Mặc dù hắn không giúp cũng không có chuyện gì, bất quá mới đến lại là ở địa bàn của người khác, Lynch cảm thấy kết một thiện duyên không có chỗ xấu, ngược lại cũng chỉ là tiện tay mà thôi.
Cứ đi về phía trước mấy giờ, rất nhanh, phía trước trên mặt biển xuất hiện một vòng xoáy khổng lồ, đường kính nhìn ít nhất có hơn ngàn mét, khuấy động nước biển không ngừng hướng xuống rơi vào.
Cá voi quái đưa Anh Vũ Hào đến gần vòng xoáy này, một cỗ hấp lực lớn lao trong nháy mắt nắm kéo Anh Vũ Hào hướng về chính giữa vòng xoáy bay tới, đi lòng vòng rớt xuống.
"Nhanh nắm chặt!"
"Muốn té xuống! Trời ạ!"
Trên boong, các thủy thủ bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, nhao nhao nắm chặt lan can.
Mắt thấy Anh Vũ Hào liền bị vòng xoáy này xé rách thành mảnh vụn, đúng lúc này, mấy cái xúc tu trong suốt từ trong vòng xoáy đưa ra ngoài.
Đó là một con sứa khổng lồ, hình thể cùng cá voi quái không chênh lệch nhiều.
Xúc tu của nó nhanh chóng quấn lên cột buồm, lan can của Anh Vũ Hào, sau đó dùng sức kéo một cái, liền đem Anh Vũ Hào cả quăng vào trong ngực, giống như là một cái bọt khí, bao bọc lấy Anh Vũ Hào.
Nhờ được sứa bảo hộ, Anh Vũ Hào lập tức ổn định lại, rồi cùng con sứa này theo tốc độ cao xoay tròn của vòng xoáy, nhanh chóng chìm vào biển sâu.
Gia tốc! Lại gia tốc!
Vòng xoáy xoay tròn với tốc độ cao giống như là dưới đáy biển tạo thành một đường hầm cao tốc thật dài, Anh Vũ Hào bị sứa bao quanh, tốc độ trong nháy mắt liền được tăng lên đến mấy trăm mã, dọc theo đường hầm cao tốc xuyên qua đáy biển này phi tốc đi tới.
Mà ngay lập tức, cảnh tượng dưới đáy biển cũng dần dần bày ra trước mắt mọi người.
Đầu tiên là tối sầm lại.
Nơi này cách mặt biển đã vượt qua mấy trăm mét, chịu đến nước biển ngăn cản, ánh sáng mặt trời mang tới ánh sáng đã rất yếu ớt. Đến khi rơi xuống gần ngàn mét, toàn bộ thế giới đều mờ đi.
Ban đầu tưởng rằng sau đó đường xá đều phải trải qua trong hoàn cảnh đen như mực thế này, nhưng thực tế lại không phải như thế.
Trong bóng đêm, đi về phía trước không biết bao xa, đại khái mười mấy phút, một mảnh đen kịt của mặt biển bắt đầu xuất hiện một chút ánh sáng.
Có trắng vàng, có đỏ xanh.
Càng đi về phía trước ánh sáng càng nhiều, khi tới gần, mọi người cũng thấy rõ hình dáng của những nguồn sáng này. Có sứa phát sáng, trên đỉnh đầu cong một nguồn sáng giống như đèn lồng của cá; có cây rong, san hô phát sáng.
Những sinh vật đáy biển đa dạng này phóng thích ra nguồn sáng năm màu rực rỡ, hàng ngàn hàng vạn nguồn sáng hội tụ lại, chiếu sáng thế giới đen như mực dưới đáy biển, từng bước hiện ra phong cảnh lộng lẫy chói mắt tuyệt đẹp trước mắt mọi người.
Lại nhìn thấy:
Rừng cây rong màu xanh lục dày đặc bao phủ trên những dãy núi phập phồng, phía trên phủ kín vỏ sò cùng trân châu, trong rãnh mọc ra đủ mọi màu sắc san hô, từ mấy chục centimet đến mấy mét, kết bè kết đội giống như một mảnh rừng rậm sặc sỡ.
Tảo biển khổng lồ khẽ đung đưa trong nước, phảng phất như là tinh linh trong rừng rậm dưới đáy biển đang múa may.
Đàn cá với màu sắc sặc sỡ bơi qua bơi lại trong đó, vảy của chúng lấp lánh ánh sáng lộng lẫy kì dị, giống như cầu vồng đang chuyển động.
Càng nhiều con cá thì kết bè kết đội, bơi lại gần đường hầm dưới đáy biển này, đồng thời mặc cho mình bị cuốn vào trong đó, cùng vòng xoáy này xoay tròn với tốc độ cao, phảng phất như một đám hài đồng bướng bỉnh, lại giống như cho đường hầm này cắm lên cối xay gió và vòng hoa thất thải.
Một màn trước mắt này, tựa như ảo mộng, cho dù là Ngâm Du thi nhân xuất sắc nhất cũng miêu tả không ra cảnh tượng như trong truyện cổ tích này.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người trên boong đều ngây dại, mắt mở thật to. Rõ ràng đều là những lão làng trà trộn trên biển mấy chục năm, nhưng mà cảnh tượng mộng ảo như thế này lại vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Chưa bao giờ biết hải dương còn có một mặt kỳ diệu như vậy.
Cá voi quái cực lớn, thế giới đáy biển lộng lẫy chói mắt, đường hầm dưới đáy biển như mộng ảo, tất cả những điều này, đều giống như nằm mơ giữa ban ngày.
Không!
Dù là giấc mộng đẹp đến đâu cũng không thể tạo ra cảnh tượng lộng lẫy yêu kiều trước mắt thế này.
Giờ này khắc này.
Xem như phàm nhân, bọn hắn thực sự cảm thấy chuyến đi này quá đáng giá, dù là lúc này có chết ở đây cũng không lỗ.
Tiếp tục hướng về phía trước.
Dọc theo đường hầm dưới đáy biển này, di chuyển khoảng mấy giờ, Anh Vũ Hào cuối cùng xuyên ra từ phía bên kia đường hầm.
Mà lộ ra trước mắt mọi người lại là một kỳ quan khác.
Đây là một động quật dưới đáy biển, một cái động quật cực lớn dưới đáy biển vượt qua nhận thức cực hạn của đám người.
Nhìn lên trên, căn bản không nhìn thấy đỉnh động, hoàn toàn là một mảnh mờ mịt, chung quanh cũng không có bất kỳ vật đối chiếu nào. Nếu không phải dọc đường đi, thấy rõ bọn hắn là dọc theo hang động của một dãy núi dưới đáy biển mà đi vào, căn bản không thể nghĩ rằng đây lại là động quật.
Trong động quật, khí áp rất đủ, có thể phân chia động quật khổng lồ này ra mặt nước và dưới nước, Anh Vũ Hào bị sứa bao quanh, cũng coi như là có thể tự mình lấy hơi.
Bây giờ, sứa và cá voi quái, một trái một phải bảo hộ ở hai bên Anh Vũ Hào, hộ tống nó một đường hướng về chỗ sâu trong động quật chạy tới.
Mặt nước ở đây rất nông, bốn phía đều nhô lên một chút đá ngầm, khiến cho tốc độ của Anh Vũ Hào chậm lại, đi lại rất chậm chạp.
Ánh sáng rất tối tăm, những nguồn sáng năm màu rực rỡ dưới đáy biển bên ngoài dường như không tạo thành vòng sinh thái ở đây. Chỉ có trên vách núi đá khảm một chút thủy tinh, hay là khoáng vật chất nào đó đang phát ra nguồn sáng yếu ớt, lóe lên chợt lóe giống như ngôi sao trên trời.
Dọc đường đi, vốn dĩ sứa và cá voi còn sống động, đột ngột đều trở nên yên tĩnh, phóng ra Tinh Thần Lực cũng mang theo một điểm bi thương.
Thuyền cứ như vậy hướng về phía trước đi hơn 20 phút, cuối cùng, đã đến mục đích.
Đây đã là chỗ sâu trong hang động, mặt nước rất nông, phía trước thậm chí xuất hiện một chỗ nước cạn, sau chỗ nước cạn là một mảnh lục địa bát ngát, không biết thông đến nơi nào.
Lúc này, xung quanh chỗ nước cạn đã tụ tập số lượng lớn sinh vật dưới đáy biển.
Cá voi cự quái, sứa khổng lồ, các loài tôm cực lớn, cua khổng lồ, mực khổng lồ, rùa khổng lồ, đủ loại sinh vật khổng lồ dưới đáy biển mà Lynch gọi được tên và không gọi được tên tụ tập ở đây, nghiễm nhiên là một bữa tiệc hải sản thịnh soạn.
Lynch là một người thích ăn hải sản, nhìn thấy nhiều mỹ thực trên bàn ăn như vậy xuất hiện ở đây, nếu là bình thường có lẽ hắn sẽ hài hước tự sướng một phen, nhưng mà giờ này khắc này hắn lại hoàn toàn không hài hước nổi.
Đây là bởi vì những quái vật biển tụ tập ở chỗ này đều có thần thái rất trầm trọng và bi thương, Tinh Thần Lực phóng ra tràn đầy ưu thương.
Chúng vây quanh chỗ nước cạn ngay phía trước, tản ra bốn phía theo hình cung, ánh mắt đều tập trung vào trên chỗ nước cạn.
Mà trên chỗ nước cạn, rõ ràng nằm một con bạch tuộc khổng lồ.
Đó là một con bạch tuộc hình thái quái dị, nó có hai cái đầu, một lớn một nhỏ, hình thể chừng năm sáu trăm mét, nếu đặt trên lục địa thì hoàn toàn giống như núi nhỏ, đơn giản là không khác biệt với hải quái trong truyền thuyết thần thoại.
Bất quá giờ phút này con hải quái này không hung hãn tàn nhẫn như trong truyện, nó nhìn yếu ớt cực kỳ, căn bản là bộ dáng hấp hối. Toàn bộ thân thể mềm oặt té ở trên chỗ nước cạn, toàn bộ nhờ một khối đá ngầm sau lưng chống đỡ, mới không triệt để đổ xuống.
Đầu nó rũ cụp xuống, mí mắt cơ hồ đã gần như hoàn toàn rũ xuống, con ngươi đã bắt đầu tan rã.
Thẳng đến khi nhìn thấy Anh Vũ Hào lái tới từ phía xa, con ngươi rõ ràng đã tan rã kia chợt ngưng tụ lại một chút, trong ánh mắt ảm đạm rốt cuộc lại một lần nữa tỏa sáng một chút ánh sáng. Nó thậm chí giãy giụa, định ngồi dậy.
Nó cứ như vậy nhìn thẳng chiếc thuyền nhỏ đang chạy tới, trong ánh mắt tràn đầy chờ mong như trẻ con.
Cùng lúc đó, những quái vật biển xung quanh tự nhiên tản ra hai bên, nhường ra một lối đi cho thuyền nhỏ, đồng thời ánh mắt nhao nhao hướng thuyền nhỏ của Lynch tập trung tới, trong ánh mắt tràn đầy cảm kích.
Thuyền nhỏ chạy đến vùng biển cạn thì dừng lại, các thủy thủ thả neo xuống, cố định thuyền nhỏ.
Mà Lynch thì nhẹ nhàng bay lên phía trước, rồi đáp xuống một tảng đá gần con bạch tuộc khổng lồ.
Sau đó, Lynch lấy ra một cây đàn lute từ trong không gian túi.
Đây cũng chính là điều mà cá voi quái khẩn cầu hắn ——
Cho người bạn bạch tuộc sắp chết của nó hát một bài ca, diễn tấu một khúc nhạc, âm nhạc của thế giới loài người.
Nghe cá voi quái nói, người bạn bạch tuộc này của nó khi còn nhỏ từng có một đoạn kinh nghiệm kỳ diệu, đi đến vùng biển cạn, đã nhìn thấy một ít nhân loại ở nơi đó, hơn nữa đã nghe qua các thủy thủ dưới ánh tà dương tận tình ca hát.
Thế giới dưới đáy biển là không có âm thanh, lại càng không cần phải nói là ca hát, ngoại trừ Nhân Ngư sinh sống tại các hải vực khác, ở đây cơ hồ không nghe được bất luận âm nhạc nào. Mà cho dù là Nhân Ngư nắm giữ tiếng nói tuyệt mỹ, cũng không có nhạc khí phong phú như thế giới loài người.
Bắt đầu từ lúc đó, con bạch tuộc này liền yêu thích âm nhạc của thế giới loài người, thường xuyên trốn ở đáy biển hoặc sau đá ngầm, lắng nghe các thủy thủ ca hát. Nghe đến quên mình, thậm chí còn có thể nổi lên mặt nước muốn cùng các thủy thủ tận tình hát vang ——
Mặc dù kết quả phần lớn là dọa người khác đến mất hồn mất vía, đồng thời lưu lại một đoạn truyền thuyết kinh khủng đến nay...
Sau đó theo tuổi tác tăng trưởng, bị quản chế tại điều ước giữa Hải Tộc và Vu Sư, song đầu bạch tuộc không thể không rời khỏi vùng biển cạn quay về khu vực biển sâu, từ đó về sau liền không còn được nghe âm nhạc của thế giới loài người nữa.
Cho đến ngày nay, khi sinh mệnh sắp chết đi, tâm nguyện cuối cùng của nó là có thể lại được nghe ca dao của thế giới loài người.
Hôm nay tụ tập ở chỗ này đều là những người bạn cùng lớn lên với con bạch tuộc hai đầu này, mọi người từ nhỏ đã có hữu nghị thâm hậu. Vì đạt tới tâm nguyện cuối cùng của bạn mình, mỗi người đều cố gắng, nhưng bởi vì hiệp ước, bọn chúng không thể vi phạm, chỉ có thể tìm kiếm khắp nơi trong biển sâu, ý đồ tìm được thuyền lỡ lạc vào vùng biển này.
Chỉ tiếc là bởi vì không cách nào giao lưu, đại bộ phận nhân loại trên thuyền không thể hiểu hàm nghĩa của bọn hắn. Những ngày này mặc dù cũng lần lượt ngăn lại một chút thuyền của nhân loại lỡ lạc vào khu vực biển sâu, nhưng thu được ngoại trừ kinh hãi vẫn là kinh hãi.
Thẳng đến khi nhìn thấy Lynch xuất hiện, mới rốt cục làm cho bọn hắn một lần nữa thấy được hy vọng.
Bây giờ, đứng trên đá ngầm, Lynch ôm đàn lute, trong lòng cảm khái về hữu nghị giữa đám sinh vật biển này, cũng đồng thời tán thưởng dự kiến trước của mình.
Quả nhiên là kỹ nhiều không đè người!
Trong mấy năm nay, hắn du lịch Thất quốc, bước chân vẫn không có dừng lại. Có chút thời gian hắn liền sẽ đi tới thế giới loài người, bốn phía lữ hành, trong thời gian này cũng lục tục nắm giữ nhiều loại kỹ nghệ của thế giới loài người, âm nhạc cũng là một trong số đó.
【 Đàn lute max】
【 Còi max】
【 Đàn Cello max】
Nếu như không có những kỹ năng này, hôm nay dù đứng ở chỗ này chỉ sợ cũng chỉ là uổng công.
Trong lòng tuỳ tiện suy nghĩ, hắn chỉnh lại giọng, kích thích dây đàn bắt đầu ca hát:
"Đã từng có một chiếc ra biển thuyền, tên của nó gọi Viễn Dương Hào."
"Nó đem trên đường đi hải dương tìm kiếm bảo tàng!"
"Thật cao vung lên cánh buồm, thu hồi mỏ neo thuyền, lên đường đi các huynh đệ, đi tìm truyền thuyết bảo tàng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận