Từ Gia Tộc Bảo Thụ Cẩu Thành Vạn Cổ Thế Gia
Chương 79: Thẳng thắn
Chương 79: Thẳng thắn
Sáng sớm mấy ngày sau.
Từ Hiếu Vân chào hỏi bọn tiểu nhị mở cửa chính tiệm "Vân An tửu quán", bắt đầu một ngày kinh doanh.
Chẳng bao lâu, mấy gã tráng hán cao lớn vạm vỡ mang theo trà lá, hộp quà bánh ngọt đến cửa.
Bọn hắn cười rạng rỡ, trong nụ cười mang theo vài phần nịnh nọt. Chính là mấy người mấy ngày trước đã đe dọa Từ Hiếu Vân đòi hai trăm lượng bạc.
"Từ chưởng quỹ, chào buổi sáng."
"Từ chưởng quỹ, chúng ta đến để xin lỗi ngài. Trước đó giữa chúng ta có chút hiểu lầm nhỏ."
Hiểu lầm nhỏ? Ha ha.
Từ Hiếu Vân cười lạnh trong lòng, hắn biết rõ đám người này hay tin đại ca hắn sắp được phong quan nên mới đến đây lấy lòng.
Người ta nói đưa tay không đánh người mặt cười, hắn cũng không đến mức trở mặt với đám người này. Làm ăn chính là đặt lợi ích lên hàng đầu.
"Ta không trách các ngươi, là có tiểu nhân ở sau lưng gièm pha, mới khiến các ngươi hiểu lầm rượu nhà ta không tốt."
"Vâng, Từ chưởng quỹ nói rất đúng."
"Từ chưởng quỹ thật là đại nhân có đại lượng, chúng ta bội phục."
Bọn hắn vừa nói, vừa đặt hộp quà xuống, trả lại hai trăm lượng bạc cho Từ Hiếu Vân.
"Từ chưởng quỹ, tháng sau nhà ta chuẩn bị tiệc mừng thọ cho cha ta, rượu dùng trong yến tiệc đều đặt hết ở chỗ ngươi."
"Nhà ta cũng vậy, sau này mở tiệc đều mua rượu từ nhà ngươi."
Mấy người tại chỗ đặt mấy trăm vò rượu.
—— ——
Nha môn Phục Ma ti tọa lạc tại một khu vực hẻo lánh trong huyện thành.
Ngôi nhà lớn toả ra khí tức khắc nghiệt, cửa chính rộng hai trượng, trên cổng vòm treo tấm biển hiệu nền đen chữ mạ vàng: 【 Phục Ma ti 】.
Nơi này bình thường không có người lui tới, thỉnh thoảng xuất hiện "Phục Ma vệ" đều là tu tiên giả hoặc võ giả trên cấp Tiên thiên.
Lúc này, bên trong Phục Ma ti.
Lý Mãng quỳ một chân trên đất, hai tay ôm quyền: "Ti trưởng, chuyện quan tịch của ta...?"
"Việc này thôi đi, đừng nhắc lại nữa."
Giọng điệu Kinh Trác lạnh lùng, lời nói không hề có chút dao động tình cảm nào.
Lý Mãng không cam tâm, hắn đã mạo hiểm, trả một cái giá lớn mới giết được Phạm Dương, kẻ cạnh tranh quan tịch với hắn. Vì việc này, hắn đã lãng phí Nội Kình luyện được trong gần một năm trời, tốn không ít bạc để mua Khí Huyết hoàn.
Hơn nữa, trước đó Kinh Trác đã hứa hẹn với hắn.
"Nhưng... Ti trưởng, vì sao ạ? Không thể nghĩ cách khác sao?"
"Hửm? Ngươi đang chất vấn quyết định của ta?"
Trong giọng nói của Kinh Trác mang theo sự tức giận.
Trong lòng hắn, Lý Mãng chẳng qua chỉ là một tên nô tài, cũng xứng chất vấn hắn sao?
"Thuộc hạ không dám."
Lý Mãng cúi đầu, ý thức được mình đã lỡ lời.
"Lui ra."
"Vâng."
Lý Mãng đứng dậy lui ra, rời khỏi Phục Ma ti.
Nhưng hắn càng nghĩ càng không cam tâm, hắn nghe được chuyện liên quan tới Từ Hiếu Ngưu nhà họ Từ, biết rõ chính Từ Hiếu Ngưu đã cướp mất quan tịch của hắn.
Quan tịch võ quan, đó là hy vọng để hắn thăng lên tiên quan, là cơ hội nghịch thiên cải mệnh đời này của hắn!
"Nghe nói Từ Hiếu Ngưu kia vẫn chưa đạt tới Tiên thiên, chỉ là lập được nhất đẳng quân công. Hắn còn chưa được phong quan, ta vẫn còn cơ hội."
Hoặc là không làm, đã làm thì làm cho tới, trong lòng hắn đã quyết.
Giết được một Phạm Dương thì cũng giết được thêm một Từ Hiếu Ngưu!
"Ti trưởng không nói rõ, vậy ta cứ làm cho hắn thấy. Ta không tin kẻ kia chết rồi, quan tịch lại không rơi vào tay ta?"
Nếu Kinh Trác biết được suy nghĩ của Lý Mãng, chắc chắn sẽ không chút do dự ra tay giết hắn.
Từ Hiếu Ngưu quả thực vẫn chưa tới Tiên thiên, nói đúng ra là chưa nhận được quan tịch.
Nhưng, nhất đẳng quân công của Từ Hiếu Ngưu là do Trúc Cơ đại tu sĩ Nghiêm Dịch Cẩn ban cho.
Giết Từ Hiếu Ngưu vào thời khắc mấu chốt như vậy, thì khác nào đánh vào mặt Nghiêm Dịch Cẩn?
—— ——
Thôn Bách Hác.
Khu nhà cũ Từ gia, hậu viện.
Từ Hiếu Ngưu đang luyện phần Tiên thiên của «Ngũ Hành Thung công».
Từ Hiếu Cẩu đi vòng quanh hắn, quan sát từng chi tiết động tác và tiết tấu hô hấp thổ nạp của hắn.
"Hô ~~ "
Từ Hiếu Ngưu kết thúc một lần luyện thung công, thu thế thở ra.
"Đại ca lần này luyện rất tốt, rất hoàn mỹ. Nghỉ ngơi một lát, để cha bắt đầu chuẩn bị canh thuốc đi."
Từ Hiếu Cẩu dạy hắn hai ba ngày, đã luyện phần Tiên thiên của thung công đến mức hoàn mỹ.
Trong lúc Từ Hiếu Ngưu nghỉ ngơi, Từ Phúc Quý đến Dược thiện phòng nhóm lửa, chế biến Ngũ Hành Linh Dược canh.
Nửa canh giờ sau, một bát canh thuốc nóng hổi được bưng tới.
Từ Hiếu Ngưu bưng bát canh thuốc đầy ắp, ngửa đầu uống cạn. Ngũ Hành Linh Dược canh trong suốt không màu chỉ có mùi vị dược liệu nhàn nhạt.
"Bắt đầu đi."
Từ Phúc Quý và Từ Hiếu Cẩu đứng bên cạnh quan sát, nhà bọn họ sắp đón chào vị võ giả Tiên thiên thứ ba.
Từ Hiếu Ngưu đứng vững, điều chỉnh hô hấp, luyện mười thức động thung.
Hắn đã luyện thành thung công tầng thứ ba từ hai năm trước, sau đó mỗi ngày đều luyện thung công không ngừng, lại dùng một lượng lớn Khí Huyết hoàn.
Khí huyết trong cơ thể hắn dồi dào, kinh mạch khiếu huyệt được mài giũa khai thông, càng thêm cứng cỏi.
Kết thúc một lần luyện thung công, thân thể hắn đỏ bừng như máu, nhiệt khí bốc hơi từ mái tóc.
Lần luyện thung công thứ hai, gân cốt trong cơ thể hắn kêu vang như đê vỡ, từng luồng Nội Kình sinh ra, chảy róc rách trong kinh mạch.
Sau đó hắn luyện liên tục mười lần thung công, lúc kết thúc đã là hai canh giờ sau.
"Đây chính là Nội Kình sao?"
Từ Hiếu Ngưu cảm nhận được luồng Nội Kình róc rách chứa đựng tại Thận Cung, tùy thời có thể điều động vào kinh mạch.
Những nơi Nội Kình đi qua, gân cốt gần đó lực lượng tăng cường gấp mười lần, da thịt bên ngoài cứng rắn như thép.
"Đại ca!"
Từ Hiếu Cẩu kinh ngạc, hắn nhìn ra Từ Hiếu Ngưu chỉ mới luyện thung công lần thứ hai đã sinh ra Nội Kình, sau đó lại luyện thêm mười lần nữa, vậy thì đã sinh ra bao nhiêu Nội Kình rồi?
"Ngươi có bao nhiêu Nội Kình?"
"Bao nhiêu Nội Kình?"
Vấn đề này, Từ Hiếu Ngưu không cách nào hình dung chính xác được.
"Ngươi thử dẫn Nội Kình vào Nhâm mạch hoặc Đốc mạch xem, có thể chứa đầy được bao nhiêu phần của một chủ kinh mạch?"
Luyện thành Tiên thiên tam trọng, Nội Kình sẽ hoàn toàn lấp đầy bảy chủ kinh mạch và mười hai chi mạch, trải rộng toàn thân.
Mà khi luyện thành Tiên thiên nhất trọng, Nội Kình sẽ có số lượng đủ lớn để lấp đầy hai mạch Nhâm Đốc.
Từ Hiếu Ngưu ước lượng một chút rồi nói: "Chắc là sắp lấp đầy Nhâm mạch rồi."
". . ."
Từ Hiếu Cẩu kinh ngạc, điều này có nghĩa là tiến độ Tiên thiên nhất trọng đã sắp được hơn một nửa.
Suy nghĩ một lát, hắn phỏng đoán: "Có lẽ là do đại ca đã sớm luyện thành thung công tầng ba, lại tiếp tục mài luyện khí huyết, nên mới có thể sinh ra nhiều Nội Kình như vậy."
"Đúng rồi, đại ca mau chóng đi tìm huyện lệnh để được phong quan đi. Phạm Dương kia trước đó không biết chết trong tay ai, có kẻ vì quan tịch mà không từ thủ đoạn, chúng ta không thể không đề phòng."
Từ Hiếu Cẩu nhắc nhở.
Sau khi nghe chuyện của Phạm Dương, trong lòng hắn vẫn luôn canh cánh nỗi lo này.
Trước đó trong huyện thành có tin đồn Phạm Dương sắp nhận được quan tịch, sau đó Phạm Dương liền chết. Hiện tại người sắp nhận được quan tịch lại là Từ Hiếu Ngưu.
Bọn họ không thể không phòng.
"Được."
Từ Hiếu Ngưu gật đầu.
Đúng lúc này, Từ Phúc Quý đã trầm tư hồi lâu lên tiếng: "Truyền tin cho Tứ Vân, bảo hắn về một chuyến. Ta có chuyện muốn nói với mọi người."
Lúc Từ Hiếu Ngưu đột phá cảnh giới vừa rồi, Từ Phúc Quý vẫn luôn suy nghĩ.
Đột phá Tiên thiên nghĩa là có ngũ hành ngụy linh căn. Bí mật này không giấu được nữa, đã đến lúc nói cho mọi người.
Từ gia đã phát triển đến một bước ngoặt mấu chốt.
"Ta đi."
Từ Hiếu Cẩu dường như đoán được cha hắn muốn nói gì, liền đi huyện thành gọi Từ Hiếu Vân về nhà.
—— ——
Đêm xuống.
Cửa chính nhà đóng chặt, trong phòng thắp một ngọn đèn nến mờ ảo.
Từ Phúc Quý ngồi trên ghế, không rõ đang suy nghĩ điều gì.
Giai Trân mặt đầy vẻ nghi hoặc.
Từ Hiếu Ngưu, Từ Hiếu Cẩu, Từ Hiếu Vân, Từ Hiếu An đều có mặt.
Từ Hiếu Vân nửa canh giờ trước vội vã từ huyện thành trở về, hắn không biết cha hắn có chuyện gấp gì muốn nói.
Từ Hiếu Cẩu tựa vào cửa, luôn chú ý xem bên ngoài có ai nghe lén hay không.
Sáng sớm mấy ngày sau.
Từ Hiếu Vân chào hỏi bọn tiểu nhị mở cửa chính tiệm "Vân An tửu quán", bắt đầu một ngày kinh doanh.
Chẳng bao lâu, mấy gã tráng hán cao lớn vạm vỡ mang theo trà lá, hộp quà bánh ngọt đến cửa.
Bọn hắn cười rạng rỡ, trong nụ cười mang theo vài phần nịnh nọt. Chính là mấy người mấy ngày trước đã đe dọa Từ Hiếu Vân đòi hai trăm lượng bạc.
"Từ chưởng quỹ, chào buổi sáng."
"Từ chưởng quỹ, chúng ta đến để xin lỗi ngài. Trước đó giữa chúng ta có chút hiểu lầm nhỏ."
Hiểu lầm nhỏ? Ha ha.
Từ Hiếu Vân cười lạnh trong lòng, hắn biết rõ đám người này hay tin đại ca hắn sắp được phong quan nên mới đến đây lấy lòng.
Người ta nói đưa tay không đánh người mặt cười, hắn cũng không đến mức trở mặt với đám người này. Làm ăn chính là đặt lợi ích lên hàng đầu.
"Ta không trách các ngươi, là có tiểu nhân ở sau lưng gièm pha, mới khiến các ngươi hiểu lầm rượu nhà ta không tốt."
"Vâng, Từ chưởng quỹ nói rất đúng."
"Từ chưởng quỹ thật là đại nhân có đại lượng, chúng ta bội phục."
Bọn hắn vừa nói, vừa đặt hộp quà xuống, trả lại hai trăm lượng bạc cho Từ Hiếu Vân.
"Từ chưởng quỹ, tháng sau nhà ta chuẩn bị tiệc mừng thọ cho cha ta, rượu dùng trong yến tiệc đều đặt hết ở chỗ ngươi."
"Nhà ta cũng vậy, sau này mở tiệc đều mua rượu từ nhà ngươi."
Mấy người tại chỗ đặt mấy trăm vò rượu.
—— ——
Nha môn Phục Ma ti tọa lạc tại một khu vực hẻo lánh trong huyện thành.
Ngôi nhà lớn toả ra khí tức khắc nghiệt, cửa chính rộng hai trượng, trên cổng vòm treo tấm biển hiệu nền đen chữ mạ vàng: 【 Phục Ma ti 】.
Nơi này bình thường không có người lui tới, thỉnh thoảng xuất hiện "Phục Ma vệ" đều là tu tiên giả hoặc võ giả trên cấp Tiên thiên.
Lúc này, bên trong Phục Ma ti.
Lý Mãng quỳ một chân trên đất, hai tay ôm quyền: "Ti trưởng, chuyện quan tịch của ta...?"
"Việc này thôi đi, đừng nhắc lại nữa."
Giọng điệu Kinh Trác lạnh lùng, lời nói không hề có chút dao động tình cảm nào.
Lý Mãng không cam tâm, hắn đã mạo hiểm, trả một cái giá lớn mới giết được Phạm Dương, kẻ cạnh tranh quan tịch với hắn. Vì việc này, hắn đã lãng phí Nội Kình luyện được trong gần một năm trời, tốn không ít bạc để mua Khí Huyết hoàn.
Hơn nữa, trước đó Kinh Trác đã hứa hẹn với hắn.
"Nhưng... Ti trưởng, vì sao ạ? Không thể nghĩ cách khác sao?"
"Hửm? Ngươi đang chất vấn quyết định của ta?"
Trong giọng nói của Kinh Trác mang theo sự tức giận.
Trong lòng hắn, Lý Mãng chẳng qua chỉ là một tên nô tài, cũng xứng chất vấn hắn sao?
"Thuộc hạ không dám."
Lý Mãng cúi đầu, ý thức được mình đã lỡ lời.
"Lui ra."
"Vâng."
Lý Mãng đứng dậy lui ra, rời khỏi Phục Ma ti.
Nhưng hắn càng nghĩ càng không cam tâm, hắn nghe được chuyện liên quan tới Từ Hiếu Ngưu nhà họ Từ, biết rõ chính Từ Hiếu Ngưu đã cướp mất quan tịch của hắn.
Quan tịch võ quan, đó là hy vọng để hắn thăng lên tiên quan, là cơ hội nghịch thiên cải mệnh đời này của hắn!
"Nghe nói Từ Hiếu Ngưu kia vẫn chưa đạt tới Tiên thiên, chỉ là lập được nhất đẳng quân công. Hắn còn chưa được phong quan, ta vẫn còn cơ hội."
Hoặc là không làm, đã làm thì làm cho tới, trong lòng hắn đã quyết.
Giết được một Phạm Dương thì cũng giết được thêm một Từ Hiếu Ngưu!
"Ti trưởng không nói rõ, vậy ta cứ làm cho hắn thấy. Ta không tin kẻ kia chết rồi, quan tịch lại không rơi vào tay ta?"
Nếu Kinh Trác biết được suy nghĩ của Lý Mãng, chắc chắn sẽ không chút do dự ra tay giết hắn.
Từ Hiếu Ngưu quả thực vẫn chưa tới Tiên thiên, nói đúng ra là chưa nhận được quan tịch.
Nhưng, nhất đẳng quân công của Từ Hiếu Ngưu là do Trúc Cơ đại tu sĩ Nghiêm Dịch Cẩn ban cho.
Giết Từ Hiếu Ngưu vào thời khắc mấu chốt như vậy, thì khác nào đánh vào mặt Nghiêm Dịch Cẩn?
—— ——
Thôn Bách Hác.
Khu nhà cũ Từ gia, hậu viện.
Từ Hiếu Ngưu đang luyện phần Tiên thiên của «Ngũ Hành Thung công».
Từ Hiếu Cẩu đi vòng quanh hắn, quan sát từng chi tiết động tác và tiết tấu hô hấp thổ nạp của hắn.
"Hô ~~ "
Từ Hiếu Ngưu kết thúc một lần luyện thung công, thu thế thở ra.
"Đại ca lần này luyện rất tốt, rất hoàn mỹ. Nghỉ ngơi một lát, để cha bắt đầu chuẩn bị canh thuốc đi."
Từ Hiếu Cẩu dạy hắn hai ba ngày, đã luyện phần Tiên thiên của thung công đến mức hoàn mỹ.
Trong lúc Từ Hiếu Ngưu nghỉ ngơi, Từ Phúc Quý đến Dược thiện phòng nhóm lửa, chế biến Ngũ Hành Linh Dược canh.
Nửa canh giờ sau, một bát canh thuốc nóng hổi được bưng tới.
Từ Hiếu Ngưu bưng bát canh thuốc đầy ắp, ngửa đầu uống cạn. Ngũ Hành Linh Dược canh trong suốt không màu chỉ có mùi vị dược liệu nhàn nhạt.
"Bắt đầu đi."
Từ Phúc Quý và Từ Hiếu Cẩu đứng bên cạnh quan sát, nhà bọn họ sắp đón chào vị võ giả Tiên thiên thứ ba.
Từ Hiếu Ngưu đứng vững, điều chỉnh hô hấp, luyện mười thức động thung.
Hắn đã luyện thành thung công tầng thứ ba từ hai năm trước, sau đó mỗi ngày đều luyện thung công không ngừng, lại dùng một lượng lớn Khí Huyết hoàn.
Khí huyết trong cơ thể hắn dồi dào, kinh mạch khiếu huyệt được mài giũa khai thông, càng thêm cứng cỏi.
Kết thúc một lần luyện thung công, thân thể hắn đỏ bừng như máu, nhiệt khí bốc hơi từ mái tóc.
Lần luyện thung công thứ hai, gân cốt trong cơ thể hắn kêu vang như đê vỡ, từng luồng Nội Kình sinh ra, chảy róc rách trong kinh mạch.
Sau đó hắn luyện liên tục mười lần thung công, lúc kết thúc đã là hai canh giờ sau.
"Đây chính là Nội Kình sao?"
Từ Hiếu Ngưu cảm nhận được luồng Nội Kình róc rách chứa đựng tại Thận Cung, tùy thời có thể điều động vào kinh mạch.
Những nơi Nội Kình đi qua, gân cốt gần đó lực lượng tăng cường gấp mười lần, da thịt bên ngoài cứng rắn như thép.
"Đại ca!"
Từ Hiếu Cẩu kinh ngạc, hắn nhìn ra Từ Hiếu Ngưu chỉ mới luyện thung công lần thứ hai đã sinh ra Nội Kình, sau đó lại luyện thêm mười lần nữa, vậy thì đã sinh ra bao nhiêu Nội Kình rồi?
"Ngươi có bao nhiêu Nội Kình?"
"Bao nhiêu Nội Kình?"
Vấn đề này, Từ Hiếu Ngưu không cách nào hình dung chính xác được.
"Ngươi thử dẫn Nội Kình vào Nhâm mạch hoặc Đốc mạch xem, có thể chứa đầy được bao nhiêu phần của một chủ kinh mạch?"
Luyện thành Tiên thiên tam trọng, Nội Kình sẽ hoàn toàn lấp đầy bảy chủ kinh mạch và mười hai chi mạch, trải rộng toàn thân.
Mà khi luyện thành Tiên thiên nhất trọng, Nội Kình sẽ có số lượng đủ lớn để lấp đầy hai mạch Nhâm Đốc.
Từ Hiếu Ngưu ước lượng một chút rồi nói: "Chắc là sắp lấp đầy Nhâm mạch rồi."
". . ."
Từ Hiếu Cẩu kinh ngạc, điều này có nghĩa là tiến độ Tiên thiên nhất trọng đã sắp được hơn một nửa.
Suy nghĩ một lát, hắn phỏng đoán: "Có lẽ là do đại ca đã sớm luyện thành thung công tầng ba, lại tiếp tục mài luyện khí huyết, nên mới có thể sinh ra nhiều Nội Kình như vậy."
"Đúng rồi, đại ca mau chóng đi tìm huyện lệnh để được phong quan đi. Phạm Dương kia trước đó không biết chết trong tay ai, có kẻ vì quan tịch mà không từ thủ đoạn, chúng ta không thể không đề phòng."
Từ Hiếu Cẩu nhắc nhở.
Sau khi nghe chuyện của Phạm Dương, trong lòng hắn vẫn luôn canh cánh nỗi lo này.
Trước đó trong huyện thành có tin đồn Phạm Dương sắp nhận được quan tịch, sau đó Phạm Dương liền chết. Hiện tại người sắp nhận được quan tịch lại là Từ Hiếu Ngưu.
Bọn họ không thể không phòng.
"Được."
Từ Hiếu Ngưu gật đầu.
Đúng lúc này, Từ Phúc Quý đã trầm tư hồi lâu lên tiếng: "Truyền tin cho Tứ Vân, bảo hắn về một chuyến. Ta có chuyện muốn nói với mọi người."
Lúc Từ Hiếu Ngưu đột phá cảnh giới vừa rồi, Từ Phúc Quý vẫn luôn suy nghĩ.
Đột phá Tiên thiên nghĩa là có ngũ hành ngụy linh căn. Bí mật này không giấu được nữa, đã đến lúc nói cho mọi người.
Từ gia đã phát triển đến một bước ngoặt mấu chốt.
"Ta đi."
Từ Hiếu Cẩu dường như đoán được cha hắn muốn nói gì, liền đi huyện thành gọi Từ Hiếu Vân về nhà.
—— ——
Đêm xuống.
Cửa chính nhà đóng chặt, trong phòng thắp một ngọn đèn nến mờ ảo.
Từ Phúc Quý ngồi trên ghế, không rõ đang suy nghĩ điều gì.
Giai Trân mặt đầy vẻ nghi hoặc.
Từ Hiếu Ngưu, Từ Hiếu Cẩu, Từ Hiếu Vân, Từ Hiếu An đều có mặt.
Từ Hiếu Vân nửa canh giờ trước vội vã từ huyện thành trở về, hắn không biết cha hắn có chuyện gấp gì muốn nói.
Từ Hiếu Cẩu tựa vào cửa, luôn chú ý xem bên ngoài có ai nghe lén hay không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận