Từ Gia Tộc Bảo Thụ Cẩu Thành Vạn Cổ Thế Gia
Chương 24: Nhà giàu tiểu thư
Chương 24: Tiểu thư nhà giàu
Lưu Diệu Tông đang mơ màng thì bị nha hoàn gọi dậy, sau đó được người hầu hạ chậm rãi mặc quần áo, rửa mặt.
Xong xuôi, hắn đi ra phía ngoài đại trạch.
Hắn nghe nha hoàn nói có người bắt được một đám lưu dân gì đó, đi ra tới ngoài cửa thì thấy các thôn dân đang vây quanh một nhóm người lạ mặt.
"Lưu lão gia đến rồi!"
"Lưu lão gia chào buổi sáng."
Các thôn dân đang vây xem náo nhiệt thấy Lưu Diệu Tông liền nhao nhao chào hỏi.
Từ Phúc Quý cuối cùng cũng đợi được hắn, liền bước lên phía trước: "Lưu lão gia, nhóm lưu dân này đêm qua đã trộm dược liệu nhà ta, bị chúng ta bắt được..."
Lưu Diệu Tông biết rõ về đám lưu dân ở Bách Hác thôn, chỉ là không ngờ đám này lại to gan như vậy, đến cả thuốc mê cũng dám dùng.
"Đã bị bắt quả tang tại trận, những người này không còn gì để chối cãi. Trước tiên cứ nhốt vào nhà ta, ta sẽ viết thư cho Diệu Tổ, để hắn tới bắt hết bọn chúng đi."
Em trai ruột của Lưu Diệu Tông là Lưu Diệu Tổ, một Tiên thiên võ giả, hiện đang giữ chức Huyện úy huyện Đồng Cổ, chuyên quản lý trị an và các vấn đề quân sự của huyện.
Lưu Diệu Tông giao đám lưu dân này cho em trai hắn, cũng coi như tạo cho Lưu Diệu Tổ một phần công tích.
Hắn nói xong, liền ra lệnh cho gia đinh nhà họ Lưu nhốt hết hai mươi mấy người vào một căn phòng ở ngoại viện.
Xử lý xong việc này, hắn quay sang nói với các thôn dân: "Gần đây trong thôn có nhiều lưu dân, mọi người hãy đề cao cảnh giác, ban đêm nhớ đóng chặt cửa nẻo, đề phòng trộm cướp. Ta sẽ sắp xếp thêm hai người gõ mõ cầm canh tuần tra ban đêm."
Đối với vấn nạn "lưu dân" trong thôn, thật sự không có biện pháp nào hay. Muốn giải quyết triệt để, chỉ có thể trông cậy vào quan phủ.
Đám đông vây quanh nhà họ Lưu dần dần giải tán.
Từ Phúc Quý muốn lên huyện thành tìm tiệm thuốc thu mua dược liệu, còn Từ Hiếu Ngưu và Từ Hiếu Cẩu thì trở về nhà.
—— ——
Lưu Diệu Tông quay trở lại nội viện, vừa nhìn thấy một nữ tử có dáng người uyển chuyển, nét mặt hắn lập tức thay đổi, tươi cười nói: "Tô tiểu thư dậy sớm vậy?"
Nữ tử đứng trước mặt hắn chính là Tô Cẩm Thư.
Tô Cẩm Thư gật đầu hành lễ: "Lưu lão gia chào buổi sáng, ta tỉnh lại được một lát rồi, đang chuẩn bị đi rửa mặt."
"Tốt tốt, ngươi cứ rửa mặt trước đi, ta bảo nha hoàn chuẩn bị bữa sáng."
Lưu Diệu Tông cười híp cả mắt, trong lòng thầm cảm thán sao trên đời lại có nữ tử hoàn mỹ đến thế, dù buổi sáng không trang điểm phấn son vẫn xinh đẹp động lòng người.
Một lát sau, Tô Cẩm Thư sau khi đã rửa mặt xong liền đi vào nhà chính.
"Tô tiểu thư mời ngồi."
Lưu Diệu Tông nhẹ nhàng lịch sự, đưa tay làm một tư thế mời ngồi.
"Tạ Lưu lão gia."
Tô Cẩm Thư mỉm cười nhẹ gật đầu, trong ánh mắt chỉ có sự lễ phép, cung kính cùng một tia lạnh nhạt, hoàn toàn không có bất kỳ ý tứ quyến rũ nào.
Sự lạnh nhạt đó, ngược lại càng khơi dậy lòng ham muốn chiếm hữu của Lưu Diệu Tông.
"Hôm qua ngủ có ngon không? Ở chỗ của ta có quen không?"
Hắn ân cần hỏi han, tỏ vẻ quan tâm đối phương.
Mấy hôm trước, hắn tình cờ gặp Tô Cẩm Thư ở bên ngoài đại trạch nhà họ Lưu. Chỉ một cái nhìn thoáng qua, hắn đã kinh ngạc như gặp được thiên nhân.
Thế là hắn mời Tô Cẩm Thư vào nhà, sau một hồi trò chuyện, hắn biết được thân thế của nàng:
Là con gái của một thương nhân lớn bán trà ở huyện Lam Đình, quận Vân Biên, có một người anh trai, đã được định hôn sự với một vị hôn phu là đệ tử nhà quan. Tuy nhiên, do ảnh hưởng của chiến sự, người nhà nàng phần lớn đã chết, trên đường chạy nạn lại bị lạc mất nhau, cuối cùng chỉ còn lại một mình nàng.
Tô Cẩm Thư không còn nơi nào để đi, Lưu Diệu Tông liền giữ nàng ở lại Lưu gia, chiêu đãi ăn ngon mặc đẹp, còn chuẩn bị cho nàng quần áo mới.
—— ——
"Tạ Lưu lão gia đã quan tâm, đêm qua ta lại mơ thấy cha mẹ và ca ca, tỉnh giấc mấy lần. Cha mẹ ta đã mất rồi, không biết ca ca của ta còn sống hay không~~"
Tô Cẩm Thư vừa nói vừa cúi đầu, hai hàng nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má.
Lưu Diệu Tông thấy vậy thì đau lòng, vội vàng nói: "Là ta chiêu đãi không chu đáo khiến Tô tiểu thư buồn lòng rồi, nhà ta điều kiện đơn sơ, không thể nào so sánh được với nhà của ngươi trước kia."
Hắn thầm nghĩ trong lòng, sau này không nên nhắc lại chuyện buồn trong quá khứ của Tô Cẩm Thư nữa, nếu không sẽ lại khiến mỹ nhân rơi lệ.
"Lưu lão gia đừng nói như vậy, so với những ngày tháng ta phải ăn gió nằm sương, được ở chỗ của ngài đã là rất thoải mái dễ chịu rồi."
"..."
Sau vài câu chuyện phiếm, Lưu Diệu Tông đột nhiên hỏi: "Vậy Tô tiểu thư, sau này ngươi có dự định gì không?"
Tô Cẩm Thư lộ vẻ ưu sầu: "Ai, cũng chỉ có thể đi một bước xem một bước thôi. Ta vốn đã có hôn ước, nhưng với tình hình hiện tại, e rằng vị hôn phu của ta... sinh tử khó liệu. Cho dù có tìm được, cũng là chuyện của nhiều năm sau. Ta và vị hôn phu chưa từng gặp mặt mấy lần, làm gì có tình cảm vợ chồng. Ta bây giờ là tiểu nữ tử không nhà để về, chỉ có thể tìm một nhà chồng tốt để gả làm vợ thôi. Lưu lão gia ngài ở vùng này đức cao vọng trọng, liệu có thể giúp ta tìm một gia đình đáng tin cậy được không?"
"Tô tiểu thư, ngươi xuất thân từ gia đình phú quý, e rằng thôn chúng ta không tìm được ai xứng với ngươi đâu."
Lưu Diệu Tông nghe Tô Cẩm Thư nói muốn "gả làm vợ" thì trong lòng mừng thầm.
"Đâu có, bây giờ ta chỉ là một kẻ đáng thương không nhà cửa, không dám trèo cao đâu, chỉ mong người ta không chê ta không có nhà mẹ đẻ chống lưng là tốt lắm rồi."
"Ngươi vừa tri thư đạt lễ, lại xinh đẹp hiền lành như vậy, nhà nào lại nỡ ghét bỏ ngươi chứ."
Lưu Diệu Tông càng ngắm Tô Cẩm Thư lại càng say mê, nhất thời có chút thất thần. Khi lấy lại tinh thần, hắn nhận ra mình đã thất thố, vội ho khan nói: "Khụ khụ, ta sẽ giúp ngươi hỏi thăm xem sao. Ta đang định viết một bức thư, có thể nhờ ngươi viết thay được không?"
"Đương nhiên ạ."
Hai người cùng đi đến thư phòng.
Tô Cẩm Thư vươn đôi tay trắng nõn thon dài, cầm lấy bút lông, giúp Lưu Diệu Tông viết thư.
Lưu Diệu Tông đọc, Tô Cẩm Thư viết, nội dung chính là chuyện về đám lưu dân bị bắt ban nãy.
Nét bút lông xinh đẹp của Tô Cẩm Thư càng khiến Lưu Diệu Tông cảm thấy nàng thật hoàn mỹ, trái tim vốn đã yên lặng mấy năm của hắn lại bắt đầu xao động.
—— ——
Tất cả những điều này đều nằm trong màn kịch của Tô Cẩm Thư.
Nàng rất biết cách nắm bắt tâm lý đàn ông. Đối phó với loại địa chủ như Lưu Diệu Tông, đương nhiên phải khác với cách đối phó với loại thiếu niên nông thôn không có kiến thức như Từ Hiếu Ngưu.
Dùng sắc đẹp quyến rũ đối với loại đàn ông này là vô ích, ngược lại còn có thể gây phản tác dụng. Bởi vì mục tiêu của nàng không phải là quyến rũ Lưu Diệu Tông, mà là muốn thượng vị, trở thành chính thê!
Nàng càng tỏ ra lạnh nhạt, càng thể hiện sự cao quý, lại càng khiến Lưu Diệu Tông cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, nhất định phải có được nàng mới thôi.
Nàng đã sớm dò la được, Lưu Diệu Tông không phải là địa chủ đời thứ hai. Vốn dĩ Lưu gia chỉ là một phú hộ trong thôn, nhờ vào sự nỗ lực phấn đấu của hai anh em Lưu Diệu Tông và Lưu Diệu Tổ mới có được cơ ngơi đại địa chủ như ngày hôm nay.
Bởi vậy, Lưu Diệu Tông chắc chắn không phải hạng người thường xuyên lui tới những chốn thanh lâu nghệ quán.
Lão bà của Lưu Diệu Tông đã qua đời vài năm trước, và hắn cũng chưa hề nạp thiếp.
Đây chính là cơ hội cho Tô Cẩm Thư, nàng không muốn làm thiếp của bất kỳ ai. Địa vị của người làm thiếp vô cùng thấp kém, chẳng khác nào một món đồ chơi.
Tô Cẩm Thư đã nắm bắt cơ hội tốt đẹp khó có này. Nàng đã quan sát ở gần Lưu gia hai ngày, cuối cùng mới tạo ra được cơ hội để Lưu Diệu Tông "tình cờ gặp" mình.
Kế hoạch tỉ mỉ của nàng không chỉ dừng lại ở đó.
Thân phận "Tô Cẩm Thư" này là thật. Nàng đúng là con gái của một thương nhân lớn bán trà ở huyện Lam Đình, cũng xác thực có một vị hôn phu. Mọi điều nàng nói ra đều có thể tra được.
Nhưng, nàng không phải là Tô Cẩm Thư thật sự.
Vị hôn phu của Tô Cẩm Thư chính là khách quen của nàng khi nàng còn ở thanh lâu, một người nàng rất quen thuộc.
Thế là nàng dùng kế thay mận đổi đào, mượn thân phận của Tô Cẩm Thư. Cách xa hàng ngàn dặm, lại thêm huyện Lam Đình đã bị thất thủ, sẽ không một ai có thể biết được sự thật.
Xem xét tiến độ hiện tại, kế hoạch của Tô Cẩm Thư đang tiến triển rất thành công.
Chỉ cần chờ thêm một thời gian nàng và Lưu Diệu Tông ở chung với nhau, Lưu Diệu Tông tự nhiên sẽ ngỏ lời muốn cưới nàng làm vợ.
Với thân phận như vậy của nàng, vào thời Lưu Diệu Tông còn trẻ, nàng chính là tiểu thư nhà giàu mà hắn không bao giờ dám trèo cao tới.
Đừng nói là lúc hắn còn trẻ, cho dù với thân phận địa chủ hiện tại, Lưu Diệu Tông muốn cưới con gái của một thương nhân lớn ngành trà cũng là chuyện rất khó khăn. Theo như lời miêu tả của Tô Cẩm Thư, tài sản nhà nàng gấp hơn mười lần Lưu gia.
Việc Lưu Diệu Tông có thể cưới được nàng, đối với hắn mà nói, chính là "giấc mộng đẹp trở thành sự thật".
Lưu Diệu Tông đang mơ màng thì bị nha hoàn gọi dậy, sau đó được người hầu hạ chậm rãi mặc quần áo, rửa mặt.
Xong xuôi, hắn đi ra phía ngoài đại trạch.
Hắn nghe nha hoàn nói có người bắt được một đám lưu dân gì đó, đi ra tới ngoài cửa thì thấy các thôn dân đang vây quanh một nhóm người lạ mặt.
"Lưu lão gia đến rồi!"
"Lưu lão gia chào buổi sáng."
Các thôn dân đang vây xem náo nhiệt thấy Lưu Diệu Tông liền nhao nhao chào hỏi.
Từ Phúc Quý cuối cùng cũng đợi được hắn, liền bước lên phía trước: "Lưu lão gia, nhóm lưu dân này đêm qua đã trộm dược liệu nhà ta, bị chúng ta bắt được..."
Lưu Diệu Tông biết rõ về đám lưu dân ở Bách Hác thôn, chỉ là không ngờ đám này lại to gan như vậy, đến cả thuốc mê cũng dám dùng.
"Đã bị bắt quả tang tại trận, những người này không còn gì để chối cãi. Trước tiên cứ nhốt vào nhà ta, ta sẽ viết thư cho Diệu Tổ, để hắn tới bắt hết bọn chúng đi."
Em trai ruột của Lưu Diệu Tông là Lưu Diệu Tổ, một Tiên thiên võ giả, hiện đang giữ chức Huyện úy huyện Đồng Cổ, chuyên quản lý trị an và các vấn đề quân sự của huyện.
Lưu Diệu Tông giao đám lưu dân này cho em trai hắn, cũng coi như tạo cho Lưu Diệu Tổ một phần công tích.
Hắn nói xong, liền ra lệnh cho gia đinh nhà họ Lưu nhốt hết hai mươi mấy người vào một căn phòng ở ngoại viện.
Xử lý xong việc này, hắn quay sang nói với các thôn dân: "Gần đây trong thôn có nhiều lưu dân, mọi người hãy đề cao cảnh giác, ban đêm nhớ đóng chặt cửa nẻo, đề phòng trộm cướp. Ta sẽ sắp xếp thêm hai người gõ mõ cầm canh tuần tra ban đêm."
Đối với vấn nạn "lưu dân" trong thôn, thật sự không có biện pháp nào hay. Muốn giải quyết triệt để, chỉ có thể trông cậy vào quan phủ.
Đám đông vây quanh nhà họ Lưu dần dần giải tán.
Từ Phúc Quý muốn lên huyện thành tìm tiệm thuốc thu mua dược liệu, còn Từ Hiếu Ngưu và Từ Hiếu Cẩu thì trở về nhà.
—— ——
Lưu Diệu Tông quay trở lại nội viện, vừa nhìn thấy một nữ tử có dáng người uyển chuyển, nét mặt hắn lập tức thay đổi, tươi cười nói: "Tô tiểu thư dậy sớm vậy?"
Nữ tử đứng trước mặt hắn chính là Tô Cẩm Thư.
Tô Cẩm Thư gật đầu hành lễ: "Lưu lão gia chào buổi sáng, ta tỉnh lại được một lát rồi, đang chuẩn bị đi rửa mặt."
"Tốt tốt, ngươi cứ rửa mặt trước đi, ta bảo nha hoàn chuẩn bị bữa sáng."
Lưu Diệu Tông cười híp cả mắt, trong lòng thầm cảm thán sao trên đời lại có nữ tử hoàn mỹ đến thế, dù buổi sáng không trang điểm phấn son vẫn xinh đẹp động lòng người.
Một lát sau, Tô Cẩm Thư sau khi đã rửa mặt xong liền đi vào nhà chính.
"Tô tiểu thư mời ngồi."
Lưu Diệu Tông nhẹ nhàng lịch sự, đưa tay làm một tư thế mời ngồi.
"Tạ Lưu lão gia."
Tô Cẩm Thư mỉm cười nhẹ gật đầu, trong ánh mắt chỉ có sự lễ phép, cung kính cùng một tia lạnh nhạt, hoàn toàn không có bất kỳ ý tứ quyến rũ nào.
Sự lạnh nhạt đó, ngược lại càng khơi dậy lòng ham muốn chiếm hữu của Lưu Diệu Tông.
"Hôm qua ngủ có ngon không? Ở chỗ của ta có quen không?"
Hắn ân cần hỏi han, tỏ vẻ quan tâm đối phương.
Mấy hôm trước, hắn tình cờ gặp Tô Cẩm Thư ở bên ngoài đại trạch nhà họ Lưu. Chỉ một cái nhìn thoáng qua, hắn đã kinh ngạc như gặp được thiên nhân.
Thế là hắn mời Tô Cẩm Thư vào nhà, sau một hồi trò chuyện, hắn biết được thân thế của nàng:
Là con gái của một thương nhân lớn bán trà ở huyện Lam Đình, quận Vân Biên, có một người anh trai, đã được định hôn sự với một vị hôn phu là đệ tử nhà quan. Tuy nhiên, do ảnh hưởng của chiến sự, người nhà nàng phần lớn đã chết, trên đường chạy nạn lại bị lạc mất nhau, cuối cùng chỉ còn lại một mình nàng.
Tô Cẩm Thư không còn nơi nào để đi, Lưu Diệu Tông liền giữ nàng ở lại Lưu gia, chiêu đãi ăn ngon mặc đẹp, còn chuẩn bị cho nàng quần áo mới.
—— ——
"Tạ Lưu lão gia đã quan tâm, đêm qua ta lại mơ thấy cha mẹ và ca ca, tỉnh giấc mấy lần. Cha mẹ ta đã mất rồi, không biết ca ca của ta còn sống hay không~~"
Tô Cẩm Thư vừa nói vừa cúi đầu, hai hàng nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má.
Lưu Diệu Tông thấy vậy thì đau lòng, vội vàng nói: "Là ta chiêu đãi không chu đáo khiến Tô tiểu thư buồn lòng rồi, nhà ta điều kiện đơn sơ, không thể nào so sánh được với nhà của ngươi trước kia."
Hắn thầm nghĩ trong lòng, sau này không nên nhắc lại chuyện buồn trong quá khứ của Tô Cẩm Thư nữa, nếu không sẽ lại khiến mỹ nhân rơi lệ.
"Lưu lão gia đừng nói như vậy, so với những ngày tháng ta phải ăn gió nằm sương, được ở chỗ của ngài đã là rất thoải mái dễ chịu rồi."
"..."
Sau vài câu chuyện phiếm, Lưu Diệu Tông đột nhiên hỏi: "Vậy Tô tiểu thư, sau này ngươi có dự định gì không?"
Tô Cẩm Thư lộ vẻ ưu sầu: "Ai, cũng chỉ có thể đi một bước xem một bước thôi. Ta vốn đã có hôn ước, nhưng với tình hình hiện tại, e rằng vị hôn phu của ta... sinh tử khó liệu. Cho dù có tìm được, cũng là chuyện của nhiều năm sau. Ta và vị hôn phu chưa từng gặp mặt mấy lần, làm gì có tình cảm vợ chồng. Ta bây giờ là tiểu nữ tử không nhà để về, chỉ có thể tìm một nhà chồng tốt để gả làm vợ thôi. Lưu lão gia ngài ở vùng này đức cao vọng trọng, liệu có thể giúp ta tìm một gia đình đáng tin cậy được không?"
"Tô tiểu thư, ngươi xuất thân từ gia đình phú quý, e rằng thôn chúng ta không tìm được ai xứng với ngươi đâu."
Lưu Diệu Tông nghe Tô Cẩm Thư nói muốn "gả làm vợ" thì trong lòng mừng thầm.
"Đâu có, bây giờ ta chỉ là một kẻ đáng thương không nhà cửa, không dám trèo cao đâu, chỉ mong người ta không chê ta không có nhà mẹ đẻ chống lưng là tốt lắm rồi."
"Ngươi vừa tri thư đạt lễ, lại xinh đẹp hiền lành như vậy, nhà nào lại nỡ ghét bỏ ngươi chứ."
Lưu Diệu Tông càng ngắm Tô Cẩm Thư lại càng say mê, nhất thời có chút thất thần. Khi lấy lại tinh thần, hắn nhận ra mình đã thất thố, vội ho khan nói: "Khụ khụ, ta sẽ giúp ngươi hỏi thăm xem sao. Ta đang định viết một bức thư, có thể nhờ ngươi viết thay được không?"
"Đương nhiên ạ."
Hai người cùng đi đến thư phòng.
Tô Cẩm Thư vươn đôi tay trắng nõn thon dài, cầm lấy bút lông, giúp Lưu Diệu Tông viết thư.
Lưu Diệu Tông đọc, Tô Cẩm Thư viết, nội dung chính là chuyện về đám lưu dân bị bắt ban nãy.
Nét bút lông xinh đẹp của Tô Cẩm Thư càng khiến Lưu Diệu Tông cảm thấy nàng thật hoàn mỹ, trái tim vốn đã yên lặng mấy năm của hắn lại bắt đầu xao động.
—— ——
Tất cả những điều này đều nằm trong màn kịch của Tô Cẩm Thư.
Nàng rất biết cách nắm bắt tâm lý đàn ông. Đối phó với loại địa chủ như Lưu Diệu Tông, đương nhiên phải khác với cách đối phó với loại thiếu niên nông thôn không có kiến thức như Từ Hiếu Ngưu.
Dùng sắc đẹp quyến rũ đối với loại đàn ông này là vô ích, ngược lại còn có thể gây phản tác dụng. Bởi vì mục tiêu của nàng không phải là quyến rũ Lưu Diệu Tông, mà là muốn thượng vị, trở thành chính thê!
Nàng càng tỏ ra lạnh nhạt, càng thể hiện sự cao quý, lại càng khiến Lưu Diệu Tông cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, nhất định phải có được nàng mới thôi.
Nàng đã sớm dò la được, Lưu Diệu Tông không phải là địa chủ đời thứ hai. Vốn dĩ Lưu gia chỉ là một phú hộ trong thôn, nhờ vào sự nỗ lực phấn đấu của hai anh em Lưu Diệu Tông và Lưu Diệu Tổ mới có được cơ ngơi đại địa chủ như ngày hôm nay.
Bởi vậy, Lưu Diệu Tông chắc chắn không phải hạng người thường xuyên lui tới những chốn thanh lâu nghệ quán.
Lão bà của Lưu Diệu Tông đã qua đời vài năm trước, và hắn cũng chưa hề nạp thiếp.
Đây chính là cơ hội cho Tô Cẩm Thư, nàng không muốn làm thiếp của bất kỳ ai. Địa vị của người làm thiếp vô cùng thấp kém, chẳng khác nào một món đồ chơi.
Tô Cẩm Thư đã nắm bắt cơ hội tốt đẹp khó có này. Nàng đã quan sát ở gần Lưu gia hai ngày, cuối cùng mới tạo ra được cơ hội để Lưu Diệu Tông "tình cờ gặp" mình.
Kế hoạch tỉ mỉ của nàng không chỉ dừng lại ở đó.
Thân phận "Tô Cẩm Thư" này là thật. Nàng đúng là con gái của một thương nhân lớn bán trà ở huyện Lam Đình, cũng xác thực có một vị hôn phu. Mọi điều nàng nói ra đều có thể tra được.
Nhưng, nàng không phải là Tô Cẩm Thư thật sự.
Vị hôn phu của Tô Cẩm Thư chính là khách quen của nàng khi nàng còn ở thanh lâu, một người nàng rất quen thuộc.
Thế là nàng dùng kế thay mận đổi đào, mượn thân phận của Tô Cẩm Thư. Cách xa hàng ngàn dặm, lại thêm huyện Lam Đình đã bị thất thủ, sẽ không một ai có thể biết được sự thật.
Xem xét tiến độ hiện tại, kế hoạch của Tô Cẩm Thư đang tiến triển rất thành công.
Chỉ cần chờ thêm một thời gian nàng và Lưu Diệu Tông ở chung với nhau, Lưu Diệu Tông tự nhiên sẽ ngỏ lời muốn cưới nàng làm vợ.
Với thân phận như vậy của nàng, vào thời Lưu Diệu Tông còn trẻ, nàng chính là tiểu thư nhà giàu mà hắn không bao giờ dám trèo cao tới.
Đừng nói là lúc hắn còn trẻ, cho dù với thân phận địa chủ hiện tại, Lưu Diệu Tông muốn cưới con gái của một thương nhân lớn ngành trà cũng là chuyện rất khó khăn. Theo như lời miêu tả của Tô Cẩm Thư, tài sản nhà nàng gấp hơn mười lần Lưu gia.
Việc Lưu Diệu Tông có thể cưới được nàng, đối với hắn mà nói, chính là "giấc mộng đẹp trở thành sự thật".
Bạn cần đăng nhập để bình luận