Từ Gia Tộc Bảo Thụ Cẩu Thành Vạn Cổ Thế Gia

Chương 48: Di chúc

Chương 48: Di chúc
Từ Phúc Quý đang ươm mầm dược thảo trong ruộng, sau mấy ngày bận rộn, cuối cùng cũng cắm xong năm mẫu Viêm Kỷ.
"Sau này lại trồng thêm năm mẫu lam Ti Đằng nữa là mảnh ruộng dược thảo này xem như hoàn thành."
"Còn năm mươi mẫu ruộng khác nữa..."
Hắn nghĩ đến trăm mẫu ruộng đất gia sản mới tăng thêm trong nhà, không khỏi đau đầu.
Trong trăm mẫu ruộng đất đó, có ba mươi mẫu vốn do Từ Hiếu Ngưu thuê trồng, lại thu hồi thêm hai mươi mẫu, vì vậy còn năm mươi mẫu đang bỏ trống.
Về phần năm mươi mẫu còn lại, đã ký hợp đồng thuê dài hạn. Theo nguyên tắc mua bán không phá hợp đồng thuê, tạm thời chưa thu hồi lại được, cũng may là người ta vẫn đóng tiền thuê ruộng hàng năm.
Từ Phúc Quý quản lý tám mươi mẫu ruộng của mình đã là tới hạn, không còn sức lực để quản lý thêm năm mươi mẫu ruộng nữa, trong nhà thì Từ Hiếu Cẩu và Từ Hiếu Vân đều không rành việc đồng áng, chẳng giúp được gì.
"Xem ra đầu xuân năm nay phải thuê hai người làm giúp thôi."
Hắn thầm nghĩ.
Thấy đã đến giờ cơm, hắn trở về nhà.
Trong nhà chính, mọi người đang ngồi quây quần trước bàn ăn.
Từ Hiếu Cẩu nhìn thấy cha và tứ đệ, vui mừng hớn hở kể lại chuyện xảy ra ban ngày: "Cha, ta sắp có bằng hữu Tiên nhân rồi..."
Hắn mặt mày tươi rói, kể lại toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối.
Đây là lần thứ ba hắn kể chuyện này, lần đầu tiên là kể cho Giai Trân nghe, lần thứ hai là kể cho Từ Hiếu Hà và Từ Hiếu An.
Tiên nhân thu đồ đệ? Linh căn khảo thí?
Từ Phúc Quý chìm vào suy tư.
Lúc mới xuyên qua, vì muốn tu tiên, hắn đã đi kiểm tra linh căn. Kết quả khiến hắn thất vọng.
Mãi đến khi thức tỉnh được không gian trong cơ thể và bảo thụ của gia tộc, hắn mới biết cơ duyên tu tiên nằm ở chính bản thân mình.
Sau nhiều năm tìm hiểu và tích lũy kiến thức, hắn nhận ra rằng độ khó của việc tu tiên còn lớn hơn nhiều so với những gì hắn tưởng tượng.
Con đường tu tiên là nghịch thiên mà đi, phải tranh đấu với trời đất, tranh đấu với người khác, và tranh đấu với chính mình.
Từ Phúc Quý chưa từng nghe nói ở đâu có cái gọi là "Tiên tông" hay "Tiên Môn", chỉ có các gia tộc tu tiên.
Có lẽ là do tài nguyên tu tiên cực kỳ quý giá, không có Tiên nhân nào lại muốn lãng phí tài nguyên vào người ngoài không cùng huyết thống.
Mối quan hệ "sư đồ" cũng không vững chắc, kém xa so với quan hệ huyết mạch gia tộc, vì thế Tiên nhân rất hiếm khi thu nhận đồ đệ.
Mà Từ Phúc Quý ở kiếp trước đã xem qua tiểu thuyết và anime, biết rõ Tiên nhân có rất nhiều thủ đoạn ma đạo, ví dụ như đoạt xá, luyện cổ, luyện nhân đan, hồn phiên, lột linh căn, vân vân.
Một Tiên nhân mượn danh nghĩa thu đồ đệ để trắng trợn kiểm tra linh căn, tìm kiếm người có linh căn, mục đích thật sự của hắn ta, ai mà biết được?
"Ta nói một chuyện, sau này mấy đứa các ngươi, bao gồm cả con cháu đời sau của các ngươi, nếu gặp phải loại chuyện này thì nhất định phải tránh xa, không được tham gia hóng chuyện, càng không được bái Tiên nhân vi sư."
Hắn nói một cách trịnh trọng, vẻ mặt nghiêm túc.
"A?"
"Vì sao ạ?"
"Cha, bái Tiên nhân vi sư không phải là chuyện tốt lắm sao?"
Bọn trẻ, kể cả Giai Trân, đều không hiểu.
Từ Phúc Quý biết nếu mình không nói nghiêm trọng hơn, mọi người sẽ không ý thức được mức độ nguy hiểm: "Ở huyện Đồng Cổ có không ít Tiên nhân, các ngươi đã nghe nói có Tiên nhân nào thu đồ đệ chưa? Không có ai tự dưng tốt với ngươi cả, trừ cha mẹ các ngươi ra.
Nếu các ngươi bị tiên duyên dụ dỗ, thứ chờ đợi các ngươi rất có thể không phải là tiên duyên, mà là tai họa!"
"Tóm lại, không được đi kiểm tra linh căn, không được bái Tiên nhân vi sư, điều này được đưa vào gia quy, tất cả mọi người phải tuân thủ!"
Sau này nhà họ Từ chính là Tiên Tộc, không cần phải đi bái Tiên nhân khác làm thầy.
"Biết rồi cha."
"Cha, nhà ta có gia quy từ khi nào vậy?"
"Từ hôm nay trở đi nhà ta có gia quy, điều vừa rồi là điều thứ nhất trong gia quy."
Từ Phúc Quý cảm thấy cần phải lập ra gia quy, bọn trẻ đang dần lớn lên, chẳng mấy chốc sẽ có đời cháu. Vì sự phát triển của gia tộc, nhất định phải đặt ra gia quy để ràng buộc mọi người.
—— ——
Sau bữa cơm chiều.
"Tam Cẩu, đi thôi, tối nay tiếp tục luyện phi kiếm."
Từ Phúc Quý chuẩn bị dẫn Từ Hiếu Cẩu ra ruộng luyện tập phi kiếm.
Phần đầu "Nhập môn quyển" trong cuốn «Phi kiếm thuật - Cơ sở thiên» đã được Từ Phúc Quý sao chép lại, dạy cho Từ Hiếu Cẩu như một kỹ pháp phi kiếm ám khí thông thường.
Hai người mỗi tối đều ra ruộng luyện tập nửa canh giờ.
Vừa đi tới cửa chính thì gặp Triệu Soái đến.
"Phúc Quý thúc, con có việc tìm Cẩu ca."
"Được, vậy các ngươi nói chuyện đi."
Chỉ thấy Từ Hiếu Cẩu dẫn Triệu Soái vào phòng Đông Sương, thắp nến lên: "Triệu Soái, khi nào ngươi đi cùng sư phụ?"
"Ngay bây giờ, sư phụ đang đợi ta."
"Bây giờ sao?"
Từ Hiếu Cẩu biết người bằng hữu tốt sắp rời đi, có lẽ cả đời này sẽ không gặp lại, bất giác hốc mắt nóng lên.
"Cái này cho ngươi."
Triệu Soái từ trong ngực lấy ra một chồng khế ước và một phong thư: "Đây là khế ước một trăm mẫu ruộng của nhà ta, còn có di thư của ta. Trên đó viết nếu mười năm ta không trở về, thì coi như ta đã chết, một trăm mẫu ruộng này sẽ thuộc về ngươi, ngươi cầm di thư và khế ước đến nha môn làm thủ tục sang tên."
"Sau khi ta rời đi, ruộng nhà ta cứ giao cho nhà ngươi trồng. Hàng năm các ngươi nộp thuế ruộng là được."
"Cái này... Vậy ngươi chờ một chút, ta bảo cha ta lấy tiền cho ngươi."
Từ Hiếu Cẩu nói rồi định đi ra ngoài. Một trăm mẫu ruộng, tiền thuê đất hàng năm cũng phải mấy chục lượng bạc.
Triệu Soái kéo hắn lại: "Không cần đâu Cẩu ca, ta theo sư phụ Tiên nhân, không cần dùng đến bạc."
"Cũng phải, sau này ngươi là tiên nhân rồi, ta ngưỡng mộ chết đi được."
Từ Hiếu Cẩu che giấu sự lưu luyến trong lòng, dang hai tay, ôm chặt lấy Triệu Soái một cái thật mạnh.
"Nói cho ngươi chuyện này, ngươi đừng nói cho người khác biết."
Hắn ghé vào tai Triệu Soái thấp giọng kể chuyện tên đạo phỉ đã chết.
"Cái gì?! Thật sao?"
Triệu Soái toàn thân chấn động, nếu nói hắn còn có điều gì tiếc nuối, thì đó chính là chưa tìm được hung thủ đã sát hại người nhà mình.
"Thật."
Từ Hiếu Cẩu đưa tay sờ bên hông, trong tay xuất hiện thanh phi kiếm bỏ túi lớn bằng bàn tay: "Người đó đến nhà ta ăn trộm, bị phát hiện, chúng ta rất vất vả mới giết được hắn. Cha ta lo tên đạo phỉ có đồng bọn, bằng hữu gì đó, nên không cho tiết lộ ra ngoài. Trước đó cánh tay ta bị thương chính là do phi kiếm làm bị thương."
"Tốt, tốt, chết rất tốt! Hù ~~"
Triệu Soái cảm xúc kích động, oán khí tích tụ đã lâu trong lòng cũng tiêu tan.
Hai người lại dặn dò nhau vài câu từ biệt, lưu luyến không rời mà chia tay.
—— ——
Trong vườn cây ăn quả nhà họ Từ.
Sắp vào đông, từng cây ăn quả trơ trụi, lá rụng chất đống trên mặt đất.
Trên cành của một gốc cây ăn quả, treo tấm bia ngắm bằng gỗ do Từ Phúc Quý tự làm.
Dưới ánh trăng, bạch quang lóe lên, thanh phi kiếm bỏ túi "Vụt" một tiếng trúng ngay hồng tâm, lưỡi kiếm ngập vào nửa tấc.
Lại một đạo bạch quang nữa, thanh phi kiếm thứ hai trúng vào bên cạnh hồng tâm.
"Khoảng cách mười mét, độ chính xác cũng tàm tạm."
Từ Phúc Quý đi đến chỗ tấm bia gỗ, rút hai thanh phi kiếm ra.
Luyện tập hơn nửa tháng, hắn đã có thể chính xác bắn trúng hồng tâm ở khoảng cách mười mét, nếu đổi thành người, thì chính là bắn trúng giữa mi tâm.
"Tiếp theo luyện tập khoảng cách mười lăm mét."
Hắn đi ra xa mười lăm mét, cổ tay rung lên, sức mạnh của võ giả trung giai bộc phát, phi kiếm xẹt một đường thẳng trong không trung, trúng vào bia gỗ.
Lần này lệch khoảng hai thốn.
Dựa theo miêu tả trong «Phi kiếm thuật - Cơ sở thiên», thực lực của hắn còn kém xa lắm.
Cho dù không sử dụng linh khí, Phi kiếm thuật cũng rất có kỹ thuật. Mười mét, hai mươi mét, ba mươi mét, thậm chí năm mươi mét, từ bia tĩnh, đến bia động, có thể phá giáp hay không, cùng với góc độ, còn có phi kiếm đường vòng cung, song kiếm cùng bay, tam kiếm cùng bay các loại kỹ xảo độ khó cao.
Từ Phúc Quý mới luyện nửa tháng, vẫn còn phải luyện nhiều.
Hai thanh phi kiếm của hắn vừa bắn ra, ngay sau đó một thanh phi kiếm khác từ chỗ xa hơn bay tới, đâm trúng hồng tâm.
Là Từ Hiếu Cẩu. Hắn đúng là học cái gì cũng nhanh hơn một chút, độ chính xác cao hơn cha hắn.
"Cha, Triệu Soái vừa rồi đưa khế ước nhà hắn cho ta rồi."
Từ Hiếu Cẩu từ xa đi tới.
"Ồ?"
"Hắn viết di thư, nói là mười năm không về thì ruộng sẽ cho ta."
"Vậy phải đưa tiền cho người ta chứ, để ta đưa cho hắn."
"Không cần đâu cha, hắn đi rồi. Hắn nói đi theo sư phụ Tiên nhân, không cần dùng đến bạc."
"... Đành chờ lần sau hắn về rồi đưa vậy."
Từ Phúc Quý thầm nghĩ, mình lại phải quản lý thêm một trăm mẫu ruộng.
Có nhiều ruộng đất gia sản như vậy, nhà hắn cuối cùng cũng không cần phải ăn mặc tằn tiện nữa rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận