Từ Gia Tộc Bảo Thụ Cẩu Thành Vạn Cổ Thế Gia

Chương 36: Thương Ngô sơn

Chương 36: Núi Thương Ngô
Khương Hạo muốn truy cứu Lưu Diệu Tổ chịu tội, nhưng lại không thích hợp trực tiếp động thủ.
Dù sao Lưu Diệu Tổ chính là huyện úy của một huyện, quyền cao chức trọng, ở huyện nha có thể xếp vào hàng ngũ quan viên hàng đầu. Muốn đối phó hắn, khẳng định phải trải qua sự đồng ý của huyện lệnh.
"Không biết rõ Lữ huyện lệnh đang ở trạch viện trong thành của hắn, hay là đang ở Thương Ngô sơn?"
Khương Hạo đi trước đến trạch viện huyện lệnh thường ở, được biết hắn đang ở Thương Ngô sơn.
"Đi Thương Ngô sơn, phải chuẩn bị lễ vật cho Lữ Kim Lan."
Không chỉ Lưu Diệu Tổ có ý tưởng với Lữ Kim Lan của Lữ gia, Khương Hạo cũng như thế.
Hắn mua một chiếc trâm cài đầu bằng vàng xinh đẹp, tiến về Thương Ngô sơn.
Cách huyện thành Đồng Cổ huyện mấy chục dặm, có một tòa đồi núi thấp bé, tên là "Thương Ngô sơn". Nơi đây non xanh nước biếc, phong cảnh dễ chịu, trong không khí tràn ngập mùi thơm ngát nhàn nhạt.
Người bình thường ở lại Thương Ngô sơn mấy ngày, có thể cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng, thân tâm thư sướng. Dưới lòng đất Thương Ngô sơn, có linh mạch chưa thành hình, bởi vậy nơi này có linh khí rời rạc.
Lữ gia bố trí Tụ Linh trận pháp ở đỉnh núi Thương Ngô sơn, tụ tập linh khí xung quanh, nâng phẩm chất linh khí của linh mạch chưa thành hình lên đến mức miễn cưỡng đạt tới linh mạch cấp một, đủ cung cấp cho tu sĩ Luyện Khí tu hành.
—— ——
Tí tách tí tách ~~ Khương Hạo cưỡi một thớt tuấn mã, chạy tới Thương Ngô sơn. Hắn tuy có thực lực Luyện Khí tầng bốn, nhưng dùng linh khí để đi đường thì quá xa xỉ, cho nên khi đi xa hắn lựa chọn cưỡi ngựa.
"Đến rồi."
Đi vào Thương Ngô sơn xanh biếc, hắn tung người xuống ngựa.
"Là huyện đốc đại nhân? Mời ngài vào."
Có người tiến lên đón, giúp Khương Hạo dắt ngựa.
"Ừm, ta đi lên trước đây."
Khương Hạo để lại một câu, mũi chân điểm nhẹ, bay ra xa trăm mét.
Từ chân núi đến sườn núi Thương Ngô sơn, có không ít gia đình cư trú rải rác. Một phần trong đó là tộc nhân Lữ thị, còn một bộ phận là nông hộ từ bên ngoài đến.
Bọn họ trồng lúa và dược liệu trên núi, làm việc cho Lữ gia.
Bởi vì linh khí của Thương Ngô sơn đều tụ tập bên trong "Lữ gia trang viên" trên đỉnh núi, nên những đồng ruộng ở sườn núi và chân núi hấp thu được không nhiều linh khí. Bởi vậy, lúa và dược liệu bọn họ trồng trọt chỉ miễn cưỡng mang theo "linh khí", không đạt tới cấp bậc linh mễ và linh dược chân chính.
Dù là như thế, đối với tán tu tầng dưới chót mà nói cũng là trân phẩm quý giá "ẩn chứa linh khí".
Sau một lát, Khương Hạo đi đến đỉnh núi Thương Ngô sơn.
Sương trắng nhàn nhạt bao phủ một tòa trang viên rộng lớn chiếm diện tích mấy chục mẫu, đây chính là nơi cốt lõi của Lữ thị: Lữ gia trang viên.
"Huyện đốc Khương Hạo, cầu kiến huyện lệnh đại nhân."
Hắn cao giọng nói.
Rất nhanh đại môn mở ra, huyện lệnh Lữ Dịch Tùng xuất hiện. Hắn đầu đầy tóc bạc trắng, chòm râu xám trắng, khóe mắt đầy nếp nhăn giãn ra ý cười: "Khương huyện đốc không cần khách khí, mời vào."
Khương Hạo không phải lần đầu tiên tới, hắn cất bước đi vào Lữ gia trang viên.
Vừa vào cửa chính, linh khí trong không khí xung quanh bỗng nhiên nồng đậm, gấp mấy chục lần bên ngoài.
Hắn lặng yên hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái. Nếu có thể tu luyện ở chỗ này, hiệu suất gấp hơn mười lần so với bên ngoài.
Trong trang viên, trên mặt đất có những ruộng dược liệu được khai khẩn, trồng từng cây linh dược. Đây mới là linh dược chân chính.
Hắn đi theo Lữ Dịch Tùng, vào Hội Khách đường.
"Khương huyện đốc mời ngồi."
Lữ Dịch Tùng ngồi xuống chủ vị trước, ra hiệu Khương Hạo ngồi xuống.
"Tạ Lữ đại nhân."
Sau khi Khương Hạo ngồi xuống, có nha hoàn đến châm trà. Nha hoàn kia không phải nha hoàn thực sự, mà là người trực hệ của Lữ gia.
Lữ gia trang viên chỉ lớn có vậy, không gian và linh khí có hạn, không nỡ nuôi nha hoàn trong trang viên để lãng phí linh khí.
Lá trà dùng để pha trà là loại lá trà mang theo linh khí được trồng trên Thương Ngô sơn.
Sau khi hai người hàn huyên vài câu, Lữ Dịch Tùng hỏi Khương Hạo về mục đích đến đây.
"Lữ đại nhân, qua điều tra của ta, Lưu huyện úy đã làm việc thiên vị tư lợi trong việc trưng binh, ăn hối lộ trái pháp luật, hắn còn xuyên tạc hồ sơ hộ tịch..."
Khương Hạo đem kết quả điều tra của mình nói rõ chi tiết một lần.
Biểu lộ của Lữ Dịch Tùng không thay đổi, không chút kinh ngạc nào.
"Việc này có thể lớn có thể nhỏ, Khương huyện đốc chuẩn bị xử lý thế nào?"
"Lữ đại nhân, Lưu huyện úy này gan to bằng trời, tham ô lượng lớn bạc thì thôi, mấu chốt là ảnh hưởng đến việc trưng binh của Viên Lê quận chúng ta. Quận nha bên kia ra lệnh, phải cố gắng chiêu mộ nhiều binh lính nhất có thể. Theo ta thấy, không bằng xử tội chết, tịch thu gia sản."
Khương Hạo quan sát thần sắc của Lữ Dịch Tùng, thấy hắn không có phản ứng gì đặc biệt, đoán rằng hắn và Lưu Diệu Tổ không có giao tình gì.
"Được."
Lữ Dịch Tùng gật đầu.
"Lữ đại nhân, ta còn có một ý nghĩ. Lần trưng binh này, nghiêm ngặt tuân theo quy định của quận nha, không thu ngân lượng miễn dịch, để đảm bảo số lượng binh lính."
Khương Hạo thừa cơ đề nghị, chỉ có như vậy mới có thể hoàn thành nhiệm vụ mà đại lão quận nha đã giao cho hắn.
Lần này Lữ Dịch Tùng không trực tiếp đồng ý, mà rơi vào trầm tư.
Hắn nâng chung trà lên nhấp một ngụm, lại gật đầu lần nữa: "Được."
Sau đó hắn lại bổ sung: "Chuyện của Lưu huyện úy, phạt một mình hắn là đủ. Lần trưng binh này Đồng Cổ huyện sẽ tổn thất lượng lớn nhân khẩu, cũng không cần liên lụy đến người khác."
"Vâng."
Khương Hạo vốn không có ý định truy cứu trách nhiệm của các thôn trưởng kia. Những người đó và Lưu Diệu Tổ chỉ là quan hệ lợi ích, chém Lưu Diệu Tổ thì bọn họ liền 'cây đổ bầy khỉ chạy'.
Nói xong chính sự, Lữ Dịch Tùng đứng dậy: "Khó khăn lắm mới tới một lần, đúng lúc Kim Lan cũng đang ở đây, ngươi đi tâm sự với nàng đi? Kim Lan có ấn tượng không tệ về ngươi, đã hỏi thăm ta tình hình của ngươi nhiều lần rồi."
Khương Hạo lộ vẻ vui mừng: "Tạ Lữ đại nhân thành toàn."
Lữ Dịch Tùng khoát tay: "Hai ngươi có thể vừa ý nhau là được."
Trong lòng hắn rất hài lòng về Khương Hạo: Khương Hạo có linh căn tam hệ trung đẳng, còn trẻ như vậy, lại dựa vào bản lĩnh của mình để trở thành "Tiên quan", mạnh hơn Lưu Diệu Tổ không biết bao nhiêu lần.
Trước đó Lưu Diệu Tổ theo đuổi Lữ Kim Lan, hắn chỉ coi đó là Lưu Diệu Tổ 'cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga', si tâm vọng tưởng.
Với tình hình của Lưu Diệu Tổ, chỉ xứng cưới tộc nhân bình thường của Lữ gia.
—— ——
Khương Hạo gặp Lữ Kim Lan ở hậu hoa viên của Lữ gia trang viên, hắn đưa chiếc trâm cài đã chuẩn bị sẵn.
"Lữ tiểu thư, đây là ta tỉ mỉ chọn lựa cho ngươi."
"Ngươi cứ gọi ta là Kim Lan được rồi, không cần khách khí."
Lữ Kim Lan lấy chiếc trâm cài trên đầu mình xuống, xoay người nghiêng đầu về phía Khương Hạo: "Ngươi giúp ta cài vào."
"Được."
Khương Hạo cài trâm cho nàng, chú ý tới chiếc vòng ngọc phỉ thúy hai màu trên tay nàng: "Vòng tay thật đẹp, vừa mới mua sao?"
"Là huyện úy tặng."
Lữ Kim Lan lo lắng Khương Hạo hiểu lầm, lại giải thích: "Người kia chẳng ra gì cả, nhưng vòng tay rất đẹp. Ta đã từ chối hắn rồi, hy vọng sau này hắn đừng dây dưa ta nữa, ta ghét nhất là luyện võ..."
Khương Hạo trong lòng cười lạnh, một tên võ phu luyện võ vậy mà cũng vọng tưởng theo đuổi Lữ Kim Lan.
Đừng nhìn Lữ Kim Lan chỉ là người bình thường, nhưng gia gia nàng là Lữ Dịch Tùng. Phụ thân nàng là tu sĩ Luyện Khí, mẫu thân cũng là tu sĩ Luyện Khí có linh căn.
Trưởng bối trực hệ có nhiều tu sĩ Luyện Khí như vậy, nghĩa là dù Lữ Kim Lan không có linh căn, khả năng hậu đại sau này có được linh căn cũng cao hơn nhiều so với người bình thường.
Nếu Khương Hạo có thể kết làm phu thê với nàng, xác suất sinh hạ nhi nữ có linh căn là rất cao.
Đối với gia tộc tu tiên mà nói, huyết mạch linh căn là cực kỳ trọng yếu.
"Sau này hắn chắc chắn không có cách nào dây dưa ngươi nữa."
"Sao vậy?"
"Hắn phạm tội chết, đầu khó giữ được."
Lữ Kim Lan chỉ sửng sốt một chút, không có tâm trạng biến động gì đặc biệt: "Hắn phạm vào đại tội mất đầu gì vậy?"
"Sửa đổi hồ sơ, tham ô bạc..."
Khương Hạo vừa trò chuyện, vừa kể lại những chuyện Lưu Diệu Tổ đã phạm phải.
Bạn cần đăng nhập để bình luận