Từ Gia Tộc Bảo Thụ Cẩu Thành Vạn Cổ Thế Gia

Chương 116: Tiểu Tịch

Chương 116: Tiểu Tịch
Bên trong miếu thờ rách nát không có ánh nến, mấy sợi ánh trăng xuyên thấu qua mái nhà và cửa sổ vỡ lọt vào. Mạnh Giảo Giảo co quắp run lẩy bẩy ở một góc hẻo lánh, bên cạnh đặt ngang một cái túi. Dây thừng buộc miệng túi mở ra, để lộ nữ hài đang hôn mê bên trong, tuổi tác tương tự Mạnh Giảo Giảo. Người thần bí trùm áo choàng đen móc từ trong ngực ra một vật phẩm hình hồ lô, mở nắp nhắm ngay muội muội ba tuổi của Mạnh Giảo Giảo. Đứa bé kia giãy giụa mấy lần, toàn thân cứng ngắc, mất đi tiếng động. "A ~ "
Cảnh tượng này dọa Mạnh Giảo Giảo sợ chết khiếp, nàng run rẩy dùng hai tay hung hăng bịt miệng mình, tiếng thét chói tai kẹt trong cổ họng hóa thành tiếng "ô ô", từng giọt nước mắt lớn từ đôi mắt tràn đầy hoảng sợ của nàng nhỏ xuống. Nàng biết rõ người môi giới đã lừa cả nhà nàng, cái gì mà lão gia nhà giàu muốn tìm khuê nữ, cần nha hoàn, đều là giả. Người kia rõ ràng là Ác Ma ăn hồn phách người như lời đồn! Nàng nhìn thấy ánh mắt người kia quay đầu nhìn lại, sợ đến mức hai tay ôm đầu, vùi mặt vào giữa hai chân. Nàng không biết rõ tử vong là cảm giác gì. Trải qua một lát trong sợ hãi kinh hoàng, người kia cũng không giết nàng. Nàng cũng không dám nói chuyện, cứ như vậy cuộn mình chờ đợi ở góc hẻo lánh. Thời gian đêm khuya vắng lặng. Triệu Soái tùy tiện đào một cái hố ở khu đất hoang phía sau miếu hoang, đem thi thể hài đồng ba tuổi vùi lấp. Sau đó tóm lấy Mạnh Giảo Giảo cùng một nữ hài khác, bay đến một ngọn núi hoang cách đó hơn mười dặm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận