Từ Gia Tộc Bảo Thụ Cẩu Thành Vạn Cổ Thế Gia

Chương 52: Tài vụ

**Chương 52: Tài vụ**
"Gâu Gâu!"
Đại Hắc vọt tới trước mặt Từ Phúc Quý, sủa vang đuổi hai người kia đi.
"Đại Hắc, mau trở lại."
Từ Phúc Quý vội vàng gọi Đại Hắc về, nét mặt tươi cười bước tới chào hỏi: "Chào Phương đại nhân."
Hai người mặc quan sai phục kia, một người là Phương Việt, "Sơn Ngu" chưởng quản Bách Hác sơn. Người còn lại là sai dịch dưới quyền hắn.
Phương Việt thấy Từ Phúc Quý quen mắt nhưng không nhớ ra tên là gì, đối diện với lời chào của Từ Phúc Quý, hắn chỉ khẽ gật đầu đáp lại một tiếng mà mặt không đổi sắc: "Ừm."
Chờ Từ Phúc Quý kéo con lợn rừng, dắt theo Đại Hắc rời đi, Phương Việt mới hỏi thăm tên sai dịch thủ hạ.
"Người kia nhìn quen mắt, là nhà nào thế?"
"Nhà họ Từ ở thôn Bách Hác, tên Từ Phúc Quý."
Tên sai dịch thủ hạ thường xuyên tuần tra ở đây nên nhận ra Từ Phúc Quý.
"Có nộp thuế săn không?"
Phương Việt chưởng quản Bách Hác sơn, mọi thứ trên núi đều thuộc về triều đình. Đốn củi, hái thuốc, săn bắn đều phải nộp thuế.
"Năm nay nộp rồi, hai mươi lạng niên kỷ thuế."
"Ta nhớ ra rồi, có phải trước đây vào mùa đông hắn thường xuyên đến đốn củi không?"
Phương Việt nhớ ra Từ Phúc Quý là ai. Mấy năm trước vào mùa đông, hắn nhận được báo cáo của thôn dân thôn Bách Hác nói có người săn được lợn rừng mà không nộp thuế, hắn liền đến tận nhà thu mấy lạng bạc thuế săn.
Chuyện đó hắn sớm đã quên sau đầu, nếu không phải nhìn thấy Từ Phúc Quý thì vĩnh viễn sẽ không nhớ tới.
"Là hắn đấy, bây giờ hắn làm thợ săn, lần nào đi cũng có thu hoạch, bản lĩnh không nhỏ."
"Chắc là đã từng luyện võ, không biết là luyện võ công của nhà nào trong huyện thành."
Phương Việt thấy Từ Phúc Quý trông bình thường mà dễ dàng mang về con lợn rừng lớn ba trăm cân, đoán rằng cảnh giới võ đạo của hắn không thấp. Hắn chỉ thuận miệng trò chuyện vậy thôi, cũng không đặc biệt để ý đến Từ Phúc Quý.
—— ——
Giữa trưa, thời tiết nóng bức.
Đám đứa ở đang làm cỏ trong vườn cây ăn quả sớm đã kiệt sức, vừa mệt vừa đói.
"Ăn cơm thôi!"
Từ xa vọng lại tiếng gọi của Từ Hiếu Vân.
Đám đứa ở lập tức vứt cuốc trong tay xuống, chạy tới ăn cơm.
"Mỗi người hai cái bánh bao, một quả trứng gà."
Bên chân Từ Hiếu Vân đặt hai cái sọt, một sọt đựng bánh bao trắng, một sọt đựng trứng gà luộc.
Giữa bánh bao còn kẹp dưa muối và một miếng Phì Trư thịt.
Đám đứa ở tranh nhau chen lấn tới lấy, thì thấy Từ Hiếu Vân nói với một người trong số đó: "Buổi sáng ngươi lười biếng, phạt một cái bánh bao."
"A? Tứ thiếu gia, đâu đến nỗi thế, đầu ta hơi choáng nên mới nghỉ ngơi một lúc bằng thời gian cháy một nén nhang thôi mà."
Gã đứa ở kia giải thích.
Từ Hiếu Vân không nghe hắn ngụy biện: "Buổi sáng ngươi làm việc ít hơn người khác đến hơn ba phần, thật sự cho rằng ta không thấy? Làm việc ở nhà ta, ăn ngon, tiền công nhiều, nhưng nhất định phải giữ quy củ."
". . ."
Gã đứa ở không ngụy biện nữa, chỉ có thể nhận lỗi bị phạt.
Có đứa ở bên cạnh nói nhỏ với hắn: "Ngươi mới đến mấy ngày không hiểu, Từ gia trả tiền công hậu hĩnh, nhưng không được lười biếng trốn việc. Đôi mắt của Tứ thiếu gia kia chính là 'xích', ai làm nhiều hay làm ít một chút là hắn nhìn ra ngay."
Ăn cơm xong, có đứa ở nói với Từ Hiếu Vân: "Tứ thiếu gia, hôm nay là ngày phát tiền tháng đúng không?"
"Đúng vậy, trước chạng vạng nửa canh giờ thì kết thúc công việc, đến nhà ta lĩnh tiền tháng."
"Tạ Tứ thiếu gia!"
Đám đứa ở rất vui mừng, một lý do khác khiến họ vui vẻ làm việc cho Từ gia là vì chưa bao giờ bị nợ tiền tháng, cứ đến ngày là phát, không giống một số địa chủ vô lương tâm hay giở trò quỵt nợ.
—— ——
Chạng vạng tối.
Từ Hiếu Vân cùng bảy đứa ở trở về sân nhà mình.
Đi vào cửa sân, hắn thấy cửa nhà chính đang mở, bên trong truyền ra tiếng cãi vã líu ríu.
Giai Trân ngồi trước bàn, trên bàn bày sổ sách, bên cạnh có túi vải đựng bạc vụn và tiền đồng.
Hai ma ma đang cãi nhau bên cạnh: "Không đúng, là tiền của ngươi tính nhiều, tiền của ta bị thiếu."
"Là ngươi mới đáng lẽ phải nhận ít tiền công hơn."
"Là ngươi..."
Hai người ngươi một lời ta một câu, không ai chịu ai.
Giai Trân cúi đầu tính sổ sách, nghi ngờ không biết có phải mình tính sai số liệu không.
"Yên lặng, đừng ồn ào."
Từ Hiếu Vân ngăn hai người đang cãi nhau lại: "Có chuyện gì vậy?"
Hai ma ma đều nói tiền công của mình bị tính thiếu. Hai người mỗi tháng lĩnh 800 văn tiền, mỗi người đều xin nghỉ một ngày.
Khi một người xin nghỉ, người kia phải một mình làm việc của hai người.
Vì vậy hai người cảm thấy tiền công của mình vẫn phải là 800 văn, tương đương với không hề xin nghỉ.
Từ Hiếu Vân nghe xong lời hai người, đã hiểu ra chuyện gì: Hắn đặt ra quy củ, người xin nghỉ bị trừ một ngày tiền công, người còn lại làm việc ngày đó được thêm năm phần tiền công.
"Các ngươi nghĩ rằng mình xin nghỉ một ngày thì coi như không nghỉ? Không đúng, bởi vì hiệu suất của một người chắc chắn không bằng hai người, đứng trên góc độ nhà ta thì có hai ngày là chỉ có một người làm việc..."
Từ Hiếu Vân giải thích một hồi, cũng mặc kệ hai người có hiểu hay không: "Nương, hai người họ mỗi người trừ nửa ngày tiền công là được."
"Được."
Giai Trân biết rõ về mặt này Từ Hiếu Vân chắc chắn sẽ không tính sai.
Lúc này, Từ Phúc Quý về đến nhà.
Hắn vừa mới đến chỗ đồ tể trong thôn để mổ con lợn rừng ba trăm cân. Thời tiết nóng bức, ba trăm cân thịt heo rừng ăn không hết, không thể bảo quản, hắn liền đem hơn hai trăm cân thịt heo rừng bán cho đồ tể, giữ lại mấy chục cân thịt để nhà ăn, còn có một bộ xương heo cho Đại Hắc.
Đặt thịt heo rừng ở nhà bếp xong, hắn rửa mặt rồi đi đến nhà chính, thấy Giai Trân và Từ Hiếu Vân đang xem sổ sách, phát tiền công.
"Ta vừa bán thịt heo rừng, thu về 17 lạng bạc."
Từ Phúc Quý nói rồi đặt một túi bạc lên bàn.
Giai Trân nhìn sổ sách và đám đứa ở đang chờ phát tiền công, tiền công của bảy đứa ở này khác nhau, đều không làm đủ cả tháng, không khỏi luống cuống tay chân, nhất thời tính không rõ.
"Nương, để ta."
Từ Hiếu Vân chu đáo nói.
"Được."
Giai Trân đứng dậy nhường chỗ, xoa xoa huyệt thái dương đang căng đau của mình.
Từ Hiếu Vân xem sổ sách, trực tiếp tính nhẩm. Các khoản tiền công này cũng không phức tạp, chỉ đơn giản là xin nghỉ mấy ngày, làm công mấy ngày.
"Một lạng ba tiền, một lạng hai tiền, chín trăm năm mươi văn..."
Tiền công mỗi tháng của đám đứa ở vào khoảng 1 lạng 2 tiền bạc, bao ăn bao ở. Đãi ngộ này tốt hơn nhà khác một chút.
Từ Hiếu Vân đã cẩn thận tính toán, thuê đứa ở rất có lợi, kiếm được nhiều hơn so với việc cho tá điền thuê ruộng. Chỗ không tốt duy nhất là: Cần giám sát mỗi ngày, lo chuyện cơm nước các loại, rất phiền phức.
Sau khi đám đứa ở lĩnh tiền tháng xong, lần lượt rời đi.
Từ Hiếu Vân tiện tay lật xem sổ sách trước mặt, phát hiện mấy chỗ tính sai, còn có...
"Nương, dầu hạt cải này mua ở đâu vậy?"
Hắn chỉ vào mục ghi chép mười cân dầu hạt cải trên sổ sách.
"Ta bảo ma ma đến nhà họ Trương ép dầu mua về, sao thế?"
"Dầu hạt cải mua đắt rồi, một cân dầu hạt cải 25 văn, mua một lần mười cân còn có thể rẻ hơn một chút. Còn có Bạch Đường cũng mua đắt..."
Hắn không nói tiếp, hiển nhiên ma ma và nha hoàn trong nhà mua đồ đều tham ô một ít.
Nhìn như chỉ là mấy văn tiền, nhưng góp gió thành bão, tích lũy lại không phải là con số nhỏ.
"Cha mẹ, hay là sau này để con quản lý tiền bạc nhà ta nhé? Con đảm bảo sẽ tính toán sổ sách rõ ràng, tăng thu giảm chi, giúp nhà ta để dành được bạc triệu gia tài."
Từ Hiếu Vân có tự tin này.
Để Từ Hiếu Vân chưởng quản tài vụ đại quyền của Từ gia?
Từ Phúc Quý hai mắt sáng lên, đó là một biện pháp tốt. Giai Trân mặc dù là người tri thư đạt lễ, nhưng trước đây chỉ quản lý một gia đình nhỏ.
Bây giờ Từ gia đã lớn mạnh, thuê ma ma, nha hoàn, đám đứa ở, nhà có 280 mẫu ruộng, nuôi heo, nuôi gà, còn nuôi hai con ngựa, thu chi rất nhiều, Giai Trân không đủ sức quản lý nhiều khoản mục như vậy.
Mà Từ Hiếu Vân lại có tài năng về phương diện này, rất thích hợp.
Với sự hiểu biết của Từ Phúc Quý về Tứ Vân, dù hắn chưởng quản tài vụ đại quyền, cũng sẽ không tiêu xài hoang phí.
"Được, ta đồng ý."
Từ Phúc Quý gật đầu.
"Ta cũng đang muốn nhàn một chút, việc tính toán sổ sách trong nhà liền giao cho Tứ Vân."
Giai Trân cầu còn không được. Đừng thấy nàng bây giờ không cần làm việc nhà, nhưng có bao nhiêu khoản phải tính toán, nàng mỗi ngày đều rất bận rộn.
"Sau này tiền của Từ gia chúng ta, liền giao cho con!"
Từ Phúc Quý đem sổ sách đại diện cho tài vụ đại quyền của Từ gia giao cho Từ Hiếu Vân.
Còn Giai Trân thì từ phòng ngủ mang ra một hộp da đựng ngân phiếu, bạc và tiền đồng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận